"Trời, đây không phải là ảnh chụp trận bóng rổ của Trình Trì sao? Đẹp trai quá!"
Không biết cô gái nào khi xé những tấm ảnh như phát hiện ra thế giới mới, nên bức ảnh về trận đấu bóng rổ ngay lập tức bị cướp mất, ở đó thậm chí là một, thậm chí còn có một tấm ảnh bị xé nát trong quá trình tranh giành.
"Chà, tư thế dunk (1) của cậu ấy đẹp trai quá."
(1) Tư thế dunk: Dunk dịch ra là "úp rổ" – một kiểu ném rổ phổ biến, trong đó người chơi sẽ phải bật nhảy đủ cao để "dunk" quả bóng vào rổ bằng 1 hoặc cả hai tay.
Dunk còn được gọi đầy đủ là Slam Dunk và nó thường được rút ngắn thành Dunk.
Dunk đặc biệt phổ biến trong các giải đấu tại Mỹ.
"Chán quá, bức ảnh này chỉ có bóng lưng, không có chính diện khuôn mặt."
"Trình Trì nhìn từ phía sau cũng đẹp trai, nhưng thậm chí một bóng lưng còn không có, chỉ một cái ót sau đầu."
Thời Nhụy ngồi xổm xuống, nhạt từng mảnh nhỏ dưới chân bọn họ lên.
Trong bức ảnh, chỉ có một bàn tay úp vào rổ.
Cánh tay mảnh khảnh đưa ngược với ánh sáng, năm ngón tay nắm chặt quả bóng rổ.
Làn da màu lúa mạch bừng sáng trong nắng, đường cong cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn.
Có một hình xăm mũi tên lông vũ nhỏ trên mu bàn tay.
Bàn tay này thật đẹp!
Thời Nhụy cảm thấy, một bàn tay đẹp như vậy không nên bị người khác đạp lên trên mặt đất, hoặc là bị xem như rác rưởi.
Ma xui quỷ khiến, cô đem cất một góc của bức ảnh này vào túi mình.
Ngày khai giảng, có một chiếc ô tô sang trọng đậu trước trường trung học trực thuộc đại học B, cảnh tượng rất hoành tráng.
Theo Đồng Giai Giai nói, những người có thể học tại trường trung học trực thuộc đại học B đều có điểm số cao hoặc xuất thân từ gia đình ưu thế.
"Nói đến Trình Trì đi, khi đi thi đều có thể tùy ý nộp giấy trắng, nhưng cậu ấy vẫn có thể đến trường trung học trực thuộc đại học B.
Tại sao? Vì cậu ấy có tiền! Nhà cậu ấy ở Lam Đậu Loan."
Thời Nhụy sửng sốt: "Lam Đậu Loan?"
"Cậu từng nghe nói rồi chứ? Lam Đậu Loan là là một khu vực giàu có nổi tiếng ở thành phố B, rất nhiều người bên ngoài biết."
"Ồ, như vậy hả".
Hai thật vất vả chen chúc từ cổng trường để đi vào, Đồng Giai Giai cảm thấy tâm trạng của Thời Nhụy đột nhiên trầm mặc, cô không khỏi thở dài một tiếng.
"Có phải cậu cảm thấy buồn không? Cả hai ta đều phải cố gắng mới làm được, người ta thì chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Đây là khoảng cách giữa người với người, khoảng cách này đã được quyết định vào thời điểm chúng ta sinh ra."
Đúng là rất đau lòng!
Thời Nhụy yếu ớt cười.
Khoảng cách này chính là nguyên nhân tồn tại chênh lệch, cho nên thiên tài sẽ có lòng hư vinh cùng hiệu quả và lợi ích mà nó mang lại.
...
Trong phòng học của lớp tám ban một, chỉ có ít ỏi một vài người.
Giáo viên chủ nhiệm Tôn Bình đang ngồi ngay ngắn trên bục đăng ký thông tin.
Ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị, sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất nghiêm khắc.
"Thời Nhụy, đến đây, giúp bạn học đăng ký kích cỡ đồng phục huấn luyện quân sự."
Vì hôm qua Thời Nhụy giúp trường học dán bảng thông báo được lan truyền, Tôn Bình đã để ý đến cô, cho nên vừa nhìn thấy cô ông ấy liền yêu cầu cô lên giúp đỡ.
Thời Nhụy bước đến ngồi cạnh Tôn Bình, cầm bút và biểu mẫu lên, nghiêm túc ghi lại.
Một lúc sau, một cô gái cao lớn đi tới, mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, cô ấy rất xinh đẹp, bước đi với tư thế thẳng tắp và rất tự tin, hình như cô ấy đã học khiêu vũ.
"Dụ Vi, đến đây, em cũng đến giúp đi, ghi lại thông tin cơ bản của các bạn học."
"Vâng ạ, thầy Tôn." Dụ Vi mỉm cười, giọng nói ngọt ngào vang lên.
Khi cô ta bước tới, liếc nhìn Thời Nhụy một cái.
Ánh mắt kia rất phức tạp, đó là ánh mắt mà các cô gái thể hiện khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp hơn mình.
Mãi cho đến khi cô ta liếc xuống, nhìn qua đôi giày thể thao màu trắng đã giặt đến ố vàng của Thời Nhụy, cuối cùng cô ta cũng nở một nụ cười tự tin lần nữa, gật đầu với cô.
Chỗ ngồi vẫn chưa được sắp xếp, tất cả đều đang ngồi tùy tiện, đăng ký gần xong, Tôn Bình để Thời Nhụy đi xuống.
Cô và Đồng Giai Giai đang ngồi ở hàng ghế thứ ba cạnh cửa sổ.
Đồng Giai Giai ghé vào tai Thời Nhụy thì thầm: "Dụ Vi rất xinh đẹp đúng không? Cô ấy là cử nhân của trường trung học cơ sở của chúng tớ, gia thế của cậu ấy cũng rất trâu bò, bố cậu ấy là Cục trưởng Cục Giáo dục, mẹ cậu ấy là người quản lý của một khách sạn nào đó."
Thời Nhụy nhìn thoáng qua: "Ừm, đúng là rất xinh đẹp."
"Tuy nhiên, bây giờ mà cậu ấy lên cao trung, tớ nghĩ vị trí hoa khôi của cậu ấy cũng không giữ được, tớ cảm thấy cậu xinh đẹp hơn cậu ấy."
Thời Nhụy xấu hổ cười: "Chúng ta đến đây để học, không phải để thi sắc đẹp.
"
Thực tế, từ nhỏ, Thời Nhụy đã không nhận thức được mình rất đẹp.
Khi còn nhỏ, bà cô thường nói rằng cô là một đứa trẻ xinh đẹp, khi lớn lên, những người xung quanh luôn nói rằng cô càng lớn càng xinh đẹp.
Ở tuổi mười lăm, mười sáu đương nhiên thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, nhưng Thời Nhụy suy nghĩ rất lý trí và chín chắn, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi này.
Với cô, sắc đẹp không thể ăn như cơm bữa, chỉ có đọc sách là lối thoát duy nhất.
Hơn nữa, xinh đẹp thì sao chứ? Xinh đẹp còn không phải giống nhau...!Bị bỏ rơi!
"Còn nữa, Dụ Vi, cô ấy..."
Đồng Giai Giai chỉ mới nói được nửa câu, Dụ Vi đã đi xuống, hơn nữa còn ngồi ở phía sau Đồng Giai Giai.
Đồng Giai Giai và Thời Nhụy liếc nhau, lè lưỡi rồi im bặt.
Tôn Bình đứng dậy, đẩy cặp kính lên sống mũi: "Các bạn học, tôi tên là Tôn Bình.
Trong ba năm học cấp 3 của các bạn, tôi sẽ làm giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp của các bạn, vì vậy..."
"Mau xem, là Trình Trì!"
Không biết cô gái nào đã không kiềm chế được hoa si của mình kích động kêu lên, cắt ngang bài phát biểu tiếp theo của Tôn Bình.
"Trình Trì học cùng lớp với chúng ta?"
Mọi người sôi nổi thảo luận về thiếu niên đang đứng ở cửa lớp, thật không thể tưởng tượng được.
Sự hỗn loạn xen lẫn phấn khích của các cô gái, mà nam sinh thì tâm như tro tàn, không còn gì để luyến tiếc.
Nghe thấy cái tên đã bị Đồng Giai Giai tẩy não làm quá lên, Thời Nhụy không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Cậu thiếu niên cao lớn trong trang phục thể thao, tay cầm một quả bóng rổ.
Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, một vài hạt mồ hôi lăn dài trên má.
Chàng trai trơ trẽn!
Chính cậu ta!
Chàng trai ở trên tàu.
"Em xin lỗi thầy, em đến muộn."
Mặc dù cậu nói em xin lỗi, nhưng trong giọng nói của cậu không thể nghe ra một chút xấu hổ vì đã đến muộn.
"Vào đi!" Tôn Bình không hài lòng khi bài phát biểu của mình bị cắt ngang.
"Cảm ơn thầy!"
Trình Trì cầm bóng rổ đi vào, theo sau là Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu.
Khi đi ngang qua Thời Nhụy, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt cô, rồi cong môi dưới.
Trong lòng Thời Nhụy run lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cả ba người đi thẳng đến ba ghế trống duy nhất ở hàng cuối cùng.
"Thật đẹp trai!" Đồng Giai Giai thấp giọng cảm thán một tiếng.
Thời Nhụy mắt xuống, dùng ngón tay nắm lấy góc quần áo, trầm mặc không nói.
Thực sự lớn lên rất đẹp trai!
Tuy nhiên, nó cũng có thể rất nguy hiểm.
Sau khi Tôn Bình nhấc tách trà lên uống, ông ta hắng giọng và tiếp tục nói.
"Tôi phải cho bạn một liều thuốc dự phòng, bắt đầu từ hôm nay, bạn là một học sinh cao tung, từ sơ trung đến cao trung, không chỉ có học cái gì đó sâu hơn, bạn cũng nên tự mình phát triển bản thân.....!"
Nói đến đây, Tôn Bình dừng lại và cố ý liếc mắt đến hàng cuối cùng.
Giáo dục chính trị khiến mọi người buồn ngủ, cho đến khi Tôn Bình nói về khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tuần sắp tới, lớp học bùng nổ ngay lập tức.
"Đi huấn luyện quân sự? Huấn luyện ma quỷ gì vậy?"
"Đây là bắt đầu đi học liền cho chúng ta một cái tát vào mặt!"
"Đây không phải là muốn ép khô chúng ta sao?"
"Bình tĩnh đi, anh trai tôi và những người khác đã đi đến quân đội để huấn luyện quân sự.
Tôi nghe nói rằng có đào tạo bắn súng, còn có thể chạm vào súng thật."
"Mẹ kiếp, thật hay giả? Kích thích vậy!"
Vừa nghe nói rằng họ có thể chạm vào súng thật, các nam sinh cũng không còn than vãn nữa, ngược lại trở nên phấn khích.
Chỉ có các cô gái trông như một thảm họa sắp xảy ra.
"Hai ngày nay nắng bị nhiễm độc, nếu như một tuần mà bị phơi nắng, cháy nắng không nói, nhưng chúng ta không bị cảm nắng mới là lạ!"
"Còn nghe nói huấn luyện hướng dẫn rất hung dữ, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì."
"Làm sao bây giờ? Cần phải điều đến một huấn luyện viên siêu đẹp trai thì chúng ta mới có động lực chứ."
"Ngay cả khi có một huấn luyện viên siêu đẹp trai, tớ cũng không có động lực, khuôn mặt của tớ quan trọng hơn.
Nghe mọi người bàn tán, Đồng Giai Giai cau mày nằm trên bàn.
"Thời Nhụy, tớ phải làm sao đây? Tớ đã đủ đen rồi.
Nếu tớ phơi nắng thêm một tuần nữa, sẽ không biến thành than đen chứ? Tớ sợ đến lúc đó mẹ tớ cũng sẽ không nhận ra tớ mất." Da của Đồng Giai Giai hơi ngăm, quả thật là hơi đen, nhưng khuôn mặt của cô ấy khá thanh tú, cô ấy rất thích cười, làm cho người khác có cảm giác thân thiết.
Thời Nhụy không biết làm thế nào để an ủi cô ấy, bởi vì bản thân cô cũng có chút sợ hãi.
Điểm yếu duy nhất của cô trong tất cả các môn học là thể dục.
Không phải cô không đủ sức chịu đựng mà là thể chất của cô không tốt.
Kể từ khi bị ngất xỉu trong một lần tập luyện chạy đường dài vào năm lớp 8 cấp hai, các giáo viên vì che chở mầm cây Trạng Nguyên này, đã miễn học thể dục cho cô.
Huấn luyện quân sự của quân đội nghe nói rất đáng sợ.
Thay vào đó cô nắm tay Đồng Giai Giai, lòng bàn tay có chút mồ hôi.
"Giai Giai, chúng ta cố lên!"
...!Ở phía sau phòng học, Nguyên Lượng đột nhiên vỗ vỗ Trình Trì bên cạnh.
"A Trì, nhìn kìa, ông có thấy cô gái học cùng lớp ngồi trước mặt chúng ta không? Định mệnh đó!"
Bên này Ngô Thiệu Châu rất hợp tác nhẹ nhàng nói: "Hẳn là duyên phận đặc biệt..."
"Cút đi!"
Trình Trì mắng một tiếng, lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bóng dáng gầy gò trước mặt.
Cô rất ít nói, không tham gia vào những cuộc bàn tán xung quanh, nhưng sắc mặt cô hơi tái đi khi nghe tin sắp đi huấn luyện quân sự.
Giọng nói vừa rồi của Nguyên Lượng không nhỏ, vài bạn học xung quanh đều nghe thấy được.
"Trình Trì để ý cô gái này" mấy chữ này quả thật rất chấn động nha!
Nhiều học sinh trong lớp được chuyển từ sơ trung lên, không xa lạ gì với Trình Trì, cậu là đóa hoa cao lãnh khiến bao cô gái ngưỡng mộ nhưng không thể chạm vào, có vô số người tỏ tình nhưng chưa từng nghe được câu trả lời của cậu.
Hiện giờ cậu ấy đã có người mình thích?
Ai đã làm tan chảy tảng băng này? Đây thực sự là một tin lớn!
Dụ Vi cũng nghe thấy lời của Nguyên Lượng, cô ta nhịn không được quay lại xem, chỉ thấy Trình Trì cũng đang nhìn cô ta.
Tim cô ta nhảy lên hai lần, má bỏng rát.
Chẳng lẽ Nguyên Lượng đang nói về cô?
Dụ Vi ngồi thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, trong lòng có chút hưng phấn.
Phòng học ồn ào, nhưng dù sao cũng không phải là buổi học chính thức, Tôn Bình không nói gì, chỉ yêu cầu Thời Nhụy đăng ký kích cỡ rồi nộp lại.
Thời Nhụy bóp chặt tờ đơn đăng ký kích cỡ trong tay, có chút lo lắng.
Ba người đến muộn vẫn chưa đăng ký.
Khi Tôn Bình thấy cô đứng yên tại chỗ, ông lại nhìn cô.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm đứng dậy đi về phía sau, đứng trước bàn của Trình Trì.
"Bạn học, cậu mặc cỡ nào? Tôi sẽ đăng ký."
_Hết chương 3_.