Cả một đêm Trình Trì hỗn độn, ngủ không ngon giấc, đến nửa đêm còn bắt đầu đổ nhiều mồ hôi, cả người dường như đã trải qua một chặng đường dài, cả người không có sức sống, vừa mệt vừa khát, muốn tỉnh lại nhưng không thể tỉnh, giống như bị ác mộng quấn thân.
Cho đến khi trên trán truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cuối cùng cậu mới từ trong mớ hỗn độn tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt của Thời Nhụy, trắng nõn sạch sẽ, một đôi mắt to trong suốt như nước.
Cậu hơi giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết là mơ hay là thật.
Thời Nhụy thu tay đặt trên trán cậu lại, nhẹ nhàng thở ra: "Cũng may, đã không còn nóng nữa."
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, cô đến phòng cậu sớm như vậy, là vì lo lắng không biết cậu hạ sốt chưa.
"Đây là bao nhiêu?" Thời Nhụy đưa hai ngón tay ra trước mắt cậu, nghịch ngợm chớp chớp mắt.
"Làm gì?" Trình Trì khó chịu cả một đêm, vừa mở miệng giọng nói khàn khàn.
"Tớ xem cậu có phải bị sốt đến ngốc luôn rồi không."
Trình Trì vừa mới tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo, cậu nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, hành động bị ý thức chi phối, duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của cô.
Thời Nhụy giật mình, hơi không tự nhiên rút về tay, gương mặt lặng lẽ đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xem ra là còn chưa ngốc, tớ về phòng ngủ thêm một lúc nữa."
Chạy ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa, cô lại dò cái đầu nhỏ vào: "Hôm nay là cuối tuần, cậu cũng ngủ thêm chút nữa đi."
Trình Trì nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng lại, khóe miệng không nhịn được mà hiện lên ý cười.
–
Mấy ngày nay xuất viện tĩnh dưỡng, Diêu Thanh không đi làm, tự mình ở nhà chăm sóc Thời Nhụy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ.
Mặc dù Thời Nhụy không nói chuyện nhiều cùng bà, nhưng bà vì cô mà bận trước bận sau làm hết cả mọi việc cô đều nhìn thấy được, cô cũng không phải người gỗ máu lạnh vô tình, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cô không chỉ có cảm giác, thậm chí còn hơi lưu luyến loại cảm giác này.
Chỉ là mỗi khi nhớ tới bà nội và bố, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác phạm tội, bởi vì chuyện cô tiếp nhận Diêu Thanh đối với bà nội và bố chính là phản bội.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ mới mười sáu tuổi, ở xa nhà, những lúc yếu ớt bất lực, làm sao cô có thể chống lại phần tình thương của mẹ mà cô đã khao khát từ lâu được?
Buổi chiều, Thời Nhụy ngồi ở bàn học đọc sách ngoại khóa.
Trên bàn đặt đĩa hoa quả mà Diêu Thanh tự tay chuẩn bị cho cô, rất đẹp.
Diêu Thanh làm bất cứ chuyện gì cũng đều cố gắng đạt tới độ tinh xảo hoàn mỹ, thật ra ở điểm này một chút cũng không thay đổi.
Nhưng lại khá đối lập với cuộc sống cẩu thả của bố, ông chưa bao giờ hiểu ý nghĩa của việc bà theo đuổi sự tinh xảo.
Nếu bà trang trí một dĩa hoa quả như vậy ở trước mặt bố, chỉ sợ không được khen ngợi, còn ngược lại còn sẽ bị châm chọc.
Cầm một quả nho bỏ vào trong miệng, cô lật cuốn sách một cách nhàm chán.
Lúc này, nhạc chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên hai chữ anh trai.
Cái ghi chú này Thời Nhụy vẫn chưa sửa lại.
Nhận điện thoại, giọng nói của Trình Trì truyền đến: "Đang làm gì?"
"Đọc sách."
"Không cảm thấy nhàm chán sao?"
Thời Nhụy khép sách lại, chống cằm nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, trái lương tâm nói: "Cũng được."
"Hai giờ chiều có trận bóng rổ, muốn đến xem không?"
"Trận bóng rổ có cậu không?"
"Đương nhiên rồi."
Thời Nhụy cũng đang buồn chán, hơi tâm động, rồi lại hơi do dự: "Tớ có thể đến sao? Hơn nữa bây giờ đã là một giờ hai mươi, không đến kịp."
"Đợi, tớ về đón cậu." Giọng nói Trình Trì nghe có vẻ rất vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, Thời Nhụy đi gội đầu, sau đó lấy áo hoodie màu vàng nhạt ra thay, là áo quần mới ngày đó Diêu Thanh mua cho cô.
Vừa mới sấy được một nửa tóc, chuông điện thoại lại vang lên.
"Tớ ở dưới tầng."
"À, xuống ngay đây." Thời Nhụy cất máy sấy, vội vàng chạy ra ngoài.
Điện thoại không ngắt, Trình Trì lại nói: "Đừng vội, từ từ mà đi, tớ sẽ chờ cậu."
"Ừm."
Mặc dù ngoài miệng đồng ý, nhưng Thời Nhụy vẫn không thả chậm bước chân.
Thật ra đối với bóng rổ cô cũng không cảm thấy hứng thú lắm, hoặc có thể nói là đối với tất cả các môn thể thao đều không có hứng thú, nhưng không biết là vì cái gì, lại không thể chờ đợi được.
Chắc là buồn chán quá lâu, muốn được giải phóng một lần.
Vốn dĩ muốn nói với Diêu Thanh một tiếng, nhưng bà lại không có ở nhà, nghe người giúp việc nói bà đã lái xe đi ra ngoài.
Đi ra cửa, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Trì đang dựa vào bên cạnh xe máy, cậu mặc một thân quần áo bóng rổ màu đỏ, lưng sáng màu, cả người tràn đầy khí chất thiếu niên trẻ trung.
Cô chạy chậm đến: "Bây giờ còn kịp sao? Có làm trễ trận thi đấu của cậu không?"
Trình Trì đội mũ bảo hiểm cho cô, khóa chặt: "Yên tâm đi, có tớ ở đây, chắc chắn đến kịp." Nói xong một tay cậu đội mũ bảo hiểm lên, bước lên xe máy.
"Lên đi."
Thời Nhụy cẩn thận ngồi lên, lại nhích ra phía sau một chút, giữ một khoảng cách nhất định với cậu.
Trình Trì nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi nói: "Ngồi được chưa?"
"Ừm." Cô nhẹ nhàng nắm lấy quần áo bên hông cậu.
Trình Trì kéo kính bảo vệ mắt xuống, chân ga oanh lên, xe máy liền vọt đi như mũi tên.
Bởi vì quán tính, cả người Thời Nhụy đều bổ nhào lên lưng cậu.
"Cậu, cậu chạy chậm một chút."
Trình Trì nhếch môi: "Không chậm được, nếu chậm sẽ không kịp."
Cậu trực tiếp nắm lấy một bàn tay của cô đặt ở bên hông: "Nắm chặt."
Cách một lớp vải dệt hơi mỏng, Thời Nhụy cũng có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc bên hông cậu.
Má cô đỏ bừng, nhưng không dám buông tay.
Tốc độ quá nhanh, cô thật sự sợ hãi.
Xe máy chạy cực nhanh về phía trước, từng cơn gió mạnh gào thét bên tai, Trình Trì chỉ cảm thấy trái tim như bay lên rồi.
Lúc đến trường học, còn năm phút nữa là bắt đầu thi đấu.
Nguyên Lượng vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn thấy Thời Nhụy đi theo phía sau Trình Trì: "Hóa ra là đi đón Tiểu Nhụy Nhụy nhà cậu, vậy mà cậu không nhận điện thoại, làm tớ gấp muốn chết, lão tử còn tưởng rằng cậu chưa lâm trận mà đã bỏ chạy rồi."
"Lão tử là cái loại người này?" Khí thế của Trình Trì quá mạnh, đi đến sân bóng rổ liền khiến cho không ít người xôn xao.
Cậu quay đầu lại nói với Thời Nhụy: "Tìm chỗ ngồi gần một chút."
Thời Nhụy gật đầu, tránh khu vực người xem dày đặc, chọn hàng thứ ba rồi ngồi xuống, xung quanh cô đều không có người.
Trận đấu hôm nay, là trận chung kết của khối 10, lớp tám với lớp năm.
Ngô Thiệu Châu vừa nói vừa siết chặt cánh tay cậu nói: "Bây giờ em gái Trà Trà là đối thủ cả chúng ra, Trì ca cũng không được mềm lòng đó."
Trình Trì khẽ cười: "Mềm lòng? Bởi vì cậu ấy là con gái sao? Đừng quên, các cậu đều đã từng là bại tướng tay cậu ấy đó."
Nguyên Lượng không phục mà kêu lên: "Ca, đó là bọn tớ nhường cậu ấy thôi."
Trình Trì liếc cậu ta một cai, cười nói: "Đỏ mặt không?"
Trọng tài đã đến, trận đấu ngay lập tức được bắt đầu.
Trình Trì nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Thời Nhụy, lại phát hiện không thấy người đau, tìm kiếm một vòng trên khán đài cũng không nhìn thấy cô, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
"A Trì, lại đây đi, chuẩn bị bắt đầu rồi." Nguyên Lượng lớn tiếng gọi cậu.
Trình Trì không để ý tới cậu ta, đột nhiên xoay người chạy ra bên ngoài sân bóng rổ, đồng đội phía sau lớn tiếng gọi cậu, cậu đều mắt điếc tai ngơ.
Khán giả cũng vô cùng kinh ngạc.
"Trận đấu bắt đầu rồi, Trình Trì đi đâu vậy?"
"Ai biết được."
Mới vừa chạy ra khỏi sân bóng rổ, cậu liền nhìn thấy Thời Nhụy đi về phía cậu, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đã đi đâu vậy?"
Thời Nhụy đưa chai nước Pulsating trong tay lên: "Tớ đi mua nước."
"Đừng chạy lung tung được không, cậu có biết không......" Tớ lo lắng bao nhiêu.
Cậu rất sợ cô đột nhiên phát bệnh ở một nơi nào đó mà không ai nhìn thấy, cái loại tình huống này cậu thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Cái gì?" Thời Nhụy kinh ngạc nhìn cậu.
"Không có gì."
Thời Nhụy nhìn thoáng qua băng gạc trên đầu cậu: "Cậu còn đang bị thương, có thi đấu được không?"
Đương nhiên là không thể nghi ngờ năng lực lão đại.
Trình Trì nhướng mày, tràn đầy tự tin nói: "Được hay không chẳng phải cậu xem là sẽ biết sao."
"A Trì, nhanh lên, cậu làm cái gì vậy, mọi người đều đang đợi cậu." Nguyên Lượng đuổi theo tới.
Bọn họ cùng nhau đi vào, Trình Trì tự mình dẫn Thời Nhụy đến khán đài ngồi xuống, lại không yên tâm mà dặn dò: "Ngồi yên đó, không được đi lung tung."
"Ừm."
Những khán giả khác đều không nhịn được mà nhìn về phía này, vừa hâm mộ vừa tò mò.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Trì đối tốt với con gái như vậy.
Có người bắt đầu suy đoán thân phận của Thời Nhụy, có người biết chuyện giải thích nghi ngờ cho mọi người, nói là em gái của Trình Trì.
"Thì ra cậu ấy chính là em gái may mắn biến từ chim sẽ thành công chúa, thật xinh đẹp, quả nhiên là gen mạnh, hai anh em đều xinh đẹp như vậy."
"Nhưng mà, trước kia sao lại không nghe nói Trình Trì có em gái nhỉ?"
"Quan hệ nhà giàu ai nói rõ ràng được, giống như Đoàn Dự (1) cũng không biết chính mình rốt cuộc có bao nhiêu em gái."
(1) Đoàn Dự: là nhân vật trong "Thiên long bát bộ".
Điều đáng ghen tị hơn nữa là Duẫn Ngọc lại có quan hệ với một vài cô gái xinh đẹp, ban đầu tưởng là em gái nhưng hóa ra không phải vậy, cuối cùng cũng bị đem ra soi mói, hưởng phúc.
"Ha ha, có đạo lý!"
Trình Trì đi xuống dưới hai bước, đột nhiên quay đầu lại cô, đuôi lông mày nhướng nhẹ lên: "Nếu thắng, có khen thưởng không?"
Thời Nhụy ngơ ngác nhìn cậu: "Cậu......!muốn khen thưởng cái gì?".
Truyện Mạt Thế
"Nghĩ kỹ rồi nói."
Trình Trì chạy về phía sân thi đấu, toàn bộ sân bóng rổ lại lần nữa sôi trào lên.
"Trình Trì, cố lên! Trình Trì, cố lên!"
Bởi vì hôm nay là trận chung kết của khối 10, cho nên người xem ở hiện trường phần lớn đều là bạn học khối mười, bạn học của lớp tám và lớp năm là nhiều nhất.
Dụ Vi là lớp trưởng cũng ngồi ở phía trước, tổ chức các bạn học trong lớp hô khẩu hiệu, nâng cao tinh thần cho đội bóng rổ của lớp.
Cô ta quay đầu lại, ý vị thâm trường (2) nhìn thoáng qua bên chỗ Thời Nhụy.
(2) Ý vị thâm trường (意味深长): chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu.
Thời Nhụy không chú ý tới cô ta, ánh mắt của cô đều tập trung trên người Trình Trì.
Trên sân bóng rổ, không thể nghi ngờ Trình Trì là sự tồn tại lóa mắt nhất, ngay từ đầu trận đấu đã vô cùng mạnh mẽ, một lúc sau đã ghi vài đường bóng ba điểm.
Đối phương thật sự không chống đỡ được, xin tạm dừng trận đấu.
"A Trì, hôm nay trâu bò thế." Ngô Thiệu Châu vỗ bả vai Trình Trì.
Nguyên Lượng đắc ý nói: "Đó là, cậu cũng không nhìn xem ai đang xem cậu ấy thi đấu, A Trì đương nhiên phải biểu hiện thật tốt."
Trình Trì nhìn về phía khán giả, Thời Nhị vỗ tay chân thành.
Trình Trì nhìn cô, cười.
"Này này này, cười đến mức tim nở hoa luôn rồi, làm gì đây, khi bọn tớ là người vô hình à? Phóng điện này là muốn giật chết bọn tớ sao?"
Trình Trì thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ bả vai Nguyên Lượng: "Nhắc nhở cậu, một lát nữa Tô Trà sẽ phát lực, cậu tập trung nhìn chằm chằm cậu ấy."
"Không thành vấn đề, cũng chỉ là một cô gái."
"Đừng chủ quan, coi chừng tự vả vào mặt."
Quả nhiên, hiệp sau lớp năm điều chỉnh chiến thuật, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lúc bắt đầu.
Lúc này bóng rổ ở trong tay Tô Trà, đồng đội nhắc nhở: "Tô Trà, cậu đừng mềm lòng đó."
"Phí lời! Trên sân thi đấu không có anh em, lão tử phân biệt rõ ràng."
Tô Trà vỗ quả bóng rổ trong tay, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhanh chóng phân tích cục diện trước mắt.
"Em gái Trà Trà, bên này là mấy anh trai của em, em nhớ dịu dàng một chút nha." Nguyên Lượng ở trên sân thi đấu cũng không sửa được bộ dạng tươi cười nham nhở kia.
Tô Trà cười lạnh một tiếng, đột nhiên nghiêng người tiêu sái, đột phá lớp phòng ngự của Nguyên Lượng, đi chạy vài bước về phía trước, tung người nhảy lên.
Ba điểm, vào!
Bạn học lớp năm sôi sục lên.
"Tô Trà, cố lên! Lớp năm, chiến thắng."
Nguyên Lượng thầm mắng một tiếng, lại không dám lơ là cảnh giác.
Đồng đôi lớp năm bị ba điểm này của Tô Trà khơi dậy ý chí chiến đấu, càng thi đấu càng tích cực chủ động.
Thời Nhụy ngồi ở khán đài, cũng âm thầm lo lắng.
Vốn một bên là Trình Trì, một bên là Tô Trà, thật ra ai thắng cũng đều không sao cả, nhưng Trình Trì không giống như vậy, trời sinh cậu thuộc về sân bóng rổ, cậu ở trong lòng mọi người đã đứng một độ cao nhất định, nếu cậu thua, thua không chỉ là một trận đấu, là thể diện.
Cũng may Trình Trì vẫn luôn không lơi lỏng, trên đầu cậu bị thương, ở trên sân bóng chạy nhanh, toàn thân là mồ hôi, cả người đều phát ra ánh sáng.
Mỗi một động tác của cậu, mỗi một lần lên bóng, đều sẽ khiến cả khán đài hét lên chói tai, thậm chí còn có nữ sinh lớp năm nhịn không được cũng reo hò vì cậu.
Cuối cùng, lớp tám thắng trận trận đấu này.
Khoảnh khắc trọng tài thổi còi, các bạn học lớp tám đều đứng lên, Thời Nhụy cũng kích động đứng lên.
Trình Trì ướt đẫm mồ hôi, trong tiếng hoan hô sôi trào nhìn cô từ xa, giống như đang chờ đợi sự cổ vũ của cô.
Vì thế, Thời Nhụy chậm rãi giơ ngón tay cái về phía cậu.
Hai người nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý.
Kia một khắc đó, dường như Thời Nhụy đã lý giải được vì sao Đồng Giai Giai lại ngưỡng mộ cậu như vậy.
Cô ngưỡng mộ cậu, thậm chí là vô cùng cảm động.
Cậu là một ánh sáng trên sân thể thao, cậu là một khả năng mà cô không bao giờ có thể trở thành.
Sau đó, Trình Trì nói, anh được sinh ra để bổ sung cho cô.
Tô Trà đánh Trình Trì một cái vào tay, thở dài nói: "Thua dưới tay cậu, tớ phục."
Những người khác trong lớp năm cũng bắt tay đồng đội lớp tám, mặc dù lớp năm thua, nhưng cũng không nản lòng, bởi vì biết đối thủ là Trình Trì, bọn họ biết chắc là sẽ thua.
Cũng may mọi người đồng tâm hiệp lực, tỷ số cũng không tính là quá khó coi, đã là thỏa mãn rồi.
Trên khán đài có một nhóm nữ sinh xông lên đưa nước đưa khăn mặt, vây quanh các công thần trong lớp.
Nguyên Lượng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ phúc lợi sau khi giành chiến thắng, mà Trình Trì không nhận nước của bất kỳ ai, mà là xuyên qua đám người, trực tiếp đi về phía Thời Nhụy đang đứng sau đám người.
"Vất vả rồi." Thời Nhụy đưa chai nước trên tay cho cậu, cậu nhận lấy rồi vặn nắp ra, một hơi liền uống hết hơn nửa chai nước.
Thấy tóc cậu ướt nhẹp, trên mặt đầy mồ hôi, cô hơi lo lắng.
"Cậu chảy nhiều mồ hôi như vậy, miệng vết thương sẽ lại nhiễm trùng mất."
Nghe vậy, Trình Trì nhớ tới tối ngày hôm đó, con ngươi tối sầm lại, ý vị thâm trường nói: "Vậy lại làm phiền cậu."
"Tớ cũng không phải là bác sĩ, cậu vẫn nên đi làm phiền bác sĩ thì hơn."
"Bác sĩ không tốt bằng cậu."
Trong lòng Thời Nhụy thấm mật, ngoài miệng lại lẩm bẩm: "Trợn tròn mắt nói dối."
Lúc này nhạc chuông điện thoại Thời Nhụy vang lên, là Diêu Thanh gọi đến.
"Nhụy Nhụy con ở đâu?" Giọng nói của Diêu Thanh vô cùng căng thẳng.
Sau khi bà trở về không nhìn thấy Thời Nhụy, trong lòng ngay lập tức dâng lên một nỗi sợ hãi, bà sợ Thời Nhụy bỏ bà đi, bà sợ con gái không từ mà biệt để trừng phạt bà, giống như lúc trước bà đã không từ mà biệt rời đi.
Thời Nhụy giữ chặt điện thoại, liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, nhỏ giọng nói: "Con ở trường học xem......!trận thi đấu bóng rổ của anh trai."
Trình Trì vừa nói chuyện với những người khác xong, quay đầu lại đúng lúc nghe được những lời này của cô.
Hai chữ anh trai, mềm mại phát ra từ trong miệng cô, làm cả người cậu giống như bị giật điện, cảm giác cả người nổi lên một trận tê dại.
_Hết chương 26_.