Ở Bên Cạnh Tôi Em Không Cần Mạnh Mẽ

Chương 32: Tôi xin lỗi




Anh quay bước định đi đến bệnh viện thì thấy cô bế bánh quy nhỏ mệt mỏi vào nhà, bánh quy nhỏ trên dán một miếng hạ nhiệt tay còn miếng bông nhỏ vừa truyền nước. Anh đi tời định bé bánh quy nhỏ cho cô nhưng bị cô né lướt quá anh đi thẳng lên lầu  anh như bức tượng đừng đơ giữa trời,cô chưa bao giờ có hành động đó.Lúc anh lên phòng  của bánh quy nhỏ đã thấy cô ôm trọn bánh quy nhỏ ngủ ngon lành, khuôn tái nhạt của cô khiến anh đau lòng chắc cô đã thức trắng đêm để trông bánh quy nhỏ, lúc cô bị băng huyết sau sinh từ 5 năm trước sức khoẻ cô yếu đi rất nhiều đó cũng là lí do anh không muốn cô mang thai thêm đừa nữa. Biết bản thân có lỗi hôm đó anh dã nghỉ làm ở nhà vời mẹ con cô, bông nhiên anh nhờ ra không biết lần cuối cùng anh ở nhà như thế này là khi nào, gần đây anh hay đi ăn, chơi, mua sắm cùng Tiểu Nhu vì đơn giản cô ta không biết đường vời lại Tiểu Nhu cũng giút anh rất nhiều trong công việc chẳng lẽ không mời cô  ta đi ăn, đôi lúc anh còn cảm thấy vui khi không phải ăn món cari cô nấu lên trốn được bữa nào hay bữa ấy . Hôm nay anh sẽ xuống bếp nấu cho mẹ con cô, nấu cả buổi sáng  cuối cùng trền bàn ăn cũng  đầy thức ăn hương thơm bay khắp nhà, anh nhìn mâm cơm vô cùng hài lòng,  anh còn nấu thêm cả cháo cho bánh quy nhỏ nữa. 11 giờ trưa  Tiểu Hoa chạy vào bếp cho cháo anh nấu vào bát  rồi mang lên cho cô

* " em làm gì vậy "

* " Tiểu thư nói em mang cháo lên cho bánh quy nhỏ "

* " cô ấy đâu "

* " Tiểu thư ở trong phòng bánh quy nhỏ ạ "

* " bảo cô ấy xuống ăn cơm "

* "Tiểu thư cô ấy nói........" Tiểu Hoa nhìn anh rùi cúi mặt xuống nhìn bát cháo trong khay khó mở miệng

* "Nói gi " mặt anh hiên lên ba đường đen

* " không muốn ăn cơm " Tiểu Hoa nói xong liên chạy mất dạng

Anh ngồi trên bàn ăn tròn mắt nhìn bàn ăn cơm mình chuẩn bị, trái tim lại cảm thấy nhói đau, một nụ cười cùng sự thở dài xuất hiện cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác của cô mỗi tối đợi cơm anh để rồi nhận lấy một câu nói không ăn, thì ra nó lại đau đến thế, thất vọng tràn trề giống như bị ai đó từ chối mà không biết lì do,luôn hỏi bản thân mình không tốt ở đâu để người ta từ chối. Anh đừng dậy đi lên phòng bánh quy gõ cửa phòng, một lúc sau cô ra mở cửa nhưng không để anh vào mà đừng chăn ngay ở cửa chỉ mở đủ để anh thấy thấy mặt cô

* " Ngài Hàn, ngài cần gì " giọng cô lạnh lùng vang lên, anh cừng đơ người nhìn cô " cô chưa bao giờ gọi anh là ngài, cô thực sự giận rùi sao

* " tôi........xin lỗi " anh suy nghĩ một lúc cuối cùng mở miệng ra nói, cô liền phì cười nhẹ

* "Ngài Hàn, ngài đâu có làm gì sai đâu cần phải xin lỗi, nếu không có việc gì thì tôi xin phép " nói rồi cô đóng rầm cửa lại không để anh nói thêm câu gi