Đối với học sinh mà nói, kỳ nghỉ luôn luôn trôi qua rất nhanh, còn chưa kịp tận hưởng, kỳ nghỉ quốc khánh bảy ngày đã kết thúc rồi.
Khi cái nắng chói chang của mùa hè qua đi, mùa thu đến, từ từ bắt đầu ngày ngắn và đêm dài, lá trong khuôn viên trường chuyển từ xanh sang vàng, một cơn gió thổi ngang qua liền tụm năm tụm ba rơi xuống.
"Mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng anh méo meo meo meo......"
"Câm miệng!"
Gần đây Nguyên Lượng giống như một cái loa di động loa, mỗi ngày ở bên tai cậu hát đi hát lại bài hát này, Trình Trì muốn lấy băng dính bịt miệng cậu ta lại.
Nguyên Lượng đang ngồi nghiêng người dựa lưng vào tường, hai chân bắt chéo, cười ranh mãnh.
"ÔI, không có cách nào đâu, dạo này tớ toàn không kìm lòng được mà hát bài này, trước kia sao lại không phát hiện ra, bài hát này lại hay đến vậy chứ."
"Có tin tôi đánh cậu không?" Khóe mắt Trình Trì nâng lên, uy hiếp nói.
Nguyên Lượng cười nham nhở nói: "Nổi giận à? Cái này cho thấy cậu rất có sức ảnh hưởng đó, từ khi nghe cậu bài hát này, thật sự, tớ thế mà cảm thấy bài hát này cũng không tệ lắm, vừa ngọt ngào vừa dễ thương lại đáng yêu."
Buổi tối hôm đó, sau khi Trình Trì đuổi mọi người ra khỏi phòng bao, vẫn luôn ở ngoài cửa không đi, từ trong mơ hồ truyền ra một giọng nam hát bài 《 Học tiếng mèo kêu 》, mọi người đều hóa đá.
Nguyên Lượng thật sự rất tò mò, bất chấp nguy cơ bị diệt khẩu vẫn mở hé cánh cửa ra.
Sau đó, cậu ra liền sợ hãi.
Vốn cho rằng sau khi Trình Trì đuổi tất cả bọn họ ra ngoài, sẽ trình diễn một màn bá vương ngạnh thượng cung (1) hoặc là hỗn hợp song đánh gì đó, nhưng mà cậu ta lại không nghĩ tới, cái khung cảnh này có thể diễn ra.
(1) "Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân.
Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất.
Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta.
Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết.
Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến.
Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành...
Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn".
Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian"
Dưới nền nhạc vui vẻ nhanh nhẹn, cậu thiếu niên lạnh lùng như thế mà lại hát 《 Học tiếng mèo kêu 》, một bài hát vốn rất vui vẻ đáng yêu bị cậu hát đến tử khí nặng nề, vừa vô hồn vừa nặng nề, vẻ mặt bừa bất đắc dĩ vừa gian nan.
"Mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng anh méo meo meo meo......"
Cô gái ngồi trên thảm ôm hai chân, gắt gao cắn môi, cố gắng kìm nén không cười suýt bị nội thương.
"Cậu mà còn cười là tớ không hát nữa đâu." Trình Trì bất đắc dĩ nhìn cô, hơi hoảng hốt.
Thời Nhụy khống chế được dây thần kinh cười của mình, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cậu: "Tớ không cười, không có, thật sự không có, cậu hát khá hay, thật sự! Cậu nên hát tiếp đi."
Nhưng mà, lời này vừa nói xong, khóe môi của cô ngay lập tức cong lên, cô duỗi tay nhéo nhéo mặt mình, nhưng vẫn thể khống chế không được.
Trình Trì là người luôn giữ lời hứa, cậu đã đồng ý hát thì chắc chắn sẽ hát hết bài, cho nên mặc dù không được tự nhiên, nhưng cậu vẫn cầm lấy microphone tiếp tục hát.
"Em chỉ muốn ôm anh nhõng nhẽo, aizo meo meo meo meo mèo......"
Ai có thể nhịn được chứ? Hoàn toàn không thể nhịn được, đúng không?
Thời Nhụy trực tiếp chôn mặt ở trên đùi, thân hình nhỏ nhắn càng run lợi hại hơn.
Chỉ mất mặt trước một mình cô thì thôi, quan trọng nhất là cậu nhìn thấy không biết từ khi nào cửa lại được mở ra một khe hở, mọi người ngoài cửa đang nhìn chằm chằm cậu như quỷ.
Ngay giây phút đó, cậu chỉ muốn ném cái microphone về phía đó.
Cũng may là khát vọng muốn sống của Nguyên Lượng đủ lớn, khi nhìn thấy ánh mắt đầy tức giận của cậu, liền nhanh như chớp không kịp bưng tai đóng cửa lại.
–
Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng Anh La Tuyết bước vào phòng học.
Nguyên Lượng còn đang cười cười, còn tuyên bố nói muốn đổi nhạc chuông điện thoại thành bài hát này.
Trình Trì lạnh lùng uy hiếp: "Cậu thử đổi xem?"
Vừa mới dứt lời, chuông điện thoại vang lên tiếng meo meo, trong phòng học yên tĩnh dường như rất bất ngờ.
"Mình bắt chước loài mèo kêu nha......"
Trình Trì đinh cầm sách lên đánh người, La Tuyết nhìn qua: "Trình Trì có chuyện gì sao?"
Cô ấy vừa hỏi chuyện vừa tắt chuông điện thoại, chuyển về chế độ im lặng, đặt ở trên bục giảng.
Hóa ra, nhạc chuông là được phát ra từ điện thoại di động của La Tuyết.
"Không có gì." Trình Trì không nói gì rồi ngồi xuống.
Thời Nhụy ngồi ở phía trước, cũng được được chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi nghe được nhạc chuông điện thoại của La Tuyết, cô lại nhớ đến cảnh tượng tối hôm đó lão đại hát bài hát này, đột nhiên rất muốn cười.
La Tuyết niềm nở nói lời chào bằng tiếng Anh, sau đó bảo mọi người mở sách giáo khoa ra.
Thời Nhụy thật sự không nhịn được cười, đành phải dựng thẳng sách giáo khoa lên, cúi đầu xuống.
Trình Trì ngồi ở hàng cuối cùng, đem động tác nhỏ trộm cười này của cô gái nhỏ thu vào trong mắt.
Không biết sao, sự bực bội trong lòng đột nhiên biến mất.
Trong giờ học, Thời Nhụy vô tình mở sách tham khảo tiếng Anh ra, thế mà lại thấy được một nửa bức ảnh kia của Trình Trì.
Cô nhớ ra, ngày đó sau khi thưởng thức cùng bạn cùng phòng, cô thuận tay kẹp nó vào sách tham khảo tiếng Anh đang xem.
Cô lại nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Hình xăm mũi tên trên mu bàn tay Trình Trì có khí chất lạnh lùng, so với lão đại khó khăn hát 《 Học tiếng mèo kêu 》 quả thực là cực kỳ tương phản nhau.
Thoạt nhìn cậu có vẻ rất hung dữ, có khi còn khiến cho người ta một loại cảm giác bị cự tuyệt cách xa hàng ngàn dặm, nhưng trên thực tế, cũng có lúc cậu rất đáng yêu.
Điểm kỳ lạ nhất chính là, rõ ràng sau khi cô xem xong đã kẹp bức ảnh lại vào quyển sách kia, nhưng sau đó bức ảnh này lại không cánh mà bay.
Mà đồng thời, chuyện Thời Nhụy làm việc ở Danh Hào Quốc Tế đã bị lan truyền khắp trường học.
"Cậu ấy đi làm thêm không phải là không tốt, nhưng mà sao lại làm thêm ở KTV, những loại tụ điểm đó rất hỗn loạn, lá gan của cậu ấy thật lớn."
"Cậu ấy chẳng những lá gan lớn, mà dã tâm cũng lớn không kém đâu, chẳng lẽ các cậu không biết sao? Danh Hào Quốc Tế là của nhà Trình Trì đó"
"Thật sao? Nói như vậy là vì cậu ấy muốn bám vào Trình Trì nên mới cố ý chạy đến nơi đó làm thêm? Chuẩn bị kịch bạn thật kĩ càng nha."
"Chim sẻ nhỏ muốn bay lên cành cao biến phượng hoàng đến điên rồi sao?"
Các bạn học bàn tán Thời Nhụy cũng nghe được một ít, về chuyện cô làm thêm ở đó, chỉ có đám người ở trong phòng bao ngày đó biết, cho nên chuyện này tất nhiên là do nhóm người đó truyền ra.
Không cần suy nghĩ, cô cũng có thể đoán được là ai.
Người luôn không ngừng tìm cách đối phó với cô, làm sao lại chịu bỏ lỡ cơ hội châm chọc cô dễ dàng như vậy?
Sau đó càng kỳ lạ hơn chính là, một nửa bức ảnh bị biến mất đột nhiên lại xuất hiện ở trong tay một đám nữ sinh, lại bị mọi người tranh nhau xem.
"Thì ra đây chính là lão đại trong truyền thuyết, thật là thất vọng."
"Thế nhưng ngay cả một bàn tay cũng cất giữ, có phải hơi biến thái không? Có vấn đề về tâm lý sao?"
"Cũng không thể nói như vậy, đến xem đây là tay của ai, nếu là cậu thì cậu ném đi hay cất lại?"
"Tớ sao, haha, nếu ném đi chắc chắc tớ cũng sẽ tiếc nuối.
Nếu một ngày nào đó Trình Trì có thể nổi tiếng ở NBA (2), thì giá trị của bạn tay này sao không thể định giá được."
(2) NBA: là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
Giải đấu bao gồm 30 đội (29 của và 1 của), là một trong bốn giải thể thao chuyên nghiệp lớn nhất ở Mỹ và Canada.
Nó đồng thời được coi là giải bóng rổ lớn nhất thế giới.
Các nữ sinh ở hành lang vây thành một góc, đang thảo luận rất nhiệt tình.
Nhưng đột nhiên tại một thời điểm nào đó, mọi người đều trở nên im lặng, chỉ có nữ sinh đang cầm bức ảnh kia vẫn còn nói rất nhiệt tình.
Đột nhiên, bức ảnh trong tay nữ sinh bị rút đi, nhìn thấy mặt vẻ mặt xấu hổ của những nữ sinh khác nhìn bóng lưng cô ta, cô ta mang theo dự cảm rất xấu chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện người lấy bức ảnh đi thế mà lại là lão đại.
"Trình......!Trình Trì." Sắc mặt nữ sinh kia đỏ chót, trong vài giây, một đám tụm lại hóng chuyện bát quái nhanh chóng giải tán.
Trình Trì híp mắt nhìn chằm chằm bức ảnh trong tay, nghi hoặc hỏi: "Bức ảnh này chụp khi nào? Sao tôi lại không biết?"
Nguyên Lượng khoác lên vai cậu: "Chuyện cậu nên nghi ngờ chính là, Tiểu Nhụy Nhuỵ lấy được bức ảnh này từ đâu, còn cất nó lại, xem ra Tiểu Nhụy Nhuỵ cũng là đã sớm thầm nhớ thương cậu."
–
Sau khi tan học, Đồng Giai Giai và Đàm Thiến quấn lấy Thời Nhụy truy hỏi.
"Tiểu Nhụy, cậu thật sự đi làm thêm ở Danh Hào Quốc Tế sao?"
Thời Nhụy thành thật gật đầu, lúc ấy không nói cho bọn họ biết, lúc này chuyện này đã bị lan truyền, vẫn bị bọn họ biết được, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
Bọn họ đối xử với cô tốt như vậy, nhưng cô lại không đủ thành thật, lựa chọn giấu giếm.
Đàm Thiến chợt nhận ra: "Trách không được ban ngày lúc đi phát tờ rơi thấy tinh thần cậu không tốt lắm, hóa ra là cậu làm thêm cùng lúc hai công việc, Tiểu Nhụy, cậu đúng là quá liều mạng."
Đồng Giai Giai đau lòng vuốt mặt cô: "Tiểu Nhụy, sức khỏe cậu như vậy thì làm sao chịu được?"
Dương Hiểu Quân lắc đầu: "Câu quá vô trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, hơn nữa loại tụ điểm kia đúng là rất hỗn loạn, lỡ như không may xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Trong lòng Thời Nhụy được sưởi ấm nói: "Tớ biết các cậu đều muốn tốt cho tớ, tớ cũng cảm thấy đúng là tớ chưa suy nghĩ cẩn thận, cho nên đã từ bỏ công việc kia rồi."
Sau buổi tốt hôm đó, Thời Nhụy đã từ bỏ công việc kia, lúc đi thanh toán tiền lương quản lý Thái còn rất nhiệt tình, chẳng những trả tiền lương cho cô rất hậu hĩnh, mà còn cho cô thêm 500 tệ, nói là biểu hiện của cô tốt nên đây là tiền thưởng.
Vài người vừa nói chuyện vừa đi về phía cổng trường, các bạn học lúc đi ngang qua Thời Nhụy đều trộm nhìn xem, nhỏ giọng bình luận.
"Cậu ấy chính là con chim sẻ nhỏ kia à, lớn lên còn rất xinh đẹp đó."
"Còn không phải là ỷ vào có một chút nhan sắc mới dám mơ từ chim sẻ biến phượng hoàng sao."
"Nghe nói lúc nhóm người Trình Trì đến đó chơi, đúng lúc là cậu ấy là người bưng rượu cho bọn họ, chỉ là trùng hợp thôi sao? Giống như một kịch bản tiểu thuyết vậy."
"Nói không chừng người ta đã sớm biết được Trình Trì khi nào đến đó, ngồi phòng nào, cố ý đi rồi giả vờ như tình cờ gặp được."
"Cậu ấy lấy thân phận là nhân viên phục vụ để tiếp cận Trình Trì, không cảm thấy rất mất mặt sao?"
"Cái này cậu không hiểu rồi, là đồng cảm đó."
Thời Nhụy cũng không quan tâm đến những lời bình luận xung quanh, cô đã quen rồi.
Mỗi ngày trường học đều sẽ có một chuyện bát quái mới, giống như chuyện ở phòng phát thanh lúc trước, mọi chuyện sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Các nữ sinh đi ở phía sau rất hài lòng khi thấy Thời Nhụy bị chế giễu.
"Thời Nhụy."
Mới vừa đi ra khỏi khuôn trường, Thời Nhụy liền nghe thấy sau lưng có người gọi, quay đầu lại phát hiện lại là Khương Mẫn.
Đàm Thiến vừa nhìn thấy cô ta liền khó chịu: "Có gì muốn chỉ giáo?"
Khương Mẫn đi tới, cười cười: "Cậu làm sao vậy? Bạn học cùng lớp nói với nhau một câu không được sao?"
"Nói chuyện thì đương nhiên có thể, tôi chỉ sợ cậu chỉ biết đánh rắm."
Đàm Thiến thật sự dám nói, cũng không sợ đắc tội với người khác, sắc mặt Khương Mẫn hơi khó coi, nhưng cô ta thế mà cũng không đanh đá như thường ngày, một lúc sau lại bật cười.
"Tớ biết, trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng tớ cũng không muốn nhắc lại những chuyện cũ kia, chúng ta còn phải học cùng nhau ba năm nữa."
Nói như vậy so hát còn dễ nghe hơn.
Đàm Thiến không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Dụ Vi đứng ở sau lưng Khương Mẫn không nói gì, cũng không ngăn cản, giữ thái độ như là người xem.
Khương Mẫn cười nói: "Thời Nhụy, không phải cậu đang làm nhân viên phục vụ ở Danh Hào Quốc Tế sao? Lần sau khi chúng ta đến đó chơi, có thể nể mặt bạn học giảm giá một chút không?"
Nói cái gì mà chuyện cũ, thật ra là vẫn muốn tiếp tục xỉ nhục cô.
So với kỹ thuật diễn của Dụ Vi, Khương Mẫn vẫn còn hơi vụng về, giả nhân giả nghĩa vẫn chưa đủ, tuy rằng ngoài mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt cô ta lại hoàn toàn không giấu được vẻ khiêu khích.
Bây giờ là thời điểm tan học, ở cổng trường có rất nhiều học sinh, Khương Mẫn lại cố tình nói lớn như vậy, vì thế cô ta đã thành công thu hút được rất nhiều ánh mắt nhìn đến đây.
"Đương nhiên là có thể."
Thời Nhụy không trả lời, nhưng sau lưng lại có một giọng nói thay cô trả lời.
_Hết chương 19_.