Một bài kiểm tra vật lý đã được phát xuống, đó là bài tập về nhà hôm nay.
Trình Trì cầm bài thi, quay đầu nhìn Thời Nhụy: "Muốn thi một lần không?"
"Thi như thế nào?"
"Xem ai làm xong bài thi này trước."
Thời Nhụy cảm thấy là anh đang khiêu khích mình.
Mặc dù vật lý của anh rất tốt, nhưng cô cũng không kém mà?
"Thi thì thi." Đương nhiên là cô cũng không cam lòng yếu thế.
Trong con ngươi đen của Trình Trình giống như cất giấu một nụ cười: "Thua thì sao?"
Thời Nhụy nói rất khí phách: "Anh nói đi."
Trình Trì nghiêng đầu lại gần hơn, cuốn lấy một vài sợi tóc của cô quanh đầu ngón tay, cười như không nói: "Em chậm mấy phút, thì hôn anh từng đó cái."
Anh giống như chắc chắn cô nhất định sẽ bị nghiền nát, điều này làm cho cô cảm thấy bị sỉ nhục.
Cô không phục: "Nếu anh thua thì sao?"
Ý cười trong đáy mắt Trình Trì càng đậm hơn: "Anh chậm bao nhiêu phút, thì hôn em từng đó cái."
"......"
Thời Nhụy: "Anh chỉ nghĩ cho anh!"
Lúc mắng ra câu này, cô nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay Trình Trì mà cô đưa cho cậu, vì thế quay đầu lại, khóe môi lại không kìm lòng được nhếch lên.
Ngày đó Đồng Giai Giai nói với cô, Trình Trì nói chỉ cần cô ấy chịu nhường ngai vàng, anh hứa sẽ mời ăn cơm, vì một bữa cơm của nam thần, Đồng Giai Giai thân là fan trung thành của nam thần liền vui vẻ nhường chỗ.
Đúng là tình chị em plastic (1)! Còn không thắng nổi một bữa cơm.
(1) Tình chị em plastic: là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc, dùng để hình dung tình cảm thân mật giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong nội bộ lại lục đục, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.
Từ khi Trình Trì thành công lên ngôi, đoạt được ngai vàng cùng bàn của cô, anh cũng hưởng thụ một vài đãi ngộ trước kia chưa từng được hưởng, ví dụ như lúc lên lớp có thể sờ sờ bàn tay nhỏ bé gì đó.
Cho nên đây là nguyên nhân anh hao tổn tâm cơ đổi chỗ ngồi?
Vừa mới tan học không lâu, giáo viên còn chưa rời đi, Nguyên Lượng đã huýt sáo ở cửa sổ, Trình Trì lười biếng đứng dậy đi ra ngoài, Nguyên Lượng liền trực tiếp ôm lấy cậu.
Từng là anh em cùng bàn nhưng sau này lại tách ra, Nguyên Lượng trở nên ủ rũ hơn, mỗi lần tới tìm Trình Trì, đầu tiên là ôm một cái, sau đó kèm theo một câu cáu kỉnh "Tiểu Trì, tớ nhớ cậu", nhưng mỗi một lần đều sẽ bị Trình Trì ghét bỏ mà xốc lên.
Thời Nhụy mang theo một vài quà ở nhà đến, không mang được quá nhiều, cho nên ngoại trừ cho Đồng Giai Giai, Đàm Thiến và Dương Hiểu Quân một chút, còn lại đều cho Nguyên Lượng, Ngô Thiệu Châu và Tô Trà.
Đã chia cho tất cả mọi người, chỉ còn Tô Trà chưa có, bởi vì vẫn không nhìn thấy cô ấy đâu.
Ngày đó tan học, cô cố tình đến cửa lớp năm chờ Tô Trà, nhưng không có Tô Trà, nghe các bạn học nói, cậu ấy đến văn phòng giáo viên.
Thời Nhụy đeo balo đứng ở hành lang đợi một lúc, liền thấy Tô Trà trở về.
Cô ấy vẫn cúi đầu, mặt không cảm xúc, đến gần mới nhìn thấy Thời Nhụy.
"Tiểu Nhụy?"
Thời Nhụy cảm thấy tâm trạng của cô ấy không đúng lắm: "Tô Trà, cậu làm sao vậy?"
"Không sao hết." Tô Trà ngẩng đầu, vuốt mấy sợi tóc trước trán, cười cười.
Cô ấy là người thẳng thắn, nhưng một nụ cười rất khó để cho mọi người nhìn thấy cảm xúc thật sự của cô ấy.
Thời Nhụy lấy hai cái bánh hoa tươi từ trong balo ra: "Tô Trà, đây là đặc sản của quê tớ, cho cậu, không phải cái gì quý giá, chỉ là muốn cho cậu nếm thử."
Tô Trà nhận lấy, nhìn chằm chằm hai cái bánh hoa tươi kia, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, dường như hơi cảm động: "Tiểu Nhụy, cảm ơn cậu."
Đột nhiên cô ấy khách sao như vậy, Thời Nhụy ngược lại thấy ngượng ngùng, liên tục xua tay: "Không cần cảm ơn, không phải cái gì quý giá."
Ngày đó Trình Trì biết Thời Nhụy đi tìm Tô Trà, cho nên cùng bọn Nguyên Lượng ở sân thể dục chơi bóng rổ chờ cô.
Sau khi bọn cô đi đến, Tô Trà gia nhập cùng bọn họ.
Ngày đó, Tô Trà chơi bóng rất hăng hái, vô cùng nghiêm túc, giống như là đang dốc toàn lực ứng phó một trận đấu, lại giống như muốn đốt hết thanh xuân cùng nhiệt tình của mình vào giây phút đó.
Đó là lần cuối cùng Tô Trà chơi bóng rổ cùng bọn họ.
Sau đó, có một thời gian dài Thời Nhụy không nhìn thấy Tô Trà, Trình Trì nói với cô, Tô Trà chuyển trường.
Bố Tô Trà đầu tư thất bại, đối mặt với một khoản nợ lớn, bao gồm cả tiền lương của công nhân, ông không chọn đứng ra chịu trách nhiệm, lại mất tích, mẹ kế của Tô Trà và em trai cũng mất tích.
Không đưa con gái mình đi cùng.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày trước nhà Tô Trà đều có rất nhiều người vây quanh, ngay cả nhà cô ấy cũng không về được.
Sau đó mẹ ruột của cô ấy không biết biết được tin tức từ đâu, nên đã vội vàng chạy tới, đưa cô ấy trở về.
Nghe nói mẹ cô ấy vẫn luôn ở nông thôn, là người phụ nữ trung thực, chắc đây cũng là nguyên nhân năm đó bố mẹ cô ấy ly hôn.
Nghe hết tất cả, Thời Nhụy vô cùng khiếp sợ, lại thở dài.
Cô biết, vào giờ khắc đó chắc chắn Tô Trà vừa bất lực lại bị động.
Mặc dù cô ấy rất kiên cường, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, cô ấy không quyền có lựa chọn.
Giống như cô năm đó, Diêu Thanh im lặng bỏ lại cô, cô rất khổ sở, sau này mỗi một ngày đều sống trong bóng ma có thể sẽ bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào, cô không có quyền lựa chọn.
Cô nhớ lại lần cuối cùng gặp Tô Trà, trạng thái của cô ấy, mặc dù tâm tình không tốt, nhưng cô ấy vẫn cố gắng cười với cô, còn cùng bọn Trình Trì đánh bóng rổ một trận.
Cô ấy kiên cường hơn cô, chắc chắn sẽ tốt hơn.
Bây giờ Thời Nhụy đang ngủ trong biệt thự sang trọng, thường xuyên nằm mơ, mơ thấy bố lạnh lùng nói với cô: "Nếu con đi tìm cô ta, thì không cần nhận người bố này nữa."
Chuyện này, sau khi Trình Trì và Thời Nhụy trở về đều ăn ý mà không đề cập đến, bọn họ không nói bất kỳ chuyện gì diễn ra trong kỳ nghỉ hè.
Giả vờ quên, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ tự lừa mình dối người trốn trong phần yên tĩnh trước khi mưa gió đến, tưởng tượng mưa gió có thể vĩnh viễn không đến, dường như cũng không có biện pháp khác.
Cô còn quá nhỏ, cô không có năng lực đi thay đổi ai, cũng không có năng lực đi hóa giải quả bom kia.
Trình Trì thực hiện lời hứa với bọn Đồng Giai Giai, thật sự mời bọn họ ăn cơm, trường hợp này đương nhiên cũng không thể thiếu được Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu.
Chỉ là không có Tô Trà, làm mọi người cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Mặc dù Tô Trà bằng tuổi cô, nhưng trước kia cô ấy lại giống như một chị gái luôn bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Từ sau khi Tô Trà đi, Nguyên Lượng cũng ít nói hơn, không sinh động như trước nữa.
Cậu ta nâng ly rượu cạn ly với Trình Trì, sau khi uống cạn một hơi, cười nói: "Cảm giác em gái Trà Trà đi rồi, bây giờ cũng không có ai gây chuyện với tớ, còn rất không quen."
Mặc dù là cậu ta cười, nhưng Thời Nhụy lại cảm thấy thật ra cậu ta rất đau lòng, đôi mắt đỏ hoe.
Hôm đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Thời Nhụy ăn được một nửa đột nhiên cảm giác ngực rất buồn bực, không thở nổi, vô cùng khó chịu.
Cô muốn nhịn một chút, bởi vì trước kia cô cũng từng bị như vậy, cố gắng hít một hơi thật sâu, có thể sẽ thuyên giảm.
Nhưng lần này, dường như cách này không có tác dụng.
Trình Trì đột nhiên phát hiện cô há miệng thở dốc, sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn đến mức bất chấp tất cả, ném cái ly trong tay đi liền bế cô lên chạy ra bên ngoài.
Cũng may gần đó có bệnh viện, Trình Trì kịp thời đưa cô đến bệnh viện, sau khi được bác sĩ cấp cứu, cô đã hồi phục lại.
Lúc Diêu Thanh hoảng hốt chạy tới, Thời Nhụy đã không sao rồi, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
"Nhụy Nhụy, con không sao chứ? Hù chết mẹ rồi." Diêu Thanh ôm chặt cô, mang theo một loại khủng hoảng vô cùng lớn, giống như bà vừa buông tay, con gái sẽ biến mất từ trong ngực bà.
Thời Nhụy cảm giác được có chất lỏng ấm áp làm ướt bả vai cô, đó là nước mắt của Diêu Thanh.
"Con không sao." Cô nói.
Không sao là không có khả năng, loại tình huống như Thời Nhụy, tùy thời tùy chỗ đều có thể có chuyện, nói không chừng một ngày nào đó đột nhiên rời khỏi bà.
Diêu Thanh không muốn suy nghĩ đến tình huống này, nhưng cũng biết, đây là sự thật mà sớm muộn gì bà cũng phải đối mặt.
Bà ôm chặt lấy cố, đột nhiên cảm xúc sụp đỏ khóc lên thành tiếng: "Nhụy Nhụy, con là con gái mẹ mang thai mười tháng sinh ra, là tâm can của mẹ, thật ra mẹ, mẹ thật sự hy vọng con không đi học nữa, mẹ muốn ở bên con 24 tiếng đồng hồ, mẹ muốn mang con ra nước ngoài trị liệu, mẹ còn muốn dẫn con đi rất nhiều nơi."
Có lẽ không thay đổi được sự thật huyết thống này, Thời Nhụy cảm giác mỗi một câu Diêu Thanh nói đều chạm đến trái tim cô, cô không phải động vật máu lạnh, khoảnh khắc đó cô chân thật mà cảm nhận được trọng lượng của mình trong lòng Diêu Thanh.
Đó là tình yêu thương của mẹ mà cô khao khát trong mây năm qua.
Nhưng cô không thể không đi học, thời gian càng ngắn ngủi, cô càng muốn chứng minh bản thân, cảm giác muốn nhận ra giá trị của chính mình này càng mãnh liệt hơn.
Giống như một bông hoa quỳnh, ngay cả khi sinh mệnh chỉ có một đêm, cũng phải nở ra ở tư thái đẹp nhất.
Ít nhất là lúc không phát bệnh, cô cảm thấy mình cũng là một người bình thường.
Sau bài kiểm tra đầu tiên vào đầu năm học, tất cả các lớp đã tổ chức một cuộc họp phụ huynh.
Bởi vì một số bạn cùng lớp sau khi chuyển lớp có thể xuất hiện một số tình huống không thể chấp nhận được, vì vậy cần phụ huynh giúp học sinh cùng nhau phân tích và hướng dẫn.
Ngày đó giữa trưa, Thời Nhụy, Đồng Giai Giai và Dương Hiểu Quân cùng đi căn tin ăn cơm.
Học kỳ này cô rất ít khi ăn cơm ở căn tin, bình thường đều là Trình Trì dẫn cô ra ngoài ăn, nhưng hôm đó Trình Trì đi thi đấu, cho nên cô liền đi theo nhóm Đồng Giai Giai đến căng tin.
Sau khi Đàm Thiến chuyển đến ban xã hội, rất khó đi cùng nhau, lần này gặp được bọn họ ở căn tin, vô cùng vui vẻ mà bưng cơm đến đây cùng ngồi ăn.
"Tiểu Nhụy, tớ nói với cậu, từ sau khi tớ chuyển đến lớp văn, quả là bị làm phiền."
"Làm sao vậy?"
"Sau khi bạn học trong lớp nghe nói tớ từng ở cùng ký túc xá với cậu, mỗi ngày đều hỏi thăm lịch sử tình yêu của cậu và Trình Trì.
Tớ cảm thấy, Tiểu Nhụy, cậu có thể kể cho tôi biết cụ thể chuyện của hai người, tớ dự định viết một tiểu thuyết ngôn tình, nhân vật chính chính là hai người, đến lúc đó ai hỏi tớ, tớ sẽ phân phát cho bọn họ một quyển tiểu thuyết, để cho bọn họ tự mình đọc đi."
"Có thể có thể, ý tưởng này của cậu rất hay." Đồng Giai Giai tỏ vẻ tán đồng, "Nếu ảnh chụp của hai nhân vật chính, tớ cảm thấy chắc chắn sẽ hot.
Đến lúc đó công ty điện ảnh nhìn trúng, chuyển thể thành phim, có thể trực tiếp tìm nguyên mẫu đóng vai chính, nhan giá trị quá OK, Tiểu Nhụy, đến lúc đó cậu sẽ là đại minh tinh."
Thời Nhụy bật cười: "Các cậu đủ rồi đó, mơ mộng hão huyền cái gì vậy?"
"Ước mơ vẫn phải có."
"Đúng vậy, lỡ đâu gặp được quỷ thì sao?"
"Cái gì gặp quỷ không thấy quỷ? Giấc mơ này không xa chút nào, hiểu không?"
Đúng lúc này, điện thoại Thời Nhụy vang lên, vừa thấy thấy dãy số, tâm tình của cô liền không tự chủ được cảm thấy áp lực.
"Bố."
Thời Hoài ở trong điện thoại cũng không nói nhiều, chỉ nói cho cô biết đã chuyển chút tiền sinh hoạt cho cô, Thời Nhụy không dám nói không cần, sợ ông sinh nghi.
Lúc ấy, mấy người Đồng Giai Giai nói đến chuyện họp phụ huynh, Thời Hoài nghe thấy được.
"Lớp con chuẩn bị họp phụ huynh?"
_Hết chương 49_.