Ở sân nhà đối thủ mà dám khiêu khích trắng trợn táo bạo như vậy, không thể không nói, nhóm người trường Đại học thể thao thật sự quá kiêu ngạo.
Lúc ấy, Tô Trà liền nổi trận lôi đình, chỉ vào người tóc húi cua kia mắng chửi: "Mày mắng ai là phế vật? Mẹ nó rốt cuộc là kẻ ngu nào vô học trên sân thi đấu chứ?"
Thời Nhụy hiểu được, chỉ sợ mấy thành viên đội kia này và đàn anh Triệu có thù cũ, rất có khả năng đã từng là đối thủ trên sân đấu phát sinh chuyện không vui.
Đại học B là một trường đại học nổi tiếng, theo lý thuyết, Đại học thể thao không đáng nhắc đến trước mặt họ.
Nhưng ngay từ khi vừa ra sân, Đại học thể thao đã biểu hiện ra một loại khinh thị đối thủ.
Điều này từ góc độ tâm lý mà nói, thật ra là một loại tự ti, bọn họ cố gắng tìm ra điểm mạnh của đối phương để đè nát ní, sau đó phóng đại lên rồi lấy mạnh mẽ kiêu ngạo để che dấu tự ti.
Bây giờ mọi người đều nổi giận, khán giả trên khán đài cũng cãi nhau.
Bên trường Đại học thể thao gây chuyện trước, lại ngược lại bình tĩnh, bọn họ cũng không sợ bên này sẽ làm lớn chuyện, mà dường như còn rất chờ mong.
Thành viên Đại học B bên này và bọn Nguyên Lượng rất nhiều lần nhịn không được muốn tiến lên đánh người, đều bị người Hội học sinh kéo lại.
Sắc mặt đàn anh Triệu tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra, chịu đựng đau nói: "Mọi người đừng quan tâm đến tôi, cho dù thắng hay thua, trận thi đấu này đều phải đánh xong một cách hoàn hảo."
Trình Trì bình tĩnh nhíu mày trầm tư một lát, đột nhiên đứng lên: "Không nói không thể mời viện trợ từ bên ngoài đúng không? Tôi sẽ thay thế."
Tên tóc húi cua kia nghe thấy được, đánh giá Trình Trì một phen, rất khinh thường mà nhướng mày: "Mày là ai chứ?"
"Trường trung học trực thuộc đại học B." Trình Trì nhàn nhạt ngước mắt.
"Học sinh cao trung?" Bọn họ ngay lập tức cười lớn, dường như là cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình.
Nhóm thành viên đội bóng rổ Đại học B nhìn ra Trình Trì khả năng có một chút thực lực, lập tức đi nói chuyện với ban tổ chức, người bên kia nói không có luật tạm thời mời viện trợ bên ngoài, huống chi, còn là ngoài trường, còn chỉ là học sinh trung học, trừ phi đối phương đồng ý.
Đại học thể thao bên kia cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị, tóc húi cua nghiêng đầu cười cười, tùy tiện nói: "Để cho cậu ta lên, tôi ngược lại muốn nhìn xem trung học trực thuộc đại học B có thể mất mặt đến mức độ nào."
Người bên kia không dễ chọc, bọn họ dã man, không tuân thủ quy tắc, không ra bài theo lẽ thường, thấy Trình Trì thật sự muốn lên sân thi đấu, cô theo bản năng liền kéo cậu lại.
Trình Trì nhìn ra cô lo lắng, vì an ủi cô, nhẹ nhàng ôm cô một chút: "Có gì muốn nói với tớ không?"
Thời Nhụy biết chắc chắn cậu đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định như vậy, cô không thể ngăn cản, chỉ có thể đứng ở phía sau cậu, vỗ tay cổ vũ vì cậu.
Cô nhìn cậu nói: "Cố gắng hết sức là được, thắng thua tùy duyên, không cần cưỡng cầu."
Trong lòng Trình Trì như có dòng nước ấm chảy qua, ấm áp, cậu không kiềm lòng được hôn lên trán cô: "Yên tâm, có cậu ở đây, là tớ có thể thắng."
Đại học thể thao bên kia có người cười nhạo: "Học sinh cao trung đã yêu đương rồi, lông đủ dài chưa?"
Nhìn thấy sắc mặt Trình Trì trầm xuống, là điềm báo sắp nổi giận, Thời Nhụy vội nói: "Không cần tức giận, không cần đánh nhau."
Trình Trì nhặt bóng rổ bên chân lên, ước lượng ở trong tay, ánh mắt sắc bén quét về phía đối diện, nhàn nhạt nói: "Chơi bóng, không đánh nhau."
Y tá trường mang theo cáng tới, bọn họ chuẩn bị đem đàn anh Triệu Sư đến phòng y tế, nhưng đàn anh Triệu không chịu đi, Trình Trì lên sân thi đấu làm anh ta tin tưởng trận đấu này hơn, anh ta kiên trì muốn ở lại xem xong nửa trận sau.
Vì thế các đồng đội đành phải đỡ anh ta ngồi xuống trên ghế.
"Cố lên!" Đàn anh Triệu Sư hét với Trình Trì.
Ngô Thiệu Châu và Tô Trà cũng hét theo: "A Trì, cố lên!"
Nguyên Lượng vung nắm đấm, lớn tiếng nói: "A Trì, cho bọn kia nhìn một cái, làm cho bọn kia biết biết, ai mới thật sự là phế vật."
Loại này thi đấu này chú ý chính là phối hợp với đồng đội, đàn anh Triệu biết thực lực của Trình Trì, anh gọi các thành viên triệu tập lại đây, căn cứ vào sở trường của từng người rồi tiến hành phân công hợp lý, chỉ huy chiến thuật nửa trận sau.
Biểu hiện Đại học thể thao bên kia thật sự nhẹ nhàng, thậm chí còn đang đùa giỡn, bọn họ hoàn toàn không đem Đại học B bên này để vào mắt, xem ra bọn họ hình như đã định ra kết quả từ trước.
Cho dù đối thủ đổi người nào lên sân thi đấu, điều chỉnh chiến thuật như thế nào thì cũng chỉ là hấp hối giãy giụa mà thôi, thay đổi không được cái gì.
Nhưng mà, làm bọn họ không nghĩ tới chính là, trận đấu vừa mới bắt đầu hai phút, Trình Trì liền ghi ba bàn thắng ba điểm, mạnh mẽ phản công.
Khán đài vang lên tiếng hoan hô, vỗ tay liên tục.
Nguyên Lượng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi: "A Trì, làm tốt lắm, lấy thực lực của cậu ra, hung hăng mà đánh, đánh cho bọn họ tìm không được đường về luôn đi."
Thời Nhụy vẫn luôn đứng như vậy, vô cùng căng thẳng, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Trình Trì, nhìn chằm chằm những người xung quanh cậu, một khi có người cố tình tới gần cậu, trái tim cô cũng bị nâng lên theo.
Mỗi khi cậu ghi bàn, cô cũng vô cùng kích động.
Đại học thể thao bên này nhìn ra Trình Trì là một đối thủ không thể khinh thường, không thể không lấy thái đội đối địch nên có sân thi đấu ra.
Bọn họ kêu tạm dừng.
Các đồng đội của Đại học B tụ tập lại, mọi người như uống phải máu gà, vỗ tay cho nhau, lòng tin tăng lên gấp bội.
Đàn anh Triệu nhắc nhở nói: "Theo hiểu biết của anh đối với bọn họ, kế tiếp bọn họ chắc chắn sẽ phái người nhìn chằm chằm A Trì, A Trì em nhất định phải đề phòng, cẩn thận bọn họ giở trò quỷ."
Vừa nghe đàn anh Triệu nói như vậy, Thời Nhụy càng thêm lo lắng, rốt cuộc Đại học thể thao cũng không biết xấu hổ giở thủ đoạn mọi người đều đã được chứng kiến rồi.
Trình Trì lại có vẻ rất nhẹ nhàng: "Yên tâm đi, sẽ để cho bọn họ thực hiện được."
Tiếp tục thi đấu, quả nhiên không khác lời đàn anh Triệu nói lắm, bọn họ điều chỉnh chiến thuật.
Mà nhìn chằm chằm Trình Trì là người tóc húi cua lúc trước mắng trường Đại học B.
Khóe mắt tên tóc húi cua có sẹo, lúc nhìn người vết sẹo khẽ nhếch lên, ánh mắt càng dữ tợn hơn.
Thời Nhụy âm thầm chảy mồ hôi thay Trình Trì.
Nhưng đối phương muốn dùng lại trò cũ cũng không dễ dàng như vậy, Trình Trì phản ứng nhanh nhạy, có năng lực phán đoán rất nhanh, mỗi một lần trước khi đối phương chuẩn bị làm động tác tiếp theo luôn đưa ra phán đoán chính xác, cũng kịp thời điều chỉnh chính mình.
Chiến thuật của cậu không có quy luật, ngược lại làm đối phương trở tay không kịp.
Trên sân bóng rổ, cậu dường như đã khống chế toàn bộ trận đấu, từng bước một chậm rãi kéo gần cách biệt điểm số, cả đội bóng rổ trường Đại học thể thao dần dần trở nên rối loạn.
Rất nhanh, Trình Trì lại ghi thêm ba điểm, đã đuổi kịp điểm số!
Người xem trên khán đài kích động đến đứng lên, gân cổ lên hét chói tai, hô to cố lên.
Thiếu niên chạy nhanh ở trên sân thi đấu, phát ra ánh sáng lóa mắt, ánh mắt Thời Nhụy đuổi theo cậu, đôi mắt dần dần mơ hồ.
Cô biết, Trình Trì đánh trận này không phải vì đàn anh Triệu, cũng không phải vì chính cậu, cậu đánh là vì vinh quang của trường Đại học B.
Thi đấu còn một phút cuối cùng, cũng là một phút quyết định thắng bại.
Hai bên cắn chặt hơn, không dám lơi lỏng.
Đại học thể thao bên kia bắt đầu nóng nảy, nổi giận, bọn họ muốn lấy được không phải điểm số, mà là mặt mũi.
Nhưng bọn họ càng gấp càng loạn, càng có nhiều sơ hở.
Khi tiến vào mười giây đếm ngược cuối cùng, bên Đại học B cướp được bóng.
Đồng đội nhanh chóng chuyền bóng cho Trình Trì ở tuyến ba, Trình Trì nhảy lên......
Toàn trường im lặng, ánh mắt mọi người đều đuổi theo quả bóng rổ kia.
Vào rổ!!!
Ngay lúc đó, trọng tài thổi còi, kết thúc trận đấu.
Toàn trường lập tức trở nên sôi trào.
Tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, dường như mọi người muốn sân bóng rổ xốc lên đỉnh.
Đàn anh Triệu kích động đứng lên, đã quên chân còn đang bị thương, nào ngờ chân vừa dùng sức liền kêu đau một tiếng, đành phải ngồi xuống, cảm xúc kích động lại không cách nào khắc chế, đôi bàn tay vỗ đến ba ba vang lên.
Trình Trì nhận lấy cái ôm nhiệt tình của các đồng đội, đôi mắt lại tìm kiếm xung quanh ngoài sân.
Đàn anh Triệu, Nguyên Lượng, Ngô Thiệu Châu và Tô Trà đều ở đó, chỉ không nhìn thấy Thời Nhụy.
Cậu không có tâm tư hưởng thụ vui sướng thắng lợi, đáy lòng dâng lên một nỗi lo lắng.
Cậu chen ra từ trong vòng vây của mọi người, đang muốn tìm kiếm xung quanh, lại đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy trong tay Thời Nhụy cầm một bó hoa tươi đi tới trước mặt, làn váy cô khẽ phất phất, tóc khẽ búi, đi tới trước mặt cậu.
"Vô cùng tuyệt vời! Thật đấy!" Thời Nhụy đưa hoa cho cậu.
Trình Trì không nghĩ tới cô sẽ như vậy, nhận lấy hoa tươi, trong lòng hơi cảm động.
Nào ngờ ngay lúc đó Thời Nhụy đột nhiên kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên má cậu.
Giây phút đó, cả người Trình Trì đều cứng lại, tất cả âm thanh xung quanh dường như đều biến mất, thậm chí cậu còn quên hô hấp, chỉ có nhịp tim không thể kiềm chế lại mà nhanh hơn, máu dồn lên não, cả người đều choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, Trình Trì nhìn mặt cô ửng đỏ, cùng với đôi mắt to trong suốt của cô ngượng ngùng nhưng lại vui tươi đáng yêu, trong lòng vô cùng xúc động.
Vô số đèn flash lập loè, toàn bộ sân bóng rổ lại vỗ tay một lần nữa, bọn họ bị mọi người có ý chúc phúc bao vây.
Trình Trì đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng, ôm chặt lấy cô.
Giờ khắc hạnh phúc này làm cậu cảm thấy tất cả mồ hôi trước kia đều là đáng giá.
Cậu vĩnh viễn sẽ không quên ngày hôm nay, tiểu nha đầu hình như đã thông suốt, cô chậm rãi kéo tơ lột kén, buông chính mình ta, cô cố gắng học cách yêu một người.
Mà Thời Nhụy cũng sẽ không quên ngày hôm nay, bộ dạng của thiếu niên chạy trên sân thi đấu tỏa sáng chói mắt.
Đại học thể thao thua, bại bởi những người bọn họ cho là phế vật, cho nên bọn họ là cái gì chứ? Lúc trước từng mắng chửi người khác giờ ngược lại đánh vào mặt mình.
Gương mặt bọn họ xám xịt, trên mặt không còn đắc ý như lúc trước, không thể tiếp nhận kết quả này, tên tóc húi cua đi tới, hơi không cam lòng hỏi: "Cậu tên gì?"
Trình Trì buông Thời Nhụy ra, một bàn tay ôm bả vai cô, một bàn tay cầm bó hoa, không có sự ngạo mạn của người thắng, cậu chỉ là bình tĩnh mà nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói: "Trình Trì."
Mấy người bên Đại học thể thao sững sờ, tên tóc húi cua hơi bất ngờ: "Cậu chính là Trình Trì?"
Xem ra thanh danh Trình Trì lan xa, bọn họ đã sớm nghe qua danh tiếng của cậu.
Lúc lâu sau, tên tóc húi cua kia gật gật đầu: "Được, nếu thua ở trong tay Trình Trì, tôi tâm phục khẩu phục."
Mặc dù đàn anh Triệu bị thương, nhưng bởi vì Trình Trì lên sân thi đấu, thắng Đại học thể thao mắt cao hơn đỉnh, vì bọn họ anh ta vô cùng vui vẻ, chân què còn nhất định phải dẫn ăn bọn họ đi ăn mừng, còn nói không say không về.
Địa điểm là một nhà hàng Trung Quốc bên ngoài Đại học B.
Đàn anh Triều nhìn thoáng qua Thời Nhụy ngồi ở bên cạnh Trình Trì, cười nói: "A Trì thật có mắt nhìn người, em gái nhỏ và em rất xứng đôi."
Trình Trì mỉm cười nắm lấy tay Thời Nhụy, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, trên mặt toát lên vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.
Nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Thời Nhụy mới biết được, thì ra lúc trước Trình Trì còn học sơ trung, đã đánh bại đàn anh Triệu cao trung.
Mặc dù là đối thủ của nhau, nhưng lại chân thành kính nể lẫn nhau cũng trở thành bạn bè tốt.
Cho nên bây giờ Trình Trì mới kiên trì muốn tới cổ vũ cho bọn họ.
Sau đó bọn họ còn nói đến NBA, cùng chung đề tài yêu thích, làm cho bọn họ càng ngày càng hăng hái, Thời Nhụy nghe hoàn toàn không hiểu gì.
Nhân lúc đàn anh Triệu đi mời rượu người khác, Thời Nhụy hỏi hắn: "Cậu thích ngôi sao nào?"
"Kobe Bryant!" Trình Trì trả lời không chút do dự.
Kobe Bryant là ai Thời Nhụy cũng không biết, nhưng cô muốn biết nhiều hơn về cậu và cố gắng thích những gì cậu thích.
"Vì sao?"
Trình Trì uống một chút, gương mặt ửng đỏ, nói cũng nhiều hơn, cậu kể với cô về Kobe Bryant.
Cậu nói rằng Kobe Bryant ban đầu là số 8, và sau đó nhiều năm, ông ấy đã được đổi thành số 24.
Kobe Bryant mô tả số 8 là Peter Pan nhỏ, trong khi số 24 là Mamba Đen của mình.
"Mamba Đen là cái gì?"
"Mamba Đen là một loài rắn, gọi là tinh thần Mamba, chính là vĩnh không từ bỏ."
Lúc Trình Trì nói những lời này khẽ nâng cằm, ánh mắt mê ly nhìn một nơi nào đó.
Thời Nhụy đoán có lẽ cậu nghĩ đến mình, nghĩ đến ước mơ của mình.
Có lẽ là bởi vì cậu vẫn luôn xem Kobe Bryant là thần tượng của mình, cho nên từ trong xương cốt cũng có một loại tình thần Mamba vĩnh không từ bỏ.
Trình Trì: "Kobe Bryant nói, số 8 là Peter Pan ngây ngô, có một loại thẳng tiến mạnh mẽ không lùi, mà số 24 là Mamba Đen từng trải càng nhiều, càng nhiều có nhiều lắng đọng hơn, làm cho cậu càng thích Manba Đen số 24 hơn."
Thời Nhụy hơi xúc động hỏi: "Nếu là cậu, cậu muốn trở thành số 8 Peter Pan, hay vẫn là số 24 Mamba Đen?"
Trình Trì yên lặng nhìn nơi nào đó, rất lâu sau, khóe môi nổi lên một nụ cười chua xót: "Anh chỉ có thể là số 8 Peter Pan, vĩnh viễn cũng không thể trở thành số 24 Mamba Đen."
_Hết chương 41_.