Vốn cho rằng xem xong trận đấu sẽ trở về ngay lập tức, nhưng không nghĩ tới bọn họ còn có kế hoạch khác.
Sau khi thắng trận đấu, bọn họ chuẩn bị có một khoảng thời gian vui vẻ, địa điểm được sắp xếp là ở Danh Hào Quốc Tế.
Trình Trì là thiếu đông gia lên tiếng, bất kì ai muốn đi đều được chào đón.
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức mọi người khắc vỗ tay hoan hô.
Hôm nay hình như cậu vô cùng vui vẻ, không giống ngày thường luôn làm lạnh mặt, cả người thoạt nhìn dễ gần hơn rất nhiều.
Cho nên rất nhiều bạn học cũng bắt lấy cơ hội này mạnh dạn tới, tổng cộng chắc là có đến ba bốn mươi người, trong đó còn có cả thành viên của đội bóng rồi lớp năm, phòng riêng được mở đến vài cái.
Sau khi sắp xếp cho các bạn học xong, Trình Trì dẫn Thời Nhụy đi ăn.
Thật trùng hợp, thế mà bọn họ lại gặp quản lý Thái.
Tóc uốn sóng lớn nhuộm màu hạt dẻ, sơn đôi môi đỏ thẫm, quản lý Thái mặc đồng phục bó sát đi giày cao gót đi tới trước mặt, thoạt nhìn rất quyến rũ, vô cùng gợi cảm.
Thật ra lúc vừa bước vào Danh Hào Quốc Tế, Thời Nhụy đã hơi lo lắng.
Dù sao cũng đã từng làm việc ở đây, gặp được người quen sẽ rất xấu hổ.
Lại không nghĩ sẽ nhanh như vậy liền gặp phải, hơn nữa còn là người đã từng là cấp trên.
"Thiếu gia."
Quản lý Thái chào hỏi với Trình Trì, ánh mắt dừng ở trên người Thời Nhụy, đột nhiên nhếch môi cười: "Tiểu Nhụy thì ra là bạn gái của thiếu gia à, thiếu gia thật đúng là rất tinh mắt."
Thời Nhụy biết, quản lý Thái là một người tinh tế, nếu không đủ năng lực thì sẽ không được ngồi ở vị trí như vậy.
Nhưng cô ấy cũng vô cùng tốt bụng, lời này của cô ấy không phải là trêu chọc, cũng không phải là trào phúng, cô ấy là tự đáy lòng.
"Không phải......" Thời Nhụy muốn giải thích, Trình Trì lại cắt ngang lơi giải thích của Thời Nhụy, chỉ vào tủ đồ ăn hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Quản lý Thái nhìn bọn họ cười cười, ưu nhã mà xoay người rời đi.
Thời Nhụy thấy quản lý Thái giám đi xa, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Sao vừa rồi cậu lại không giải thích một chút chứ?"
"Giải thích cái gì?" Trình Trì bỏ hai tay vào túi quần, bộ dạng có vẻ thờ ơ.
"Bọn họ đều sẽ hiểu lầm."
Trình Trì rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, thình lình nói ra một câu: "Vậy cậu có nghĩ tới không......"
"Cái gì?" Thời Nhụy ngẩng đầu lên.
Làm bạn gái tớ.
Cuối cùng, Trình Trì lại chỉ nói: "Không có gì."
Cuối cùng cậu vẫn không có dũng khí hỏi ra miệng, hoặc là nói đối với cô, chính cậu đều không có lòng tin, không thể xác định được trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Muốn ăn cái gì?" Cậu hỏi lại.
Thời Nhụy ghé vào tủ đồ ăn trong suốt, nhìn một lúc, cô chỉ vào một cây kem núi lửa: "Tớ muốn cái kia."
"Không được, quá lạnh."
Vẻ mặt cô mất mát, lại chỉ vào một phần bún ốc: "Tớ muốn cái kia."
"Quá cay."
Thời Nhụy gục xuống đầu, cằm gác ở trên tủ đồ ăn, vô cùng chán nản chỉ vào lò nướng hotdog: "Cái kia."
"Cái kia là thực phẩm rác."
"......"
Thời Nhụy cũng hơi tức giận: "Biết rõ là thực phẩm rác các người còn bán?"
"Cái gì cũng không được vậy chứ."
Cuối cùng Trình Trì tự mình chọn, lấy cho cô một cái bánh kem nhỏ.
"Muốn vị nào?"
Thời Nhụy hừ một tiếng, dứt khoát không trả lời, dù sao những thứ cô lựa chọn cậu đều sẽ nói không được.
Trình Trì bất đắc dĩ, tự chọn cho cô một cái bánh kem dâu tây.
Cái bánh kem dâu tây kia thoạt nhìn bên ngoài cũng khá đẹp, mùi hương cũng rất hấp dẫn, Thời Nhụy phồng hai má lên, giả vờ miễn cưỡng nhận lấy bánh kem.
Trình Trì biết cô không vui, thế nhưng cậu lại cảm thấy bộ dạng đó của cô lại rất đáng yêu, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu cô.
"Ngoan."
Cách đó không xa, quản lý Thái cùng một đám nhân viên phục vụ đang tụ tập lại, vây xem hành động của hai người, một đám người đều thấy Trình Trì cười.
"Thiếu gia dịu dàng như vậy sao? Trước kia sao lại không phát hiện ra nhỉ."
Quản lý Thái cười nói: "Đương nhiên là bởi vì thích mới có thể dịu dàng, thiếu gia chúng ta khác biệt với những công tử nhà giàu nông cạn kia, ánh mắt thật 6 (1) đó."
(1) 6: Trong tiếng Trung số 6 được viết là 六 và cách phát âm là /liù/.
Cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/.
Hàm ý là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò".
"Đúng vậy, Tiểu Nhụy là một cô gái khá tốt, bộ dạng lại xinh đẹp, rất hợp với thiếu gia."
Trong phòng của bọn họ chỉ có mấy người thân thiết là Nguyên Lượng, Ngô Thiệu Châu và Tô Trà, Nguyên Lượng đang hát, Ngô Thiệu Châu ngồi ở trước màn hình, Tô Trà ngồi chơi di động ở trên sô pha.
Nguyên Lượng hát một bài hát có tiết tấu vui vẻ, không, cậu ta không thể gọi là hát, mà là đang gào thét.
Thời Nhụy ngồi xuống nhìn thoáng qua màn hình, mới biết bài hát gào thét của cậu ra gọi là Lạc đà sa mạc.
Hát được một nửa, Nguyên Lượng nhìn thấy bánh kem trên tay Thời Nhụy, ngay lập tức vươn móng vuốt về phía bánh ngọt đáng yêu, ai ngờ lại bị Trình Trì vô tình hất ra.
"Muốn ăn thì tự mình đi lấy."
Nguyên Lượng hít hít mũi, làm ra vẻ mặt thương tâm muốn chết: "A Trì cậu thay đổi rồi, trước kia bộ dạng của cậu không phải như thế này, từ sau khi Tiểu Nhụy đến, trong lòng cậu tớ không có vị trí gì."
"Nguyên Lượng, cút đi." Tô Trà cũng nghe không nổi nữa.
Ngô Thiệu Châu chuyển bài hát, cướp lấy microphone trong tay cậu ta: "Đến lượt tớ."
Bài hát tiếp theo là《Tiêu sầu》, Ngô Thiệu Châu hát khá hay, so với Nguyên Lượng gào thét thì hay hơn nhiều.
Thời Nhụy nhéo cầm cái nĩa nhỏ lên, vừa ăn bánh kem vừa nghe hát.
Trình Trì châm một điếu thuốc, chơi đùa chiếc bật lửa kim loại trong tay, đóng mở liên tục, ngọn lửa màu xanh cũng hiện lên rồi lại tắt.
Ngô Thiệu Châu hát liên tục hai bài, lúc đang hát bài《Diễn viên》, cửa phòng mở ra, mấy người trong phòng khác tràn vào, bọn họ cũng là thành viên của đội bóng rổ lớp tám, ngay lập tức tán gẫu cùng bọn Nguyên Lượng về trận bóng rổ hôm nay vô cùng sôi nổi.
Trình Trì không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ nhàn nhạt nói một tiếng.
Sau đó lại có mấy nữ sinh đi vào, trong đó có Dụ Vi, lúc cô ta ở phòng cửa còn có hơi do dụ, là bị Khương Mẫn và các nữ sinh khác kéo vào.
"Mọi người đều là bạn học cùng lớp, phải cùng nhau vui vẻ chứ."
Tô Trà bắt chéo hai chân dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay cười lạnh một tiếng: "Ngược lại rất không coi mình là người ngoài."
Bởi vì âm thanh hát hò cũng rất lớn, Khương Mẫn cũng không nghe được, cuối cùng vẫn kéo Dụ Vi vào.
Mấy nữ sinh ngồi xuống trong góc trên sô pha.
Nhìn thấy Ngô Thiệu Châu đã hát liên tục ba bài hát, còn muốn tiếp tục hát tiếp, Nguyên Lượng hét lên: "Mạch Bá, đủ chưa? Cậu có thể để cho người khác có cơ hội để thực hiện một chút được không? Thôi nào, Tiểu Nhụy, cậu đến hát một bài, muốn hát bài gì, tớ sẽ mở cho cậu."
Thời Nhụy vừa nghe thấy liền liên tục xua tay: "Tớ không biết hát."
"Ai cũng hát một hai bài rồi, đừng ngại, mọi người đều là bạn học, tùy tiện hát thôi."
"Tớ thật sự không biết hát."
Cô thật sự không phải là khiêm tốn, mấy năm nay cô vẫn là thuộc tính học bá, chỉ biết đọc sách thánh hiền, có hơi tách rời với thời đại, nên sẽ không hát được những bài hát được yêu thích bây giờ.
Nguyên Lượng biết da mặt Thời Nhụy mỏng, cũng không dám làm cô quá khó xử, đem ánh mắt chuyển đến Trình Trì, đột nhiên có chút ý vị thâm trường bật cười.
"Tiếp theo đến lượt A Trì, muốn hát lại bài《Học tiếng mèo kêu》không?"
Nguyên Lượng nói xong, cũng không sợ chết, kết quả bị Trình Trì nhét một miếng dưa hấu vào miệng, chặn miệng cậu ta lại.
Bài hát tiếp theo trên màn hình đã xuất hiện, bài hát thứ hai Ngô Thiệu Châu chọn là《Hương vị độc quyền》, Nguyên Lượng kích động chỉ vào Ngô Thiệu Châu, vội vàng nuốt dưa hấu trong miệng nói: "Bài hát này cho A Trì hát."
"A Trì, đến đây." Ngô Thiệu Châu đưa microphone lên bằng hai tay.
Thời Nhụy nghe khúc dạo đầu bài hát này khá là vui vẻ, chỉ sợ sẽ thành dị khúc giống《Học tiếng mèo kêu》, cô đoán là Trình Trì sẽ từ chối, nào ngờ Trình Trì lại nhận lấy micro, dập thuốc rồi đứng lên, đi lên phía trước.
Dụ Vi nhìn Trình Trì, rõ ràng cũng hơi kinh ngạc.
Nguyên Lượng nói: "Đây là bài hát song ca, ai muốn hát cùng A Trì? Tiểu Nhụy, cậu đến đây đi?"
Thời Nhụy lắc đầu: "Tớ thật sự không biết hát"
"Nhớ về dáng vẻ đáng yêu của em, miệng phụng phịu khi tức giận, ngày hôm đó anh tìm thấy điều tốt của em, yêu nụ cười của em mất rồi...""
Giọng hát của Trình Trì vừa vang lên, tất cả mọi người ngồi dưới sô pha liền trở nên yên tĩnh.
Giọng hát của cậu vừa trầm thấp vừa ôn nhu, như là kéo theo một cơn mưa phùn mùa hè,lại giống như những lời thì thầm giữa những người yêu nhau, giai điệu vui vẻ bị anh hát ra một loại hương vị nồng đậm.
Hắn đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt hai người giao nhau trong ánh sáng ảm đạm.
"Muốn bên cạnh anh vào một ngày nắng đẹp, biến tất cả phiền não thành bong bóng, không có ai khác, chỉ mình anh biết, anh chính là tốt nhất......"
Cậu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự ấm áp, tiếng hát giống như đã nói hết.
Cô nhớ tới cái đêm hôm đó, cậu nắm tay cô chạy đi trên sân bắn, đón gió đêm hè, như một cuộc chạy trốn thoát khỏi trói buộc.
Nhịp tim cô đập mãnh liệt không kiểm soát được.
Khi hát đến lần thứ hai, đến phần giọng nữ, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
Mọi người tìm kiếm trái phải, phát hiện là Dụ Vi đột nhiên cầm lấy một micro khác.
Giọng hát của Dụ Vi rất êm tai, vừa dịu dàng lại ngọt ngào, kết hợp với giọng hát của Trình Trì rất hòa hợp.
Ai đó dẫn đầu vỗ tay, và sau đó tất cả mọi người cũng vỗ tay theo.
Dù sao cũng là mỹ nữ, lại là lớp trưởng, mọi người vẫn rất nể mặt.
Lại đến phần giọng nam, giọng hát lại thay đổi.
Thì ra là không biết khi nào microphone đã rơi vào trong tay Ngô Thiệu Châu, Trình Trì trở về ngồi bên cạnh Thời Nhụy.
Cho đến giờ khắc này, một đám nữ sinh mới khôi phục tinh thần lại từ trong giọng hát của Trình Trì.
"Trời ơi, Trình Trì hát hay quá đi, hát lên thật cảm xúc."
"Không chút khoa trương chút nào mà nói, có thể trực tiếp xuất đạo (2)."
(2) Xuất đạo: ra mắt công chúng với tư cách nghệ sĩ.
Dụ Vi có chút đau lòng nhìn chằm chằm Trình Trì, cô tâ không nghĩ tới cậu sẽ không cho cô ta mặt mũi như vậy, đến cả song ca với cô ta một bài hát cũng không muốn.
Trình Trì lại châm một điếu thuốc, làn khói mỏng che giấu vẻ mặt của cậu, nhìn không ra cảm xúc gì.
Lúc này lại có mấy người đi vào, là thành viên của đội bóng rồi lớp năm, bọn họ là bưng theo ly rượu tới, nhân viên phục vụ đi theo mở mấy chai rượu mà bọn họ mang vào, rót đầy vào các ly rỗng trên bàn lên.
Người có vóc dáng cao cười nói: "Mặc dù trận đấu hôm nay bọn tôi thua, nhưng thật ra lại đấu rất vui vẻ, đến đến đến, ngoài sân thi đấu giao thì chính là bạn bè, trước hết tôi kính một ly."
Tô Trà cười một tiếng: "Hôm nay là Trình đại thiếu gia mời, các cậu là mang rượu của Trình đại thiếu gia đến đây kính cậu ấy, ngược lại cũng không thiệt thòi chút nào nhỉ."
Người có vóc dáng cao hơi xấu hổ mà cười cười: "Trình đại thiếu gia hào phóng, bọn tớ cũng chỉ là tới chung vui mà thôi."
Vài người nói chuyện một hồi, người có vóc dáng cao lại rót đầy ly rượu trong tay, nhìn về phía Thời Nhụy ngồi ở bên cạnh Trình Trì, cười nói: "Nghe nói vị này mỹ nữ em gái của Trình đại thiếu gia, vậy tôi phải kính một ly rồi, mỹ nữ, cho tôi chút mặt mũi đi."
Thời Nhụy không nghĩ tới hắn ta sẽ đột nhiên mời mình, cô không đối phó được trường hợp như vậy, không biết nên từ chối như thế nào.
Người có vóc dáng cao nâng ly chờ đâu, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy giữa các bạn học cũng không thể quá không nể mặt, bất quá một ly rượu mà thôi.
Nhưng khi cô đang định cầm ly rượu lên, đột nhiên lại bị Trình Trì giữ lại.
"Cậu ấy không uống rượu." Cậu nhàn nhạt nói.
Người có vóc dáng cao vô cùng xấu hổ, nhưng thái độ Trình Trì không thể nghi ngờ, hắn ta cũng biết điều không nói nữa.
"Vậy ly này của ta liền kính Trình đại thiếu gia đi, cảm ơn đêm nay Trình đại thiếu gia đã chiêu đãi."
Trình Trì đang muốn bưng ly rượu lên, một bàn tay bên cạnh nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cậu, cậu nghiêng đầu, Thời Nhụy nhích đến gần cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng uống ít thôi, vết thương của cậu còn chưa lành."
Trình Trì sửng sốt vài giây, chậm rãi gợi nhếch môi lên: "Được rồi, một ly cuối cùng."
Uống xong ly rượu này cậu liền đặt ly rượu lên trên bàn, sau đó đúng là không uống nữa.
Sau đó Tô Trà kéo Thời Nhụy đi vệ sinh, vóc dáng cao lớn kia nhanh chóng di chuyển đến vị trí của Thời Nhụy.
Hắn ta chờ cơ hội này chờ rất lâu rồi.
"Trình đại thiếu gia, em gái cậu lớn lên thật xinh đẹp, có bạn trai chưa vậy?"
_Hết chương 27_.