Từ sau buổi tối hôm đó ở bờ sông, Thời Nhụy thẹn thùng thử buông chính mình ra, thành toàn tình ý lưu luyến đối với anh, Trình Trì đầu tiên nếm qua hương vị của cô, từ đó về sau liền không thể quên nữa.
Không dám dễ dàng nhớ lại, vừa nghĩ tới liền hận không thể lập tức ấn cô vào trong ngực, lại trở lại buổi tối dịu dàng hôm đó, để có một giấc mơ ngọt ngào, dây dưa cùng cô, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Trình Trì nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cả người tiểu nha đầu liền mẫn cảm run rẩy, vì thế cậu không kìm lòng được siết chặt cánh tay, để nụ hôn này càng sâu hơn.
Hiếm khi người lớn không có ở nhà, lần đầu tiên bọn họ phóng túng thân mật ở trong phòng khách như thế, loại cảm giác này vô cùng kích thích.
Mặc dù Thời Nhụy vẫn còn hơi thẹn thùng, nhưng lại cảm thấy nếu bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái, anh muốn thân thiết với cô, dường như cũng là quyền lợi nên có của bạn trai.
Hơn nữa, loại chuyện này, có lần đầu tiên, giống như mở ra một cửa sổ, sẽ có vô số lần nghĩ về lần sau.
Đừng nói hormone thiếu niên rất muốn, mà cô cũng muốn, nụ hôn của anh giống như có ma lực, có thể làm xương cốt của cô tan chảy, giống như muốn đem tất cả ôn nhu đều thông qua nụ hôn này dung nhập vào trong xương máu của cô.
Vào thời khắc chân chính này, làm sao còn nhớ rõ trong sách viết qua kỹ xảo gì, tất cả phản ứng đều chỉ là xuất phát từ bản năng mà thôi.
Khi Trình Trì chậm rãi đè cô ngã xuống sofa, bàn tay vuốt ve eo nhỏ của cô, Thời Nhụy đột nhiên giật mình, bàn tay mềm nhũn đặt lên lồng ngực cậu, đôi mắt to ướt át như nhuộm nước mùa xuân nhìn cậu, mang theo một chút bất an.
"Đừng làm ra bộ dạng này."
Giọng nói của cô mềm mại như một con mèo, gãi vào trái tim cậu.
Trình Trì chỉ cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa tụ tập, sắp đốt cậu thành tro tàn.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cậu dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đặt đầu tựa vào vai cô, hơi thở nặng nề cũng từ từ bình tĩnh lại.
"Yên tâm đi, sẽ không làm gì em đâu." Giọng nói của cậu vẫn còn hơi khàn khàn, nhưng vô cùng bình tĩnh.
Tiểu nha đầu còn nhỏ, đương nhiên cậu sẽ làm thương tổn cô.
Thời Nhụy biết cậu rất khó chịu, cậu nỗ lực kiềm chế, đối mặt với cậu như vậy, không ngờ trong lòng cô lại có một tia đau lòng.
Cô không kìm lòng được nhẹ nhàng ôm eo cậu, đầu nhỏ cọ cọ vào trong lòng ngực cứng rắn của cậu, dùng âm thanh rất nhỏ khẽ gọi một tiếng: "Anh trai."
Một tiếng anh trai, làm hô hấp Trình Trì cứng lại, chỉ cảm thấy dường như có một cơn tê dại từ lòng bàn chân vọt lên, dùng tốc độ rất nhanh chạy dọc theo sống lưng thẳng tới đỉnh đầu.
Cậu theo bản năng ôm chặt lấy cô, ngọn lửa vừa rồi còn chưa dập tắt hoàn toàn lại sắp bùng lên.
"Chúng ta sẽ lớn lên rất nhanh."
Tiểu nha đầu ở trong ngực cậu ngoan ngoãn như vậy, cái ôm của cô vô cùng thuần khiết, ngữ khí nghiêm túc và mang theo hy vọng.
Cô an ủi anh như một thiên thần nhỏ đồng thời cho cậu hy vọng và lời hứa.
Sau khi hai người trở về phòng, Trình Trì không ngủ được, chơi mấy trận game, ại cảm thấy không thú vị, cuối cùng lại cầm quyển bí kíp yêu đương kia lên.
Càng lật càng cảm thấy buồn cười.
Tình yêu là một điều kỳ diệu, không thể làm theo quỹ đạo của người trước, bởi vì mỗi người trên thế giới là duy nhất.
Tình yêu là thứ tốt đẹp nhất cũng tự do nhất, là những điều từ trái tim mà không thể kiểm soát được nhất.
Trong tình yêu, rất nhiều phản ứng đều xuất phát từ bản năng, vậy có những kỹ năng gì?
Thời Nhụy nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, cũng hơi mất ngủ, chẳng được bao lâu, nàng nhận được tin nhắn của Trình Trì gửi tới.
—— Ngoan Ngoãn, em thích kiểu hôn nào?
Thật là, cứ hỏi thẳng như vậy sao?
Thời Nhụy ném điện thoại sang một bên, dùng chăn mỏng quấn mình một vòng, trên chăn màu hồng nhạt lộ ra một cái đầu, mặt đỏ bừng.
Cô nhớ rõ, quyển bí kíp tình yêu kia có viết các kiểu hôn, cái gì thúc đẩy hôn, hôn lưỡi, nhịp điệu hôn,......
Trình Trì nhìn chằm chằm điện thoại, thấy cô rất lâu không trả lời, liền cho qua.
Không thể suy nghĩ đến cô nữa, càng nghĩ càng không ngủ được, cuối cùng cậu mở TV ra xem trận bóng phát lại.
Qua lúc lâu, Thời Nhụy lại cầm điện thoại lên, mở khung tin nhắn ra, cân nhắc hồi lâu, trả lời một câu —— nụ hôn của anh.
Sau khi gửi đi, rất nhanh cô đã hối hận, cảm thấy câu trả lời của mình quá không rụt rè, vì thế lại vội vàng thu hồi lại, cầu nguyện anh chưa nhìn thấy.
Trình Trì xem một nửa trận bóng, lại lần nữa cầm lấy điện thoại, liền phát hiện cô đã thu hồi một tin nhắn?
Cho nên cậu bỏ lỡ cái gì?
—— Ngoan Ngoãn, em thu hồi cái gì?
—— không có gì.
—— ngoan, gửi lại một lần nữa.
—— không muốn.
—— cầu xin em, gửi lại một lần nữa, nghe lời.
—— không gửi.
Trình Trì tức giận đến gãi đầu, tại sao mình lại đi xem bóng, không nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tin nhắn của cô chứ? Tiểu nha đầu hết lần này tới lần khác thu hồi, đây không phải là cố ý làm cho cậu ngủ không được sao?
Bất lực nằm một lúc, cậu đã gửi tin nhắn bằng giọng nói sang: "Ngoan Ngoãn, lại đây, chúng ta nói chuyện đời đi."
—— không cần, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi học đó.
Trình Trì biết nàng sẽ từ chối, cũng không ngoài ý muốn, cười khổ một tiếng, lại gửi tiếp: "Ngoan Ngoãn, có phải em cố ý tra tấn anh không?"
Thời Nhụy nghe ra anh bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, trả lời —— ngủ ngon!
Qua lúc lâu, cô nhận được hồi âm của cậu.
—— được rồi, ngủ ngon!
–
Ngày hôm sau tan học, Thời Nhụy ở sân thể dục nhận được cuộc gọi video của Tô Trà.
Ngay sau khi video được kết nối, Tô Trà liền cười vẫy tay chào cô trong video.
"Tiểu Nhụy, cậu có khỏe không?"
Tô Trà cũng đội mũ lưỡi trai giống như trước đây, vô cùng mát mẻ.
Cô ngồi trên tảng đá, đằng sau đó là một ngọn núi.
"Tô Trà......"
Trong lúc nhất thời Thời Nhụy không biết nên nói cái gì mới tốt, cô ấy như vậy lạc quan, dường như khói mù trước nay đều chưa từng chiếu vào trong lòng cô aya.
Nhưng cô biết, không phải, chỉ là cô ấy đem một mặt đau khổ của mình đều giấu đi, vĩnh viễn thể hiện ra một mặt vui vẻ kia.
Nghe thấy Thời Nhụy gọi Tô Trà, mấy người khác cũng không chơi bóng, tất cả đều chạy lại đây.
"Em gái Trà Trà, sao cậu lại không nhận điện thoại của tớ?" Câu đầu tiên của Nguyên Lượng là chất vấn, nhưng ngữ khí chất vấn này lại hơi khác bình thường, cậu ta thật sự đang oán giận, thậm chí còn hơi uất ức.
Tô Trà cũng không giận dỗi cậu ta giống như bình thường, chỉ cười.
"Cho các cậu xem trường học bây giờ của tớ." Khi cô ấy xoay điện thoại, một trường học xuất hiện trong.
Trường này không lớn, tường gạch đỏ, tòa nhà giảng dạy đơn sơ, đài chào cờ đơn sơ, hoàn toàn không thể so sánh với điều kiện của trường trung học trực thuộc đại học B.
"Rất tốt, nằm giữa núi sông này, không khí trong lành, mỗi ngày đều có thể ôm lấy thiên nhiên, lớp thực hành xã hội còn có thể leo núi, chân chính cảm nhận được niềm vui thôn quê......"
Tô Trà vui vẻ kể lại làm cho mọi người trầm mặc, nhưng Tô Trà vẫn luôn cười, vui vẻ giới thiệu trường học mới của cô ấy.
"Nhiệm vụ học tập bên này không gò bó, thành tích cặn bã của tớ đến đây đều gọi là xuất sắc, trở thành học sinh được giáo viên yêu thích, ha ha, có buồn cười hay không?"
"A Trì, Nhụy Nhụy là cô gái tốt, cậu phải vĩnh viễn đối xử tốt với cậu ấy, không được bắt nạt cậu ấy, còn có Nguyên Lượng, Ngô Thiệu Châu, các cậu cũng không được bắt nạt cậu ấy."
Trình Trì cười nhạt, đặt tay ở trên vai Thời Nhụy: "Tớ bắt nạt cô ấy khi nào, chỉ có cô ấy bắt nạt tớ thôi."
"Tóm lại các cậu đều phải thật tốt."
Giây phút này, trong nụ cười của Tô Trà rốt cục toát ra một tia chua xót.
Đột nhiên Nguyên Lượng đoạt lấy điện thoại nói với Tô Trà: "Em gái Trà Trà, cậu trở về đi, tờ nuôi cậu."
Đầu video Tô Trà cười: "Nguyên Lượng cậu lại động kinh à? Cậu lấy gì để nuôi tớ? Ăn bám bố cậu à?"
Nhưng Nguyên Lượng không cười, cậu ta nhìn Tô Trà rất nghiêm túc, ánh mắt càng ngày càng đỏ.
Cậu ta không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy, liền cầm điện thoại đi qua một bên, ngồi trên bậc thềm.
Không biết còn có thể nói gì nữa, trong cổ họng đột nhiên nghẹn lại, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Cậu ta cúi đầu, tránh máy ảnh và lau lên tay áo của mình.
"Em gái Trà Trà, tớ muốn nói với cậu một chuyện."
Trong ống kính không thấy người Nguyên Lượng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu ta, hơi có giọng mũi.
Tô Trà ngồi trên tảng đá, gió mát trên núi thổi qua tai, cô ấy nhìn sân bóng rổ đơn giản trong khuôn viên trường, nhớ tới những năm tháng đã từng cùng đổ mồ hôi cùng bạn bè, trong lòng nổi lên một chút ôn nhu.
"Điện thoại hết pin rồi, tớ cúp máy trước."
"Em gái Trà Trà, Tô Trà, từ từ......" Nguyên Lượng ngẩng đầu, vội vàng muốn gọi cô ấy lại, nhưng video đã tắt.
"Tớ còn một câu chưa nói nữa."
Cậu nhìn màn hình tối đen, một câu nói u ám bị thổi tan trong gió.
Ở tuổi đó, tùy ý nhất lại ngây thơ nhất, phô trương nhất nhưng hàm súc nhất, phản nghịch nhất nhưng bất đắc dĩ nhất, có thể làm rất nhiều điều ngu ngốc, làm rất nhiều điều xấu, nhưng lại không dám móc tim móc phổi yêu một người.
Bởi vì không thể hứa hẹn được điều gì!
–
Về chuyện họp phụ huynh, Thời Nhụy cũng không nói cho Diêu Thanh biết, cô không có ý định để ai tham gia cuộc họp phụ huynh của cô, nhưng Diêu Thanh lại biết.
Lúc trước Diêu Thanh đã từng nói chuyện qua với Tôn Bình, nên đax lưu lại phương thức liên lạc, Tôn Bình gọi điện thoại cho bà ấy, thông báo chuyện họp phụ huynh, Trình Kính An cũng nhận được thông báo.
Cho nên ngày họp phụ huynh, Trình Kính An và Diêu Thanh đều đi, thân là phụ huynh của một trong hai học sinh đầu lớp, đương nhiên là trở thành đối tượng mọi người hâm mộ, các giáo viên cũng nhiệt liệt biểu dương trong buổi họp phụ huynh.
Tôn Bình còn bảo Thời Nhụy đặc biệt chuẩn bị một vài kinh nghiệm học tập, chia sẻ ở cuộc họp phụ huynh, thật ra bản thân cô cảm thấy cô không có gì may mắn, kinh nghiệm quan trọng nhất chính là siêng năng, khi cô chia sẻ xong, Diêu Thanh và Trình Kính Chi vỗ tay đầu tiên, rốt cuộc cũng nhìn thấy sự tự hào kia trên mặt Diêu Thanh.
Rốt cuộc cô cùng nhìn thấy Diêu Thanh kiêu ngạo vì cô, tâm trạng Thời Nhụy đột nhiên trở nên vô cùng kỳ diệu, đó là một sự thỏa mãn.
Sau khi buổi họp phụ huynh, Diêu Thanh một đường nắm tay Thời Nhụy, khen ngợi cô, trong lòng cô thật sự vui vẻ.
Trình Trì cũng hiếm khi được Trình Kính An khen ngợi, nhưng Trình Kính An vẫn khá nghiêm túc, nhắc nhở cậu không nên kiêu ngạo tự mãn, phải tiếp tục giữ vững.
"Như vậy, hôm nay nhân dịp mọi người đều vui vẻ, người một nhà chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi."
Trình Kính An vừa đưa ra, Diêu Thanh lập tức phụ họa theo: "Được đó, cơ hội khó có được."
Bốn người cười nói đi ra cổng trường, bầu không khí vô cùng tốt, thậm chí Thời Nhụy cảm thấy rất ấm áp.
Đúng, cô đã không hận Diêu Thanh nữa, dưới sự quan tâm ngày này qua ngày khác của Diêu Thanh, cô bắt đầu mê luyến loại ấm áp này.
Chiếc Rolls-Royce của Trình Kính An dừng ở ven đường, bốn người đi về phía đó.
Khi sắp đi tới trước xe, đột nhiên Thời Nhụy dừng lại.
"Nhụy Nhụy, làm sao vậy?" Diêu Thanh phát hiện ra cô có gì đó không đúng.
Thời Nhụy há miệng thở dốc, không thể tưởng tượng mà trừng lớn mắt.
Ngay bên cạnh chiếc Rolls-Royce, có một chiếc xe lăn dừng lại.
Mà người ngồi trên xe lăn đang lạnh mặt nhìn cô chằm chằm, chính là bố cô Thời Hoài.
_Hết chương 51_.