Thời Nhụy ngồi ở một bên chậm rãi mà uống sữa bò, Trình Trì tiếp tục vùi đầu làm bài.
Ánh sáng đèn bàn ấm áp chiếu đến đây, sống mũi cao thẳng để lại bóng tối ở sườn mặt cậu.
Thời Nhụy phát hiện, bộ dạng chăm chú của cậu rất có sức hút.
Một lát sau, Trình Trì ngẩng đầu, xoay cổ: "Bả vai thật mỏi."
Thời Nhụy biết ám chỉ cái gì, lập tức đặt cái ly xuống, bóp bả vai cho cậu, có thể nói là phục vụ rất tốt.
Từ sau khi tan học về Trình Trì đã ngồi vào bàn học vùi đầu làm bài, bả vai và cổ thật sự rất mỏi, lúc này được đôi tay bé nhỏ của cô xoa bóp như vậy, cảm giác vô cùng mái, trong miệng không kiềm lòng được phát ra một tiếng thở dài thoải mái, Thời Nhụy nghe được lập tức đỏ mặt.
Nhưng mà đúng lúc này, Diêu Thanh lại tới nữa: "Sợ các con sẽ đói, nên mang một chút đồ ăn khuya tới."
Thời Nhụy:......
Trình Trì:......
Sao lại có cảm giác như là Diêu Thanh cố ý?
Sau đó, đề thi làm được một nửa, Thời Nhụy ngồi bên cạnh cũng hơi mệt mỏi, mà Trình Trì còn đang viết liên tục.
Cô biết, ngày thường cậu rất ít khi làm nhiều bài tập như vậy, đề thi cũng không làm, hôm nay đúng là làm khó cậu.
"Mệt sao?" Cô hỏi.
"Ừm." Trình Trì thành thật gật đầu.
"Nếu không để em làm tiếp cho, anh nghỉ ngơi một lát nhé?"
Trình Trì đặt bút xuống, quay đầu nhìn cô, trong con ngươi đen kịt lóe lên một tia xấu xa: "Em hôn anh một cái, anh sẽ không mệt mỏi."
Biết tâm tư anh lệch lạc, Thời Nhụy dịch mông muốn cách xa cậu một chút, nào biết cậu lại đột nhiên ôm lấy eo cô, một tay kéo cô vào trong lòng ngực.
Trình Trì nâng cằm cô lên, hai người nhìn chằm chằm nhau ở khoảng cách rất gần.
Thời Nhụy thấy đôi mắt đen sâu thẳm của cậu, giống như đêm hè ngân hà, trong ngân hà có hai ngôi sao hoảng loạn.
Cậu nhéo cằm cô, nhìn chằm chằm đôi môi đầy đặn hồng hào của cô, từ từ tiến tới gần.
Trong phòng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của hai người.
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Hai người đồng thời ngẩn ra, trong nháy mắt rút ra từ cái loại mập mờ gần như mơ hồ này.
"Thiếu gia, tiểu thư, phu nhân bảo tôi mang trái cây tới cho hai người." Là thím Vương.
Trình Trì hơi buồn bực buông lỏng tay ôm cô ra, Thời Nhụy xấu hổ vén tóc ra sau tai, gương mặt của cô đỏ bừng lên.
Thím Vương mở cửa ra, đem trái cây bàn đặt ở trên bàn, sau đó rời đi.
Trong phòng lần nữa chỉ còn hai người, hai người ngồi cùng nhau ở bàn học, không khí còn còn sót lại một chút xấu hổ.
Một khi một cái gì đó bị gián đoạn, rất khó để tiếp tục nữa.
"Em đi về trước ngủ đi." Trình Trì cầm lấy bút, cúi đầu nói.
"Nhưng mà còn rất nhiều, nếu không em sẽ làm vài đề nhé." Thời Nhụy thật sự lo lắng.
"Không cần."
"Ừm, vậy được rồi." Thời Nhụy ngoan ngoãn rời đi, cô cảm thấy người nào đó mỗi ngày đều suy nghĩ sai trái, sợ ở lại nữa thật sự sẽ phát sinh chuyện gì đó không thể khống chế được.
"Vậy anh cũng đừng thức quá muộn, hôm nay thật sự làm không xong ngày mai làm có thể làm tiếp, thầy Tôn cũng không nói phải làm xong trong một ngày."
"Ừm."
Cửa đóng lại, trong phòng rơi vào một khoảng yên tĩnh.
Trình Trì đặt bút xuống, thở dài một hơi,ngửa đầu dựa về phía sau, bực bội nhíu mày.
Cậu không phải là người không có tự chủ, nhưng chỉ có cô, chỉ có cô, luôn là làm cậu không kiềm lòng được.
Tưởng tượng đến lúc bộ dạng trước đó của cô, ánh mắt cô lo sợ bất an, mang theo một chút hoảng loạn nhưng lại không cự tuyệt, trong cơ thể cậu giống như có một ngọn lửa, đi theo một hướng nào đó, trong đầu luôn không kiềm chế được tưởng tượng ra một vài hình ảnh cậu muốn làm nhưng lại không dám làm.
Vô cùng dày vò.
Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm, nước lạnh lẽo chảy xuống đầu, cơ thể lạnh như băng và nội tâm nóng bỏng đan xen nhau, tra tấn cậu.
Tưởng tượng nụ cười của cô, hơi thở của cậu càng thêm dồn dập, rốt cục trong một tiếng gầm nhẹ phóng thích chính mình.
Trong ánh mắt mê ly, cậu trượt xuống đất, nhìn ánh đèn trong màn sương trắng, khàn khàn gọi tên cô ra.
Trực tiếp quấn một cái khăn tắm đi ra, Trình Trì lại ngồi vào bàn học lần nữa, bật đèn bàn, tiếp tục làm đề.
Ngày hôm sau lúc đi học, Thời Nhụy phát hiện quầng mắt cậu hơi thâm, tinh thần cũng ủ rũ.
"Anh làm xong hết đề thi rồi?"
"Ừm."
"Mấy giờ ngủ?"
"Ba giờ."
"......"
Thời Nhụy nhìn cậu mệt mỏi ngả ra phía sau, có hơi đau lòng, cũng rất lo lắng cho cậu: "Ảnh ngủ trễ như vậy, hôm nay đi học chắc chắn sẽ mệt mỏi."
"Đúng vậy, cho nên muốn đến lớp ngủ bù."
Thời Nhụy: "......"
–
Một học kỳ trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến kỳ nghỉ hè.
Trước khi Thời Nhụy về nhà, Diêu Thanh và Trình Kính An cố ý danh ra hai ngày, dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi một chuyến.
Quê của Thời Nhụy chính là khu thắng cảnh, nhưng những thứ đó đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, đã không có gì bất ngờ.
Cô rất ít khi ra khỏi nhà, sau khi tới phương bắc, cũng rất ít khi ra ngoài chơi, ngắm nhìn cảnh sắc phương bắc, cho nên lần này đi ngoài, cô cũng rất muốn được nhìn thấy cái gì đó mới lạ.
Thật ra vốn định dẫn cô đi leo Vạn Lý Trường Thành, nhưng nhìn thấy tình trạng sức khỏe của Thời Nhụy không cho phép, cho nên cuối cùng chỉ lựa chọn một chỗ gần đó.
Chơi không phải là chuyện chính, chuyện chính là để kéo gần mối quan hệ giữa mẹ và con gái hơn.
Ngày đó Thời Nhụy mặc một cái váy màu vàng mà Diêu Thanh mới mua cho cô, đội một cái mũ che nắng, so với loại đồng phục học sinh thanh xuân đáng yêu thường mặc, cô như vậy càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Bọn họ chụp rất nhiều chụp ảnh chung, có bốn người, cũng có Diêu Thanh và Thời Nhụy, còn có ảnh riêng của từng người.
Thời Nhụy luôn nở nụ cười thẹn thùng trước ống kính, nhưng cái loại thẹn thùng này đúng lúc lộ ra một l sự trong sáng chưa hiểu chuyện đời.
Lúc Diêu Thanh chụp ảnh cho cô, Trình Trì cũng dùng điện thoại chụp rất nhiều ảnh của cô, bất kỳ tấm nào trong mắt cậu cùng đều đẹp, cho nên cho dù chỉ là một tấm ảnh tùy ý, anh cũng không nỡ xóa đi.
Bên Bích Hồ, Thời Nhụy cong eo, chớp mắt, vô cùng mới lạ tìm kiếm các loài cá xinh đẹp có thể thấy loáng thoáng trong hồ.
Khu thắng cảnh có người bán thức ăn cho cá, Trình Trì mua cho cô một gói thức ăn, cô lấy một nắm nhỏ rải xuống mặt hồ, những con cá kia lập tức tụ tập lại, chạy tới chạy lui tranh đoạt thức ăn.
Thời Nhụy vui vẻ nở nụ cười, Trình Trì đưa điện thoại lên, bắt được nụ cười ngọt ngào tự nhiên nhất của cô.
Chú ý tới cậu lại chụp lén mình, cô nắm tay cậu lại: "Đừng chụp nữa!"
Trình Trì cười đưa điện thoại lên, một cái tay khác lén lút nắm lấy ngón tay cô, nhẹ giọng nói: "Anh muốn chụp ảnh chung với em."
Thời Nhụy liếc cậu một cái, lại nhìn Diêu Thanh và Trình Kính An đang đứng cách đó khá gần: "Không muốn."
"Muốn mà, nhanh lên."
"Không muốn."
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên Diêu Thanh nói: "A Trì, Tiểu Nhụy, đến đây, chụp cho các con tấm ảnh chung nhé."
Trình Trì:......
Thời Nhụy:......
Cô nghiêm túc nghi ngờ, có phải vừa rồi Diêu Thanh đã nghe thấy Trình Trì nói hay không.
Hai người xoay người, đứng cạnh nhau, lúc Diêu Thanh đưa điện thoại lên, Trình Trì lại dịch về phía cô một bước, đưa tay lên, chần chờ một lát, nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Tách, một tấm ảnh được chụp lại.
Xong việc Diêu Thanh đem này tấm ảnh này gửi cho hai người bọn họ, Trình Trì nhìn chằm chằm ảnh chụp cười ngây ngô rất lâu.
Nếu không phải bởi vì người chụp ảnh là Diêu Thanh, cậu sẽ không nghiêm túc như vậy, có lẽ cậu sẽ ôm Thời Nhụy, hôn cô một cái.
"Sao vừa rồi anh đứng gần vậy? Trông anh rất cao sao?" Thời Nhụy không vui chu chu miệng.
Trình Trì lắc đầu: "Không phải, là em rất thấp."
"Ghét muốn chết." Thời Nhụy giơ tay lên đuổi đánh cậu.
Trình Trì chạy chưa được hai bước liền dừng lại, để cô đánh tùy ý, sau đó đột nhiên cậu nắm lấy nắm đấm nhỏ của cô, ở bên tai cô cười thấp giọng nói: "Tuy rằng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng anh thích."
Nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn ở phía xa, Trình Kính An ôm bả vai Diêu Thanh, cảm thán nói: "Có cảm thấy lúc này bọn trẻ đứng ở đây, rất giống em và anh khi còn trẻ đúng không?"
Diêu Thanh liếc ông một cái, hừ nói: "Khi đó anh chính là một con khổng tước mở xòe đuôi, suốt ngày lắc lư trước mắt em, tìm cảm giác tồn tại."
Trình Kính An bật cười: "Da mặt anh dày như vậy sao?"
Diêu Thanh trừng ông một cái: "Bớt giả vờ mất trí nhớ đi."
Trình Kính An xấu hổ mà ho khan một tiếng: "Còn nhớ rõ nụ hôn đầu tiên là khi nào không?"
"Còn không biết xấu hổ mà nói nữa, nụ hôn đầu tiên đều là bị anh lừa lấy đi."
Trình Kính An một tay đút vào trong túi, thấy hai đứa nhỏ không nhìn sang bên này, lúc này mới áy náy hôn lên trán bà: "Khi đó anh sợ em không đồng ý, lại rất muốn hôn em, nhịn không được."
Đã là chuyện của nhiều năm trước kia, bây giờ nhớ lại, Diêu Thanh đương nhiên không phải thật sự tức giận, phần lớn là kỷ niệm tuổi trẻ.
"A Trì dũng cảm hơn anh."
"Đúng vậy, cho nên chúng ta mới bỏ lỡ như vậy nhiều năm.
Rất xin lỗi, vợ à, cảm ơn em đã dũng cảm, đền bù tiếc nuối của chúng ta."
–
Buổi tối trước ngày Thời Nhụy chuẩn bị về nhà, Diêu Thanh cố ý đi vào phòng cô, giúp cô sắp xếp hành lý, còn chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn vặt.
"Nhụy Nhụy, mẹ có một vài chuyện muốn nói với." Diêu Thanh kéo vali sang một bên nói.
"Vâng."
Diêu Thanh kéo tay Thời Nhụy, để cho cô ngồi bên cạnh mình: "Nhụy Nhụy, con có biết mẹ và chú Trình quen nhau từ khi nào không?"
Thời Nhụy nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô cho rằng bà sẽ nói về chuyện nhà với mình.
"Mẹ và chú Trình quen biết sớm hơn bố con, chỉ là sau này bởi vì một vài nguyên nhân nên không thể ở cùng một chỗ.
Khi đó chúng ta bằng tuổi của con, chúng ta đều là mối tình đầu của nhau, cho nên mẹ có thể hiểu được loại tình yêu và khao khát người khác giới sinh ra ở độ tuổi này."
Thời Nhụy cúi đầu, bà biết, bọn họ có thể đã nhìn ra từ sớm.
"Thích không có gì sai, nhưng là mẹ muốn nói cho con biết, là con gái phải học được cách bảo vệ chính mình, phải đối có trách nhiệm với bản thân, cũng phải có trách nhiệm với đối phương, có một số việc, khi các con còn chưa có năng lực hứa hẹn cái gì, cũng không có năng lực gánh chịu hậu quả, nhất định phải lý trí."
Mặt Thời Nhụy càng ngày càng đỏ, cô đương nhiên hiểu được ý tứ của Diêu Thanh, cô cũng không nghĩ mình sẽ nói những chuyện này với bà.
Diêu Thanh là người có văn hóa, tư tưởng rất tiến bộ, xử lý vấn đề cũng khá lý trí, mà bố cô có đôi khi sẽ khá cực đoan, nếu bố biết chuyện này, cách xử lý chắc chắn khác nhau, này đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa bà và Thời Hoài.
Thời Nhụy phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, cái nhìn của cô với Diêu Thanh đã có sự thay đổi.
Lúc trước và và Trình Kính An nếu là mối tình đầu, vì sao lại tách ra kết hôn? Cô tò mò, nhưng không hỏi.
Ngày hôm sau Trình Trì đưa cô đến nhà ga, mua vé tàu rồi ra cô ra sân ga.
Trên sân ga có không ít khó khăn cặp đôi và người nhà chia tay khó khăn, Trình Trì yêu cầu cái ôm cuối cùng, nhìn theo cô lên tàu, cả người trông rất thê lương!
Lần trước nghỉ đông một tháng đã đủ dày vò, lúc này đây nghỉ hè hai tháng, chẳng phải là muốn làm cậu phát điên luôn sao?
Thời Nhụy tìm được ghế của mình rồi ngồi xuống,qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Trình Trì vẫn đứng trên sân ga, không nhúc nhích, bộ dạng còn rất đáng thương.
Ô ô, tiếng còi vang lên, tàu chuẩn bị xuất phát!
"Làm sao bây giờ? Anh nhớ em." Hắn phát tới một cái WeChat.
Thời Nhụy nhìn chằm chằm mấy chữ này, trong lòng ngũ vị tạp trần (1).
(1) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Cô trả lời: "Em cũng vậy!"
Chính là ba chữ này, làm cho Trình Trì giống như điên rồi, đột nhiên chạy về phía toa tàu của cô, không để ý nhân viên tàu ngăn cản, chạy lên xe lửa.
_Hết chương 43_.