Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 20: Chương 20






Nhìn vị phu nhân cao quý ưu nhã trước mắt, dường như tất cả máu trong người Thời Nhụy đều bị đông lại.
Diêu Thanh nhìn Thời Nhụy một lúc, kiềm chế lại nội tâm đang kích động rồi đi tới, nở nụ cười nhìn Khương Mẫn và các bạn học xung quanh.
"Nếu là bạn học của Nhụy Nhụy, sau này đến Danh Hào Quốc Tế nói một tiếng là được, sẽ giảm cho các cháu 20%."
Tình huống này là như thế nào?
Không chỉ Khương Mẫn sững sờ, mà ngay cả những người xung quanh vây lại xem cũng ngẩn ngơ.
Diêu Thanh ôm lấy bả vai Thời Nhụy, ánh mắt cùng giọng nói đều vô cùng dịu dàng: "Nhụy Nhụy, đến khách sạn nhà mình để trải nghiệm cuộc sống, sao lại không nói với mẹ một tiếng chứ?"
Mẹ?
Khách sạn nhà mình?
Trải nghiệm cuộc sống?
Sau khi nắm bắt được những cụm từ quan trọng, mọi người lại được một phen hoảng sợ? Suýt chút nữa cho rằng mình đang bị ảo giác.
Cái gì? Là sao? Tình huống gì vậy?
Thời Nhụy không nói gì, cô không biết nên nói cái gì.
Lâu ngày gặp lại như vậy quá đột ngột.
Cô vẫn luôn cho rằng, cô đến thành phố có bà, chỉ cần cô không chủ động đi tìm bà, thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ gặp nhau.
"Đi thôi Nhụy Nhụy, mẹ đặc biệt tới đón con." Diêu Thanh nắm lấy tay cô, Thời Nhụy hơi do dự, nhưng ngay lúc đó cũng không từ chối.
Nhìn vị phu nhân cao quý nắm tay Thời Nhụy đi đến chỗ chiếc Ferrari đang đỗ ven đường.
Mọi người: "......"
Diêu Thanh mở cửa xe, Thời Nhụy lại cúi đầu, không nhúc nhích, cũng chậm rãi lấy tay từ trong tay Diêu Thanh rút ra.
Cô thực sự không muốn đi cùng bà, chỉ là những ánh mắt kinh ngạc thậm chí là cực kỳ hâm mộ đó, làm cô cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như tất cả những lời chế giễu và khinh thường trước đây đã được đánh bật trở lại.
Dù sao thì cô cũng chỉ là một người bình thường, ở cái tuổi đang độ nở hoa này cũng có lòng hư vinh, cô không phải là ngoại lệ.
Tuy nhiên, nhiều năm xa cách, bộ dạng của cái người mà cô gọi là mẹ đã không còn trong trí nhớ của cô.

Từ áo quần cho đến chiếc xe trước mặt này đều có thể thấy được, bây giờ bà sống rất tốt.

Nhưng người mẹ như vậy, làm cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Diêu Thanh nhìn ra sự kháng cự của cô, trong lòng rất hụt hẫng.
Vừa rồi, bà nhìn thấy một màn Thời Nhụy bị các bạn học khác nhục mạ.

Xa cách nhiều năm gặp lại, lại nhìn thấy cảnh tượng như thế.


Những gì con gái đang phải chịu đựng đã nói cho bà biết, bà làm mẹ cô thất bại như thế nào.
Bà cúi xuống, nắm lấy bả vai của Thời Nhụy, nhẹ nhàng nói: "Nhụy Nhụy, chẳng lẽ con chưa bao giờ nghĩ đến mẹ sao? Không muốn nhìn thấy mẹ sao?"
Thời Nhụy vẫn như cũ không nói gì, có lẽ trong lòng thật sự oán hận bà.
Diêu Thanh khẽ thở dài: "Lên xe đi, mẹ muốn nói chuyện với con một chút."
Nhìn chiếc Ferrari màu đỏ chở Thời Nhụy đi, cuối cùng mọi người cũng lấy lại được tinh thần.
"Chuyện này là thế nào? Không phải chim sẻ nhỏ sao? Sao lại có một người mẹ vừa xinh đẹp vừa có tiền còn siêu có khí chất như vậy?"
"Chẳng lẽ là thật sự là biển cả di châu? Tớ ngay lập tức nghĩ đến các bộ phim nhà giàu."
(1) Biển cả di châu: Ẩn dụ về tài năng bị chôn vùi hoặc tài năng bị chôn vùi.

Ở đây ý nói Thời Nhụy gia cảnh giàu đó của mình.
"Nghĩ như thế nào như thế nào cảm thấy cũng không thể tin được, chẳng lẽ là mẹ nuôi?"
"Nhưng mà, hai người thật sự rất giống nhau, chắc là có huyết thống."
Khương Mẫn không tham gia vào cuộc bàn tán sôi nổi của mọi người, cô ta vẫn luôn suy nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: "Khoan đã, bà ấy vừa nói cái gì? Khách sạn nhà mình? Danh Hào Quốc Tế không phải là của nhà Trình Trì sao?"
Dương Liễu nhìn cô ta, rồi lại nhìn Dụ Vi: "Chẳng lẽ bà ấy là đại cổ đông của Danh Hào Quốc Tế? Hay là lãnh đạo cấp cao?"
Dụ Vi vẫn luôn nhìn về hướng chiếc Ferrari biến mất, lẩm bẩm nói: "Tớ cảm thấy bà ấy trông hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó."
Trình Trì ngồi ở bậc thềm đối diện với khuôn viên trường, cầm trong tay quả bóng rổ lăn qua lăn lại trên bậc thang, chuyện vừa rồi diễn ra ở cổng trường cậu đều thu hết vào trong mắt.
"A Trì, đến đây nhanh lên, còn đợi cậu thôi đó." Nguyên Lượng từ sân thể dục vừa gọi vừa chạy đến.
Trình Trì đứng dậy, đem quả bóng rổ trong tay ném qua: "Các cậu chơi đi."
Nguyên Lượng nhận lấy quả bóng rổ: "Không phải chứ, cậu lại muốn làm gì? Cậu không đến còn có ý nghĩa gì nữa?"
Trình Trì đeo balo một bên vai bước từng bước một đi xuống bậc thang, nhàn nhạt nói: "Về nhà."
"Về nhà sớm như vậy làm gì?"
"Làm bài tập."
"......"
Nguyên Lượng nhìn bóng dáng cậu: "Không phải, người anh em, cậu bị cái gì kích thích vậy?"

Diêu Thanh lái xe đưa Thời Nhụy đến trung tâm thương mại mua quần áo, hỏi Thời Nhụy thích cái gì cô luôn lắc đầu, cũng không nói chuyện.

Diêu Thanh không có cách nào, cầm quần áo và váy bảo cô đi thử từng cái một.
"Nhụy Nhụy, có phải con mệt không? Nếu không con ngồi xuống nghỉ ngơi đi, mẹ chọn giúp con." Diêu Thanh dẫn cô đến ngồi khu nghỉ ngơi, rồi tự mình đi chọn.
Thời Nhụy ngồi ở trên sô pha bằng da vừa mềm mại vừa bóng loáng, yên lặng quan sát tứ phía.

Ánh sáng rực rỡ, bóng loáng đến mức có thể chiếu sáng bóng người lên sàn nhà, trang phục lộng lẫy, tất cả đều thể hiện đẳng cấp của trung tâm mua sắm.

Cô chưa từng đến một nơi cao cấp như vậy.

Khi người phục vụ nhiệt tình lịch sự rót cho cô một ly nước, cô thậm chí còn đưa tay ra một cách cẩn thận để nhận lấy ly nước.
Cầm ly nước, tầm mắt của cô rơi vào trên người Diêu Thanh dồn hết sức chọn quần áo cho cô.
Diêu Thanh đã 40 tuổi, Thời Nhụy nhớ tới một dì hàng xóm, bà ấy cũng đã 40 tuổi, con gái bà ấy và cô là bạn học sơ trung.

Dì hàng xóm đó ở tuổi trung niên, rất mập, da mặt sần sùi, có rất nhiều đốm tàn nhang, vết chân chim thậm chí còn lộ rất rõ.
Nhưng cũng là 40 tuổi, nhưng trên mặt Diêu Thanh lại không có dấu vết năm tháng lưu lại, đối lập với mảng ký ức xa xôi trong đầu Thời Nhụy, bà cũng không già đi, ngược lại còn trở nên xinh đẹp hơn, trí thức thanh nhã.

Không giống như người bằng tuổi với dì đó.
Lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, trong tay Diêu Thanh mang theo rất nhiều túi mua sắm, tất cả đều là quần áo mua cho cô.

Sau đó Diêu Thanh lại đến KFC mua rất nhiều đồ ăn.

Thời Nhụy thấy bà cầm rất nhiều đồ, muốn hỏi bà có cần giúp đỡ hay không, nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì.
"Đi thôi, Nhụy Nhụy, chúng ta về nhà!" Diêu Thanh đem đồ đạc đặt ở cốp xe, cười nói Thời Nhụy.
Thời Nhụy giữ quai đeo cặp, không có nhìn vào ánh mắt hạnh phúc của bà, nhỏ giọng nói: "Con muốn trở về, còn có rất nhiều bài tập chưa làm."
Diêu Thanh hiểu được cô đang lo lắng cái gì, đi tới sờ đầu cô: "Nhụy Nhụy, con yên tâm đi, chú và anh trai đều rất dễ ở chung, bọn họ cũng cũng muốn con đến đó, đều rất chào đón con."
Thời Nhụy là người không giỏi từ chối, mặc dù cô vẫn luôn ghi nhớ lời nói của bà nội phải dựa vào chính mình, nhưng rốt cuộc cô vẫn luôn khao khát tình mẫu tử đã bị thiếu hụt từ lâu kia.

Cuối cùng, cô vẫn ngồi lên xe, đi theo Diêu Thanh đến khu nhà giàu trong truyền thuyết —— Lam Đậu Loan.
Từ quan sát vẻ ngoài xinh đẹp của biệt thự đến khi đi vào đập vào mắt đều là sự xa hoa, Thời Nhụy thật sự cảm nhận được chênh lệch giữa người giàu và người nghèo.
Diêu Thanh mua cho cô một đôi dép lê màu hồng nhạt, đi theo sau lưng Diêu Thanh, mỗi một bước đều tràn ngập sự cẩn thận và bất an.
Trên ghế sô pha có một người đàn ông trung niên đeo kính, ông ấy đang xem tạp chí, nghe thấy có tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.
"Đã về rồi!" Ánh mắt Trình Kính An dừng ở trên người Thời Nhụy, đánh giá cô một cái, rồi cười nói: "Đây là Nhụy Nhụy phải không, lớn lên cũng xinh đẹp giống như mẹ cháu."
"Nhụy Nhụy, đây là chú Trình." Diêu Thanh giới thiệu.

Thời Nhụy đánh giá người đàn ông ngồi trên sô pha, tuy rằng đã ở tuổi trung niên, nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, trên sống mũi là một cặp kính viền vàng, thoạt nhìn cơ trí nho nhã.
Không thể không thừa nhận, khí chất của ông càng thêm xứng đôi với Diêu Thanh bây giờ.
Thời Nhụy nắm lấy góc áo, nửa ngày mới dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy nhỏ giọng chào một tiếng chú.
Trình Kính An đứng lên, nhìn ra tính cách nội hướng của cô gái nhỏ, nhát gan, cười nói: "Nhụy Nhụy, đây chính là nhà của cháu, cứ tự nhiên là được rồi."
Trong lòng Thời Nhụy nghĩ, đây không phải là nhà của cô.

Nhà ở quê mặc dù đơn sơ, nhưng là nơi đó có bố, có bà nội, đó là nơi mà cô đã trưởng thành mười mấy năm, nơi đó mới là nhà của cô.
Lúc này, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau, bóng dáng thiếu niên xuất hiện ở đầu cầu thang.
Diêu Thanh không ngờ hôm nay Trình Trì sẽ trở về sớm như vậy, bà vội vàng nói với Thời Nhụy: "Nhụy Nhụy, gọi anh trai."
Thời Nhụy ngẩng đầu, nhìn về phía đầu cầu thang, khi thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, giật mình.
Trình Trì?
Chắc là cậu vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, quần áo cũng đổi thành bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình.

Khi nghe được lời Diêu Thanh nói, cậu đứng ở cầu thang nhìn Thời Nhụy, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, dường như thật sự đang đợi cô gọi anh trai.
Lúc này đầu óc Thời Nhụy rất rồi loạn, cô ngàn vạn lần không nghĩ tới, người anh trai Diêu Thanh nói đến lại là Trình Trì.
Cô cắn môi, một tiếng anh trai này dù như thế nào cũng không thể nói ra được.
Vẫn là Trình Kính An cười đánh vỡ bầu không khí xấu hổ: "Hai đứa đều bằng tuổi nhau, gọi tên là được rồi."
Có mùi thơm từ trong nhà bếp bay ra, người giúp việc đang ở nấu cơm.
Diêu Thanh lấy KFC đang cầm ra, đặt ở trên bàn, rồi nói: "Nhụy Nhụy, A Trì, nếu các con đói bụng, ăn trước một chút đi."
Trình Trì đi đến ngồi ở trên sô pha, duỗi tay cầm lấy một cánh gà cánh ăn.

Thời Nhụy ngồi ở đầu kia, lại không nhúc nhích.
Diêu Thanh cẩn thận quan sát cô, đem đùi gà và khoai tây chiên đẩy đến trước mặt cô: "Nhụy Nhụy, con ăn đi, trẻ con đều thích ăn cái này đó, con nếm thử đi, xem con thích ăn cái nào, mẹ biết rồi lần sau sẽ mua tiếp."
Thời Nhụy nhỏ giọng nói: "Con đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi."
Nhất thời, trên mặt Diêu Thanh hiện lên một tia xấu hổ.
Con gái đúng là đã trưởng thành, bà biết mình đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành, nóng lòng muốn bù đắp, nhưng con gái đã có suy nghĩ riêng của bản thân, cô cũng không cảm kích.
Trình Trì nhìn chằm chằm một nửa cánh gà đang ăn trong tay, cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nói cái gì không phải là một đứa trẻ? Chẳng lẽ cậu lại giống như một đứa trẻ.
Thời Nhụy rốt cuộc cũng không ăn, cuối cùng ăn tối cùng bọn họ.

Đồ ăn rất ngon, nhưng cô ăn không được bao nhiêu đã buông chén đũa xuống.
Trình Kính An và Trình Trì ăn cơm xong đều trở về phòng, phòng của Trình Kính An ở tầng hai, phòng của Trình Trì ở tầng ba, Diêu Thanh cũng chuẩn bị cho Thời Nhụy một căn phòng ở tầng ba.
Nhìn ra được, trong phòng được trang trí đặc biệt, lấy màu hồng nhạt làm màu sắc chủ đạo, ga trải giường cũng là những cô gái đáng yêu, đầu giường còn một vài con búp bê nhồi bông.
Cô cũng đã mơ ước có một phòng công chúa như vậy, nhưng bây giờ đứng trong căn phòng này, cô lại không có cảm giác thuộc về mình.


Hơn nữa nghĩ đến bố và bà nội còn ở trong căn phòng cũ đơn sơ ẩm ướt, cô càng không thể thản nhiên tiếp nhận tất cả những thứ này.
"Nhụy Nhụy, con không thích phòng này sao? Con có yêu cầu gì cứ nói với mẹ, được không?"
Thời Nhụy đặt balo xuống, vừa lấy bài tập về nhà từ trong ra vừa nói: "Con chỉ ở lại chỗ này một đêm, ngày mai con còn phải trở về trường học."
Nói xong, cô bắt đầu ngồi vào bàn học làm bài tập.
Một hồi lâu, sau lưng mới truyền đến một tiếng thở dài.
"Nhụy Nhụy, mẹ đã đến gặp giáo viên chủ nhiệm lớp con, sức khỏe của con căn bản không thích hợp ký túc xá ở trường.

Ở lại đây với mẹ, được không?"
Thời Nhụy không nói lời nào, vừa viết chữ vừa nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Nhụy Nhụy, con nghe lời mẹ được không? Sức khỏe của con nếu không có ai bên cạnh chăm sóc căn bản không được, làm sao mẹ có thể yên tâm được đây?"
Thời Nhụy thốt lên nói: "Mặc kệ con đi, giống như lúc trước mẹ đã làm vậy, không có gì không buông xuống được."
Diêu Thanh cứng đờ, thực sự đau lòng nhìn chằm chằm Thời Nhụy, khi mở miệng, giọng nói còn hơi run rẩy: "Nhụy Nhụy, con còn hận mẹ sao?"
Thời Nhụy dừng cây bút đang viết lại, mím chặt đôi môi tái nhợt, không nói.
Cô không cố ý, không cố ý làm thương tổn bà.

Nhưng đúng là nỗi oán hận luôn tồn tại trong lòng cô, nhất là khi cô phải chịu những uất ức, cô sẽ đều khổ sở mà nghĩ đến bà, tất cả chỉ vì cô không có được sự che chở của một người mẹ phải không?
Trình Trì dựa vào vách tường ở ngoài cửa, một lúc sau, mới trở về phòng mình.

Chắc là do thay đổi môi trường, buổi tối Thời Nhụy lăn qua lộn lại vẫn không thể nào ngủ được, còn cảm thấy khát nước, vốn dĩ muốn nhịn, nhưng lúc sau lại cảm thấy vô cùng khát nước, liền đứng dậy chuẩn bị xuống tầng rót nước uống.
Hơn nửa đêm, ở trỏng hoàn cảnh xa lạ, ngay cả nơi bật đèn ở đâu cũng không biết, chỉ có thể từ từ sờ soạng.
Nửa đêm Trình Trì nghe thấy động tĩnh liền tỉnh dậy, vừa mở cửa vừa bật đèn lên, lại thấy Thời Nhụy đang vịn vào vách tường đi về phía trước.

Đèn đột nhiên sáng lên làm cô giật mình.
"Muốn làm gì vậy?" Cậu hỏi.
Thời Nhụy không nghĩ tới sẽ đánh thức cậu, rất ngượng ngùng: "Tớ muốn uống nước."
Trình Trì gật đầu, đẩy cửa ra: "Đến phòng tớ uống."
"Không, không cần......."
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Trì: Tiểu nha đầu, nghĩ cái gì vậy? Còn đỏ mặt?
Thời Nhụy: Tớ có nghĩ gì đâu, tớ vẫn còn là một đứa trẻ.
Trình Trì: Là ai nói chính mình đã không còn là một đứa trẻ nữa?
Thời Nhụy:......
_Hết chương 20_.