Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 36: Chương 36






Trong giờ học, Thời Nhụy đang ở vùi đầu làm bài tập, có bạn học đi vào lớp học nói: "Thời Nhụy, bên ngoài có người tìm cậu."
Thời Nhụy đặt bút xuống rồi đi ra ngoài, phát hiện người tìm cô thế nhưng lại là đàn chị lần trước nhờ cô gửi thư tình.
"Đàn chị."
Nhìn thấy đàn chị, trong lòng cô hơi chột dạ.

Lá thư tình kia Trình Trì vốn không xem, còn bị Trình Trì và cô trước sau ném vào thùng rác hai lần.
Vẻ mặt đàn chị rất nghiêm túc, kéo Thời Nhụy sang một bên: "Chị tới nói với em một tiếng, trường học chuẩn bị ghi tôi xử phạt Trình Trì."
Thời Nhụy ngây người, tuy rằng không phải nghiêm trọng nhất là đuổi học, nhưng ghi tội cũng rất nghiêm trọng, ghi tội xử phạt sẽ bị viết lên hồ sơ, cả đời cũng không xóa được.
"Bây giờ lãnh đạo trường học đang thảo luận sau đó sẽ đưa ra phương án, chắc là thứ hai tuần sau sẽ được thông báo nghi thức ở kéo cờ, còn thời gian, các em xem có thể nghĩ ra cách gì thay đổi quyết định của trường học không."
Đàn chị là thành viên của Hội học sinh, về tin tức nội bộ của trường học, hiển nhiên sẽ biết được một chút.

Chị ấy thích Trình Trì như vậy, đương nhiên không hy vọng nhìn thấy cậu bị xử phạt.
"Cảm ơn đàn chị, em đã biết rồi."
Thời Nhụy trở về phòng học, sau đó nhìn thoáng qua bàn học, Trình Trì không có ở đó, lúc ra chơi cô nhìn thấy Nguyên Lượng lôi kéo cậu đi ra ngoài, chắc là đi sân thể dục.
Làm sao bây giờ? Thời gian không còn nhiều lắm,nếu để muộn thêm chút nữa, thật sự không thể cứu vớt được gì nữa.
Điều cô không nghĩ tới chính là, không đợi đến thứ hai tuần sau, trường học đã dán thông báo xử phạt lên.
Chiều thứ sáu sau khi tan học, rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, Thời Nhụy cùng Đồng Giai Giai và Đàm Thiến cũng chen đi vào.
Thông cáo nêu rõ, không chỉ có ghi tội xử phạt, còn muốn thứ hai tuần sau Trình Trì đứng kiểm điểm trước toàn trường trong nghi thức kéo cờ.
Đồng Giai Giai nhìn chằm chằm thông cáo kêu lên: "Ghi tội hả? Nghiêm trọng như vậy sao? Không, không thể đối xử với nam thần của tớ như vậy."
Đàm Thiến vỗ vỗ vai cô ấy: "Chỉ là ghi tội, không đuổi học, kết quả này đã là tốt rồi."
"Tốt chỗ nào chứ? Không chỉ bị ghi tội, còn phải đứng kiểm điểm trước toàn trường, rất mất mặt đó có biết không?"
Thời Nhụy lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm thông cáo, không nói gì.
Đồng Giai Giai nói đúng, muốn Trình Trì đứng ở trên đài chủ tịch kiểm điểm trước mặt toàn trường, sao có thể? Hình ảnh này thật sự rất khó tưởng tượng, Trình Trì sẽ chấp nhận quyết định hình phạt như vậy sao?
"Đi Thôi, có cái gì đẹp chứ?"

Trên vai lập tức nhẹ đi, Thời Nhụy quay đầu lại, Trình Trì đã lấy balo của cô xách ở trong tay.
Các bạn học xung quanh đều nhìn lại đây, tiếng nghị luận nhiệt tình ngất trời cũng không còn, một số bạn học lập tức biểu hiện khát vọng sống rất mãnh liệt.
"Trường học sao lại như thế, ghi tội xử phạt còn muốn kiểm điểm, thật quá đáng."
"Đúng vậy, quá độc ác, đến nỗi như vậy sao?"
"Chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau kháng nghị."
Thời Nhụy:......
Một đám quần chúng náo nhiệt ăn dưa trở nên vô cùng căm phẫn, một đám ở trước mặt lão đại thì trong nháy mắt hóa thân dũng sĩ chính nghĩa.
Đồng Giai Giai đứng ở bên cạnh Thời Nhụy, trộm nhìn sắc mặt Trình Trì, lấy hết can đảm giơ nắm tay nhỏ lên, cổ vũ cậu cố lên.
"Trình Trì, tớ tin cậu không phải người như vậy, cố lên!"
Nghe vậy, những người khác cũng đi theo dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem đại lão sẽ làm gì với quyết định xử phạt này.
Trình Trì ngước mắt, nhìn thoáng qua thông báo xử phạt kia, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhàn nhạt nói: "Vượt đèn đỏ là tớ sai, phạm sai lầm thì phải bị phạt, đúng mà."
Ăn dưa quần chúng khiếp sợ mà trao đổi ánh mắt, o đây là lão đại đang nhận sai sao?
Đồng Giai Giai vẫn là không chịu tin tưởng, cô ấy nhìn cậu nói: "Cứ cho là cậu vượt đèn đỏ, tớ cũng tin chắc chắn là có chuyện bất đắc dĩ lắm cậu mới làm như vậy."
Gương mặt đẹp trai của Trình Trì hơi có ý cười, đeo balo của Thời Nhụy lên, xoay người đi ra khỏi đám người, Thời Nhụy sửng sốt hai giây, vội vàng chạy theo.
"Trình Trì!" Khi ra khỏi cổng trường, sau lưng truyền đến gọi quen thuộc.
Hai người dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy Dụ Vi chạy nhanh tới.
Từ sau chuyện điện thoại lần trước, bọn họ và Dụ Vi dường như không còn tiếp xúc với nhau, có khi ở trường còn là oan gia ngõ hẹp, đều xem như không nhìn thấy nhau.
Dụ Vi đi đến trước mặt bọn họ, ánh mặt đảo qua Thời Nhụy, cuối cùng dừng ở trên người Trình Trì.
"Trình Trì, tớ đã nghe nói chuyện xử phạt của cậu, xử phạt ghi tội vẫn rất nghiêm trọng, sau này đối với cậu cũng sẽ có ảnh hưởng.

Tớ đã nói bố tớ nói với trường học nói một tiếng, có lẽ hình phạt sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy."
Thời Nhụy nghĩ tới, bố Dụ Vi là Cục trưởng Cục giáo dục, ở trước mặt lãnh đạo trường học chắc là vẫn là có quyền lực nhất đinh.
"Không cần, cảm ơn!" Trả lời cô ta không phải Trình Trì, mà là Thời Nhụy.
Dụ Vi nhíu mày nhìn cô, hơi tức giận: "Thời Nhụy, người bị phạt lại không phải là cậu, cậu không có quyền nói chuyện, kiểm tra lại bây giờ cũng không quá muộn?"

"Cậu ấy trả lời cũng chính là tôi trả lời." Trình Trì cũng không cảm kích.
Dụ Vi cắn môi, nhìn chằm chằm bóng dáng đã rời đi của cậu, đột nhiên hét lớn nói: "Trình Trì, bây giờ không phải là lúc để cậu cậy mạnh, hồ sơ ghi tội như vậy sẽ không thể xóa đi được, tương lai cậu sẽ hối hận."
Nghe vậy, bước chân Thời Nhụy dừng lại, đứng ở trước mặt cô ta, nhàn nhạt nói: "Không phải cậy mạnh, chỉ là không cần cậu giúp, tớ sẽ nghĩ cách."
"Cậu?" Dụ Vi nhướng mày.
Cho dù nàng đã không phải là con chim sẻ đáng thương kia, cho dù cô có một người mẹ giàu có, vậy thì sao? Kinh doanh và giáo dục luôn luôn bị chia cắt, tiền cũng không thể giải quyết tất cả mọi thứ.

Cuối tuần này Trình Trì không ở nhà, Thời Nhụy nghe thấy cậu nghe điện thoại, chắc là bọn Nguyên Lượng hẹn cậu ra ngoài chơi.
Cậu còn có tâm trạng đi ra ngoài chơi, dường như thật sự không để ý quyết định xử phạt của trường.

Nhưng Thời Nhụy lại không thể tĩnh tâm lại, mở sách ra cũng không đọc được.

Cô không muốn Trình Trì bị ghi tội, cũng không muốn cậu giống như một tội nhân đứng trên đài chủ tịch, kiểm điểm ở trước mặt toàn trường.
Cô hy vọng cậu vĩnh viễn là thiếu niên sáng chói kia, là truyền kỳ mà mọi người ngưỡng mộ, không bị sụp đổ.
Thứ hai, hiếm khi mặt trời mọc, tuyết tan đi một chút.

Càng hiếm thấy chính là, Trình Trì thế nhưng lại dậy sớm hơn cô, lúc cô xuống lầu, cậu đã ngồi ở bàn ăn, thậm chí trên người còn quy củ mặc đồng phục học sinh.
Cậu đây là đã chuẩn bị tốt để kiểm điểm? Thái độ này thật sự đoan chính đến mức làm cho cô giật mình.
Trên sân thể dục trường trung học phụ thuộc đại học B, các lớp đã sớm tập trung, ngẩng đầu chờ đợi.

Hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì mọi người đều biết, ngày thường nghi thức kéo cờ cũng chưa tích cực như vậy, nhưng thật ra là tích cực ăn dưa.
Vóc dáng Trình Trì cao lớn, đứng ở sau cùng của lớp, bốn phương tám hướng có không ít người trộm đánh giá cậu, tò mò biểu cảm của lão đại trước khi kiểm điểm như thế nào, có phải rất bực bội hay không, rất không phục.
Thế nhưng, các bạn cùng lớp xung quanh quan sát 360 độ đều giống nhau, cậu không có biểu cảm gì, bình thường giống như không có gì khác biệt.
Nguyên Lượng kều khều cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: "Cuối tuần tớ đã nói với cậu, không phải để thứ hai cậu đừng tới rồi sao? Biết rõ không có chuyện gì tốt cậ còn tới? Toàn trường đều chờ để cười nhạo cậu đó."

Ngô Thiệu Châu nhìn thoáng qua trên đài chủ tịch nói: "Nghi thức chào cờ còn chưa bắt đầu, lén trốn đi chắc là còn kịp, Lượng Tử, hai chúng ta hỗ trợ." Nói xong cậu ta bước về phía trước Trình Trì một bước, Nguyên Lượng cũng vội vàng đứng qua, đem Trình Trì chắn ở phía sau, bàn tay đặt ra sau lưng, ý bảo cậu mau đi.
Trình Trì đưa tay đẩy hai người ra: "Lão tử là loại người gặp chuyện chỉ biết lựa chọn trốn tránh? Trốn tránh có thể giải quyết vấn đề không?"
Nguyên Lượng: "Vậy cậu đã chuẩn bị bản kiểm điểm?"
Trình Trì ngẩng đầu, nhếch môi, ngón tay chỉ vào đầu mình.
Ngô Thiệu Châu: "Học thuộc lòng rồi?"
"Phát huy tại chỗ!"
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu liếc nhau, đồng thời giơ ngón tay cái lên với cậu.
Giáo viên bước lên bục chủ tịch, xếp hàng, tuyên bố lễ chào cờ bắt đầu.

Sau lễ chào cờ, giáo viên trực tiếp tóm tắt tuần trước, tiếp theo là bài phát biểu của hiệu trưởng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên toàn trường nghe hiệu trưởng nói chuyện yên tĩnh và nghiêm túc như vậy, bởi vì mọi người đều biết, nội dung phát biểu của hiệu trưởng nhất định sẽ đề cập đến chuyện của Trình Trì.

Cho nên bọn họ lập tức sẽ nghe được lão đại kiểm điểm, không hiểu sao hơi kích động không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Phía trước blah blah một lúc, sau đó rốt cuộc cũng nói tới trọng điểm.
"Hôm nay trọng điểm phải nói một chuyện, tin rằng mọi người cũng đã nhìn thấy thông báo trên bảng thông báo.

Học sinh Trình Trì lớp 8, trong kỳ nghỉ đông, nửa đêm đi xe máy vượt đèn đỏ liên tiếp, đây không chỉ là vô trách nhiệm với mình, mà còn là coi thường pháp luật, chúng ta tuyệt đối không thể dung túng cho hành vi ác liệt như vậy......"
Các bạn học lặng ngắt như tờ.
Đôi tay Thời Nhụy bất an mà nắm chặt, hiệu trưởng phê bình Trình Trì, cô cũng cảm thấy như bản thân mình cũng bị, bởi vì chuyện này có liên quan đến cô.
"Chúng tôi quyết định xử phạt ghi tội bạn học Trình Trì, hy vọng bạn học Trình Trì có thể nhận ra sai lầm của mình, ở chỗ này làm một bài kiểm điểm sâu sắc, đồng thời cũng là một lời cảnh tỉnh cho các bạn học khác, hy vọng mọi người không phạm sai lầm tương tự."
Hiệu trưởng dứt lời, ánh mắt bạn học xung quanh đồng loạt nhìn về phía Trình Trì, đưa mắt nhìn cậu ra khỏi hàng, đi về phía đài chủ tịch.
Bước chân Trình Trì lười biếng, biểu tình thong dong, cho dù là mặc đồng phục học sinh, cũng vẫn có khí thế không thể bỏ qua.
Thời khắc này vô cùng yên tĩnh.
Các bạn học nhìn chằm chằm vào cậu như vậy, không thể hiện bất kỳ sự trào phúng và bi thương nào.

Bởi vì nhìn cậu không giống như đi kiểm điểm, ngược lại giống như đi phát biểu một chuyện quan trọng gì đó.
Vì thế không biết là lớp nào bị thiểu năng trí tuệ quá nhập vai, thế mà lại không kìm lòng được vỗ tay, cuối cùng hét lên, còn bị chủ nhiệm lớp mình nghiêm khắc trừng mắt một cái, lúc này mới hậm hực thu tay lại.
Trình Trì đang định bước lên chủ tịch đài, đột nhiên có một vị giáo viên vội vã mà chạy đi lên, thì thầm với hiệu trưởng vài câu, sau đó hiệu trưởng sắc mặt khẽ biến, liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, xoay người đi theo giáo viên kia cùng nhau đi về phía cổng trường học.

Đi một đoạn hiệu trưởng đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại chỉ vào Trình Trì, dùng micro nói: "Chuyện kiểm điểm chờ một chút, học sinh, kiên nhẫn chờ vài phút."
"Chuyện này là như thế nào?"
"Không phải là chuyện của Trình Trì có biến cố gì chứ?"
"Có phải tình tiết càng nghiêm trọng hơn hay không, xử phạt ghi tội đã khó có thể khiến mọi người phục, hiệu trưởng muốn sửa lại hình phạt?"
Hiệu trưởng vừa đi, toàn bộ sân thể dục liền nổ tung.
Trình Trì đứng ở dưới đài chủ tịch, trên mặt không thấy nửa tia bất an và bối rối, thậm chí khom lưng nhặt một quả bóng rổ bên chân lên, nhàn nhã xoay bóng trên đầu ngón tay.
Mọi người:......
"Lão đại chính là lão đại, vĩnh viễn đều có thể như vậy bình tĩnh."
Một lúc sau, hiệu trưởng đã trở lại, bên cạnh còn có một người mặc đồng phục cảnh sát đi theo.
Hiệu trưởng tươi cười vô cùng kích động nói: "Các bạn học, thì ra bạn học Trình Trì đêm đó liên tục vượt năm đèn đỏ là để cứu người, cũng may là cậu ấy đến kịp thời, mới ngăn cản bi kịch có thể xảy ra."
Mọi người:......
Tiếp theo vị cảnh sát kia nhận lấy micro, đem chuyện đêm đó Trình Trì anh dũng chiến đấu với tên cướp, hỗ trợ cảnh sát bắt được bọn côn đồ một lần nữa.
Hiệu trưởng: "Các bạn học, chúng ta hãy vỗ tay cho anh hùng của trường học chúng ta!"
Mọi người:......
Mọi người vừa vỗ tay, nhất thời còn không thể tiêu hóa chuyện đảo ngược thần kỳ này.
Thời Nhụy vỗ tay, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, vừa kích động lại cảm động.
Đêm hôm đó, cậu đến trong lúc cô nguy hiểm và bất lực nhất, vung nắm đấm cứng rắn, đánh bại tên ác ma bắt nạt cô.
Giây phút đó, cậu dũng cảm không sợ hãi điều gì, cậu mạnh mẽ như một ngọn núi, kiên định ngăn cản cô về phía trước.
Cậu là anh hùng của cô.
Sự tình cứ thế bị đảo ngược, hiệu trưởng sau một phen kích động khen ngợi, tuyên bố giải tán.

Trình Trì vẫn luôn vô cùng bình tĩnh bước lên đài chủ tịch.
"Hiệu trưởng, em còn không có kiểm điểm đâu."
Hiệu trưởng ngẩn người, cười nói: "Bạn học Trình Trì, đã có cảnh sát đồng chí làm chứng cho em, chứng minh em vượt đèn đỏ là vì cứu người, đương nhiên liền không cần xử phạt, không chỉ có như thế, chắc là còn phải tiến hành khen thưởng cho em nữa đó."
Trình Trì vô cùng nghiêm túc nói: "Em muốn kiểm điểm, cho dù có phải vì cứu người hay không, vượt đèn đỏ trước sau là em sai, em cần làm một bài kiểm điểm khắc sâu."
Quần chúng ăn dưa:......
_Hết chương 36_.