Trình Trì ngoại trừ học tập chính là học tập, dùng tốc độ điên cuồng mấy ngày giải hết một quyển đề.
Đến nửa tháng trước kỳ nghỉ đông, đề thi cậu giải đã chất đầy bàn học, có người thừa dịp cậu không để ý lén lút lật xem, một quyển đề hầu như không bỏ sót câu hỏi nào, hơn nữa còn có từng bước giải đề.
Các bạn cùng lớp nhìn trộm nhẹ nhàng đặt nó trở lại vị trí của cũ, miệng lẩm bẩm: "Không thể trêu vào! Cảnh giới học bá, chúng ta chỉ có thể nhìn lên."
Đồng Giai Giai nhìn Trình Trì như vậy, hơi hụt hẫng: "Tớ cảm thấy Trình Trì thật đáng thương, cậu ấy như là muốn dùng học tập để làm tê liệt chính mình."
Đàm Thiến gật đầu: "Đúng vậy, trước kia tớ cảm thấy nam sinh giống như Trình Trì sẽ không chung tình với một người, xem ra là tớ sai rồi, chắc chắn cậu ấy thật sự yêu Tiểu Nhụy."
"Đúng vậy, Trình Trì là một chàng trai tốt."
"Cậu nói Tiểu Nhụy sẽ có ngày trở về không? Cảm giác thật đáng tiếc với cậu ấy, thành tích tốt như vậy."
"Là quá đáng tiếc, nhưng, tớ càng hy vọng sức khỏe của cậu ấy có thể tốt lên hơn.
Cậu nói xem sao ông trời lại bất công như vậy chứ? Cô gái tốt như Tiểu Nhụy, vì sao cứ phải tra tấn cậu ấy chứ?"
"Đúng vậy, thật bất công!"
Đảo mắt đã đến kỳ nghỉ đông, tuyết rơi tạo thành một tầng tuyết mỏng.
Sau khi được nghỉ Trình Trì cũng không rảnh rỗi, dường như mỗi ngày đều đến thư viện, đi sớm về trễ.
Trình Kính An cũng phát hiện từ sau khi Thời Nhụy rời đi, Trình Trì có biến hóa rất lớn, so trước kia làm ông bớt lo, nhưng lại không được vui vẻ như trước.
Từ sau khi Thời Nhụy rời đi, Diêu Thanh vẫn luôn chìm đắm bi thương, rất lâu cũng không thể khôi phục lại, luôn thích ở ngồi một mình ngây ngốc trong phòng Thời Nhụy, vuốt ve giường cô từng ngủ, quần áo từng mặc, đồ vật từng dùng, rồi bật khóc.
Sau kỳ nghỉ đông, Trình Kính An muốn dẫn bà ra ngoài giải sầu, cũng hỏi qua Trình Trì, Trình Trì nói cậu không đi, muốn đến thư viện đọc sách.
Trình Kính An vừa vui mừng con trai thích học tập, nhưng cũng vừa lo lắng, cứ điên cuồng học tập như vậy là trạng thái bình thường sao?
Ngày đó Trình Kính An và Diêu Thanh rời đi rất sớm, Trình Trì cũng đeo balo ra cửa, lập tức đi đến thư viện.
Ngày thường thư viện khá đông đúc, nhưng đến kỳ nghỉ đông thì người ít hơn hẳn, bởi vì quá lạnh, rất nhiều người không muốn ra cửa.
Mỗi ngày Trình Trì đều sẽ tới, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngồi nguyên một ngày.
Nhân viên thư viện đều quen thuộc với cậu.
Dù sao cũng đẹp trai như vậy, lại học tập chăm chỉ, cũng rất hiếm thấy.
Từ khi Dụ Vi chuyển đến ban nghệ thuật thể thao, thời gian đi học trên lớp ít hơn rất nhiều, thành tích cũng tuột dốc, muốn nhân dịp kỳ nghỉ đông bổ sung kiến thức, cho nên liền đến thư viện.
Cô ta không nghĩ đến thư viện lại gặp được Trình Trì, nhìn thấy cậu ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, nghiêm túc viết cái gì đó, cô ta hơi hoảng hốt.
Trình Trì hình như trở nên rất khác, thật ra có nghe bạn học lớp tám lúc trước nói Trình Trì bây giờ học rất điên cuồng, chỉ là không nghĩ tới ngay cả kỳ nghỉ đông cậu cũng nghiêm túc như vậy.
Cậu, có khỏe không?
Dụ Vi liền ngồi ở phía sau cậu cách đó không xa, nhìn cậu cả buổi sáng đã đem mấy quyển sách bày ra trước mặt xem xong toàn bộ, còn ghi chép rất nhiều, hiệu suất cực kỳ cao.
Trình Trì đọc sách vô cùng nghiêm túc, vẫn không phát hiện ra cô ta, đến lúc rời đi cũng không phát hiện.
Bởi vì gặp được cậu một lần, ngày hôm sau Dụ Vi lại đến nữa, không nghĩ tới cậu vẫn cứ ở.
Vì thế sau này mỗi ngày cô ta đều tới, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu.
Khi năm mới đến gần, số lượng người đến thư viện ngày càng ít, đôi khi chỉ có một vài người.
Nhiều ngày như vậy, Trình Trì vẫn không phát hiện ra cô ta.
Dụ Vi âm thầm cười khổ, có lẽ ở trong mắt cậu, vốn đã không còn nhìn thấy cô gái khác nữa rồi, đúng không?
Buổi chiều hôm đó trời mưa kèm tuyết, Dụ Vi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hơi u sầu, vội vàng thu dọn sách vở, rời đi sớm.
Trình Trì đợi đến khi thư viện đóng cửa mới rời đi, nhìn thấy bên ngoài có mưa kèm theo bông tuyết bay xuống, cậu lấy một cái dù từ trong balo ra.
Không biết từ khi nào, cậu đã có thói quen mang theo một cái dù.
Nhìn nó trong tay, cậu ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười, cô gái cần cậu che dù cho cô đã không còn ở bên cạnh nữa, cậu còn mang theo có ý nghĩa gì?
Mưa tuyết tung bay, sương trắng mông lung, cậu vừa ngẩng đầu, liền có một nữ sinh gầy gò lao đến trước mặt, cô ta không mang theo dù.
Cảnh tượng quen thuộc này làm cho trái tim cậu giống như bị thứ gì đó đụng vào một chút, bước chân không tự chủ được nhanh hơn.
Mưa tuyết trên đầu đột nhiên ngừng lại, Dụ Vi đeo balo quay đầu lại, hơi bất ngờ, cô ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, người che dù cho cô ta thế mà lại là Trình Trì.
Nhưng ngay trong nháy mắt cô ta xoay người đối mặt với cậu, vài phần kinh hỉ vốn còn sót lại trên mặt Trình Trì biến mất không còn một mảnh, đảo mắt khôi phục lại sự lạnh lùng vạn năm không đổi của mình.
"Trình Trì, cậu cũng đến thư viện à?" Dụ Vi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Ừm."
Mặc kệ sắc mặt Trình Trì bây giờ như thế nào, đây là lần đầu tiên cậu chủ động che dù vì cô ta, trong lòng Dụ Vi vẫn cảm thấy rất vui mừng.
"À, chúng ta cùng nhau về nhà được không?"
"Không được, tớ còn muốn đi nơi khác."
Trình Trì đưa dù cho cô ta, liền xoay người chạy vào màn mưa tuyết, Dụ Vi muốn gọi cậu lại, nhung chỉ có thể thấy được bóng lưng quyết tuyệt của cậu, há miệng thở dốc, lại nhịn xuống.
Quên đi, trông cậu không vui lắm!
Mưa vẫn còn, gió ẩm ướt thổi qua khuôn mặt đau đớn như cắt.
Dụ Vi cầm ô từng bước từng bước đi trong mưa, trên tay còn cầm cái dù có dư lại hơi ấm của cậu.
Nếu như là Dụ Vi trước kia, có thể sẽ kích động đến mức không còn là chính mình, thế nhưng giờ phút này ở trong mưa tuyết cô ta lại cực kỳ bình tĩnh.
Trình Trì, cậu ấy thích cô gái kia, vẫn luôn nhớ nhung.
Mặc dù hơi khổ sở, nhưng lại cảm thấy đây mới là sức hấp dẫn của cậu!
Diêu Thanh và Trình Kính An đi ra ngoài giải sầu đã trở về, tâm trạng đã tốt hơn một chút, nhưng vướng bận đối với con gái trước sau không bỏ xuống được, nhất là những ngày đặc thù như đêm giao thừa, càng dễ gợi lên cảm xúc nhớ nhung hơn.
Đêm giao thừa khách sạn có hoạt động, Trình Kính An không hy vọng bà suy nghĩ quá nhiều, liền dẫn theo bà cùng đến khách sạn, ở trong bầu không khí náo nhiệt, bà sẽ không dễ dàng suy nghĩ nhiều như vậy.
Một ngày trước đó Trình Kính An nói với Trình Trì đêm giao thừa sẽ đến khách sạn, nhưng Trình Trì không đi.
Do một số trận tuyết rơi dày liên tiếp, thành phố B đã được bao phủ bởi tuyết.
Đêm giao thừa lạnh lẽo, máy bàn Trình gia vang lên.
Từ sau khi Trình Trì ném điện thoại đi, cậu không cần điện thoại nữa, bọn Nguyên Lượng căn bản không liên lạc được với cậu, cho nên đành phải gọi điện thoại đến nhà.
Thím Vương nhận điện thoại.
"Cậu tìm thiếu gia à, cậu ấy còn chưa trở về, hả? Thiếu gia cũng không đến khách sạn sao? Thiếu gia đi đâu tôi cũng không biết."
Cúp điện thoại, Nguyên Lượng suy nghĩ: "Gia hỏa này không đến khách sạn, cũng không ở nhà, sẽ đi đâu?"
Đột nhiên Ngô Thiệu Châu lóe lên: "Câu ấy sẽ không đi tìm Tiểu Nhụy chứ?"
Vừa nghe cậu ta nói như vậy, Nguyên Lượng ngẩn người một lúc lâu, mới nói: "Mẹ kiếp, thật sự có khả năng, gia hỏa này, có chuyện gì không dám làm?"
Ngô Thiệu Châu hơi lo lắng: "Đêm giao thừa đi tìm người ta, có thể bị bố người ta đánh một trận hay không!"
"Có khả năng!"
Đang lúc bọn họ vẫn đang suy đoán, điện thoại của Nguyên Lượng đột nhiên vang lên.
Hai mươi phút sau, bọn họ bắt taxi xe tới rồi một quán rượu nhỏ, hấp tấp chạy vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Trì ngồi trên bàn vuông ở góc một.
Nồi lẩu sôi ùng ục trên bàn được mở ra, bốc hơi nóng, bên cạnh bày mấy lon bia, quan trọng hơn là, trước mặt Trình Trì còn bày sách, người này vừa uống rượu vừa giải đề.
Vừa rồi nhận điện thoại, Trình Trì nói bọn họ đến uống bia cùng cậu, Nguyên Lượng nghe ra cậu đã hơi say, còn sợ gia hỏa này ngã vào quán nhậu, không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Mặc dù mặt cậu đã hơi đỏ lên vì say, nhưng bộ dạng giải đề lại vô cùng nghiêm túc.
"Nào nào nào, Trì ca, cậu thật trâu bò! Cậu chăm học như vậy, làm bọn tớ không chỗ dung thân."
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu kéo hai cái ghế ra, ngồi xuống.
Nguyên Lượng nhìn sang cậu đang giải đề, nghi ngờ hỏi: "Cậu có say không? Cậu có chắc chắn cậu có thể viết ra chính xác đáp án sao?"
"Không say!" Trình Trì cúi đầu, viết xuống một đáp án.
"Được rồi được rồi, nếu đã gọi anh em đến uống bia cùng cậu, thì tạm thời trước gác lại chuyện học tập sang một bên đi, bộ dạng liều mạng học tập này của cậu, làm tớ hơi sợ hãi."
Nguyên Lượng thật cẩn thận đi thu dọn sách vở trước mặt cậu, đầu ngón tay Trình Trì xoay bút, thả tay ra.
Nguyên Lượng vội vàng thu dọn sách vở.
"Nào nào nào, uống vài ly cho ấm người." Nguyên Lượng mở vài chai rượu ra.
"Cậu nói xem trời lạnh như vậy còn gọi đến, mạo hiểm gió tuyết đi ra uống cùng cậu, có phải là anh em vào sinh ra tử hay không? Cậu có thừa nhận hay không?"
"Thừa nhận!" Trình Trì rót bia ra, cạn ly cùng bọn họ.
Trước kia bọn họ tụ tập cũng không thể thiếu hai cô gái, bây giờ hai cô gái đều không còn, chỉ còn lại ba thằng con trai bọn họ.
Vây quanh nồi lẩu nóng hổi, ăn thức ăn, uống bia, giống như không có gì không đúng, nhưng cái loại cảm giác thiếu cái gì trong lòng mỗi người đều tồn tại, chỉ là không muốn phá hư bầu không khí, cho nên đều nghẹn không đề cập tới mà thôi.
Sau khi uống nhiều hơn, Nguyên Lượng càng nói nhiều hơn, trong lòng bắt đầu buồn bực.
"A Trì, đã bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau uống? Rất lâu rồi, đúng không? Một học kỳ này, cậu liều mạng học tập, học tập, ngoại trừ học tập, vẫn là học tập, thật sự, có một người anh em là học bá, tớ rất áp lực, có vẻ bọn tớ càng xấu xa hơn, có phải hay không, Thiệu Châu?"
Ngô Thiệu Châu hưởng ứng gật gật đầu: "Đúng vậy, bóng rổ cũng không chơi, cùng những cái thái kê (cùi bắp) đó chơi cũng không thú vị nữa, bọn tớ cũng không chơi, cảm giác cuộc sống chẳng có thú vui gì nữa."
Trình Trì một ngụm uống hết nửa lon bia, đem lon bia bóp rắc rắc, thản nhiên nói: "Trên đời này không có bữa tiệc nào không tan cả."
Nguyên Lượng nghe vậy cười: "Đúng vậy, trên đời không có bữa tiệc nào không tan cả, cho nên chúng ta cũng không thể ở bên nhau chơi bóng cả đời, lăn lộn cả đời.
Đầu tiên là em gái Trà Trà đi, bây giờ cậu còn không chung một thế giới ở với bọn tớ, tớ biết cậu nói đúng, nhưng tớ không nghĩ như vậy."
Cậu ta đột nhiên uống một ngụm bia thật lớn, thở dài một hơi: "Một ngày không tan một ngày chính là anh em, cho dù tương lai có một ngày tan rã, các cậu thăng tiến, tớ cũng vĩnh viễn nhớ rõ anh em.
Nhưng bây giờ nói những điều này để làm gì? Nào nào, uống một cái."
Sau đó bọn họ uống rất nhiều bia, cũng nói rất nhiều, vỏ bia ném đầy đất, Nguyên Lượng thậm chí giống như điên khùng hát lên.
"Có kiếp này kiếp này làm anh em, kiếp sau kiếp sau nữa vẫn nhớ ngươi......"
Những người ở bàn khác lục tục rời đi, mỗi một lần cửa bị mở ra, đều có gió tuyết thổi vào, cuốn lên một tia lạnh lẽo.
Vài người uống nhiều, mặt ai nấy đều ửng đỏ, hoàn toàn không phát giác.
Trình Trì thật sự say, hai mắt nhắm lại ngẩng lên đầu, chậm rãi dựa vào ghế, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tớ rất nhớ cô ấy."
_Hết chương 58_.