Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 16




Sau khi Điền Miêu Miêu gửi tin nhắn trong nhóm xong lại đến nhóm đồ nướng của mình để giải thích, cuối cùng cô đặt điện thoại xuống thở phào nhẹ nhõm.

Đến cùng là ai lại lan truyền sự việc thái quá như thế chứ!

Lời đồn đáng sợ thật!

“Giải thích rõ?” Lăng Sấm ngồi bên cạnh nhìn cô.

“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu, thấy anh còn cầm thìa ăn óc heo nướng bèn hỏi: “Anh thử mùi vị giúp em là được rồi, đừng miễn cưỡng.”

“Không sao.” Lăng Sấm cúi đầu nếm thử óc heo nướng trong thìa: “Ngon hơn tưởng tưởng của anh nhiều.”

Nghe anh nói vậy, khóe miệng Điền Miêu Miêu không khỏi cong lên: “Có phải là chỉ cần vượt qua rào cản trong lòng thì sẽ phát hiện bản thân yêu nó rồi không?”

Lăng Sấm mím môi không nói gì, Điền Miêu Miêu ở bên cạnh nhắc nhở: “Nhưng ăn nhiều óc heo quá vẫn thấy ngấy, còn ăn ít thì không sao.”

“Ừm.” Cuối cùng vẫn còn một nửa trong giấy bạc, Lăng Sấm uống một ngụm nước mà Điền Miêu Miêu vừa rót cho mình.

Điền Miêu Miêu nhìn lên đồng hồ trên tường và nói với Lăng Sấm, “Đã giờ này rồi, còn kịp tối anh bày quầy không?”

“Không sao đâu, đến muộn cũng chẳng sao.” Nhưng anh thật sự nên rời đi. Lăng Sấm đứng dậy khỏi ghế và nói với Điền Miêu Miêu: “Nếu Điền Đậu Đậu đã không sao thì anh đi trước, nếu có gì cần giúp đỡ cứ liên hệ với anh bất cứ lúc nào. Anh cũng sống gần đây.”

“Được, cảm ơn ông chủ Lăng!” Điền Miêu Miêu nói, tựa hồ nhớ tới cái gì nên cũng đứng lên, “Chờ em một chút, em đi lấy một ít đồ.”

Lăng Sấm tò mò quay lại nhìn cô vào bếp, lấy một ít bánh ú trong tủ lạnh ra: “Đây, anh mang cái này về nhà ăn đi, xem như cảm ơn hôm nay anh đã giúp.”

Lăng Sấm nhận bánh ú, nhìn cô cười: “Còn chưa đến tết Đoan Ngọ mà đã ăn bánh ú rồi?”

“Đúng vậy đó.” Điền Miêu Miêu hơi nhướng mày, “Bánh ú này là bánh ú của người nổi tiếng trên mạng ở thôn Thanh Tịnh đấy. Cách đây một thời gian, chợ phiên ở thôn Thanh Tịnh hot rần rần trên mạng, bánh ú tự làm của dì Vạn bán hết sạch trơn. Em ăn bánh ú nhà dì ấy bán từ nhỏ tới lớn, thật đó, cứ tới tết Đoan Ngọ là bán rất chạy chứ nói chi là hiện tại. Chờ đến gần tết Đoan Ngọ mua nữa chắc chắn sẽ không mua được nên em mới nói mẹ mua trước cho em một tí, cái này gọi là ăn nhầm bánh ú*.”

*Từ gốc là 错峰吃粽子, mình không biết nó có ý nghĩa sâu xa gì khác hay không vì mình tra không ra gì cả. Mình để từ gốc để ai biết nó có ý nghĩa gì khác thì cứu mình với nha /_

Lăng Sấm bị câu “ăn nhầm bánh ú” của cô chọc cười: “Vậy anh phải ăn cho ngon rồi.”

“Ừm ừm, dây vàng là bánh ú nhân thịt với lòng đỏ trứng, dây đỏ là bánh ú nhân thịt cay. Đây là hai vị em thích nhất.”

“Được.”

“Sau này có cơ hội em sẽ mời anh ăn nhầm bánh Trung thu.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với Lăng Sấm, “Ở trấn trên có một nhà làm bánh Trung thu nhân mè với thịt bò ngon có tiếng, cứ đến Trung thu sẽ có rất nhiều đơn đặt hàng lớn nên không rảnh làm những đơn nhỏ.”

Dường như Lăng Sấm bị nụ cười của cô lây nhiễm, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Xem ra chỗ của em đúng là đất lành chim đậu, có nhiều món ăn ngon thật.”

Điền Đậu Đậu trên ghế sô pha ho khan hai tiếng, nhìn về phía hai người rồi nói: “Trong phòng này còn có em, hai người tém tém lại.”

Điền Miêu Miêu: “…”

Lăng Sấm: “…”

“Khụ, vậy anh đi trước.” Lăng Sấm cầm bánh ú đi về phía cửa, thấy Điền Miêu Miêu đi theo sau bèn nói: “Không cần tiễn, em ở nhà đi.”

“Ồ, vậy anh lái xe cẩn thận.”

“Ừm.” Lăng Sấm đổi giày rồi lại nhìn Điền Miêu Miêu trong phòng cười nói: “Cảm ơn bánh ú của em.”

“Không có gì.”

Sau khi đóng cửa, Điền Miêu Miêu quay lại và thấy Điền Đậu Đậu đang ngồi trên ghế sô pha nhìn mình đầy ẩn ý.

“…” Điền Miêu Miêu trầm mặc một hồi mới đi vào nhà, “Em nhìn chị như thế làm gì? Sợ hết hồn.”

Điền Đậu Đậu vẫn nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt đó: “Chị toang rồi, chị rơi vào bể tình.”

Điền Miêu Miêu: “…”

“Em còn có gan nói thế hả, nếu không phải em vô ý bị thương thì làm gì có cảnh như hôm nay?” Điền Miêu Miêu nói lại.

“…Chị nghĩ em muốn bị thương à, đau vl tốt chỗ nào?” Điền Đậu Đậu dễ ​​dàng bị cô làm cho phân tâm, “Hôm nay chúng ta không bán được thì những xiên nướng này phải làm sao đây?”

Điền Miêu Miêu nói: “Có một ít là xiên sống được đặt trước, phần còn lại chúng ta ăn dần dần.”

Dù sao cũng là tự ăn, thịt đông lạnh cũng chẳng sao, vừa hay mấy ngày tiếp theo không cần ra ngoài mua thức ăn.

Buổi tối, sau khi tắm xong, cô đang ngồi trong phòng xem phim thì điện thoại di động đột nhiên vang lên. Điền Miêu Miêu nhìn thoáng qua thì thấy Lăng Sấm gửi một bức hình bánh ú cho mình.

Lăng Sấm: Sau khi dọn quầy về nhà anh đã nấu bánh ú nhân lòng đỏ trứng, rất ngon.

Điền Miêu Miêu nhìn tin nhắn của anh vô thức cong khóe môi trả lời: “Anh thích là được ~ Bánh ú có thể bảo quản trong ngăn đông, như thế thì có thể để lâu hơn một chút.”

Lăng Sấm: Ừm, sáng mai dậy lại nấu một cái vị cay.

Lăng Sấm: Muộn thế này mà em còn chưa ngủ à?

Điền Miêu Miêu: Mấy ngày nay không cần đi bán nên có thể nằm ườn ha ha ha

Lăng Sấm ở bên ngoài màn hình yên lặng cười, trả lời cô: “Nhưng thức khuya không tốt cho sức khỏe. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi, em đi ngủ sớm đi.”

Điền Miêu Miêu: Ừm, xem xong tập phim này sẽ đi ngủ ngay

Điền Miêu Miêu: Ha ha ha, em đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, anh lạnh lùng nói “Không thêm WeChat” [đầu chó]

Lăng Sấm: … phản xạ có điều kiện, hay có khách hỏi WeChat của anh.

Điền Miêu Miêu: Đều là khách hàng nữ phải không? [đầu chó]

Lăng Sấm: …Không phải em đang xem phim à? Không làm phiền em nữa.

Điền Miêu Miêu cười, không trêu anh nữa. Đặt điện thoại xuống, Điền Miêu Miêu nhìn thấy một con chim bằng đất sét bên cạnh máy tính, đó là con chim mà Lương Tinh Tinh đã đưa cho cô.

Là một đôi với con chim của Lăng Sấm.

Cô dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào chú chim nhỏ rồi tiếp tục xem bộ phim truyền hình.

Ngày hôm sau Điền Miêu Miêu ở nhà chơi cả ngày, hồi trước bận rộn đến mức chân không chạm đất cô cũng muốn nghỉ ngơi, giờ nghỉ ngơi thật lại cảm thấy nhàn rỗi quá.

Đến cả những bộ phim truyền hình cũng không hay bằng khi cố dành thời gian để xem.

Một ngày sau cô đưa Điền Đậu Đậu đến bệnh viện để thay băng. Cô hỏi cụ thể bác sĩ, bác sĩ nói chân này phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng, Điền Miêu Miêu không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

Chẳng lẽ nửa tháng nàng không buôn bán sao?

Mặc dù bây giờ Điền Đậu Đậu không thể đứng nhưng vẫn có thể ngồi xiên đồ ăn, nếu cô thuê thêm một người chắc là có thể bán lại.

Trên đường về cô bàn bạc chuyện này với Điền Đậu Đậu, đi tới cửa, Điền Miêu Miêu ấn dấu vân tay của mình, vừa mở cửa đã thấy mẹ ngồi ở bên trong.

Cả Điền Miêu Miêu và Điền Đậu Đậu đều sửng sốt.

Chỉ có mẹ Điền là không đổi sắc mặt, thậm chí còn cười lạnh một tiếng: “Đã về rồi?”

Điền Miêu Miêu lấy lại tinh thần nhanh nhất, cười toe toét với mẹ Điền trong phòng: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Mẹ Điền khịt mũi, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Không đến thì làm sao biết hai đứa còn mở quầy đồ nướng rồi hả? Xe đồ ăn trong nhà để xe là của con đúng không?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Không, sao mẹ cô lại đột ngột đến đây!

“Chân con thế nào rồi?” Điền mẹ liếc nhìn Điền Đậu Đậu đang chống nạng đứng ở cửa, đi về phía cậu, “Mẹ thấy con đăng bài nói khâu mấy mũi?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Được rồi, cô biết sao mẹ lại đến rồi.

Cô quay đầu sang nhìn Điền Đậu Đậu với một nụ cười.

Điền Đậu Đậu: “…”

Trời đất chứng giám, cậu chỉ tiện tay đăng bài thôi, không ngờ mẹ lại trực tiếp đến đây!|

“Được rồi, hai đứa đừng đứng đó nữa, vào trong nói chuyện đi.” Mẹ Điền nói rồi đỡ Điền Đậu Đậu vào nhà, Điền Miêu Miêu thay dép lê đi theo sau bọn họ.

“Còn công việc khách sạn của con thì sao? Tại sao con đột nhiên nghĩ đến việc bán đồ nướng?” Mẹ Điền nhìn Điền Miêu Miêu ở bên cạnh, bà không nghĩ Điền Miêu Miêu bận rộn với công việc ở khách sạn vậy mà vẫn còn sức làm nghề phụ.

Thấy không giấu được nên Điền Miêu Miêu chỉ có thể nói: “Khách sạn đóng cửa, ông chủ đầu tư thất bại nên thua lỗ hết sạch. Khó lắm mới trả lại tiền lương hai tháng cho bọn con.”

Mẹ Điền sững sờ, dường như bà không ngờ rằng một khách sạn lớn như vậy lại nói đóng cửa là đóng ngay. Bà tiêu hóa một lát mới nói: “Vậy con có thể đi làm ở khách sạn khác chứ sao phải đến mức bán thịt nướng hả?”

Điền Miêu Miêu nói: “Mẹ, mẹ không thể nghĩ như vậy. Bán thịt nướng có thể kiếm được nhiều tiền hơn con làm việc trong khách sạn nữa đấy!”

“…Chuyện này mẹ có thể không biết sao? Trước kia nhà chúng ta bán đồ ăn cũng không ít đấy, tay nghề của con cũng học từ cha con chứ đâu.” Mẹ Điền nhìn cô nói: “Nhưng tiền con kiếm được từ việc bán đồ ăn là tiền cực nhọc, con nói xem con vất vả học hành nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn bán thịt nướng giống cha là sao?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Đây là kế thừa gia sản à?

Điền Đậu Đậu cảm thấy lúc này cậu nên giúp chị mình nói một câu, dù sao cũng là cậu khiến mẹ tới đây: “Mẹ, bây giờ có nhiều người có bằng cấp đều tự lập nghiệp cả, nói đâu xa, ngay ở cửa Bắc chợ đêm có ông chủ Lăng…”

Cậu mới nói tới đây đã bị Điền Miêu Miêu thúc một cái. Điền Đậu Đậu bị cắt ngang cau mày nhìn cô: “Chị đánh em làm gì?”

Em đang nói giúp chị mà!

Điền Miêu Miêu mỉm cười với cậu, quay đầu lại nói chuyện với mẹ: “Đậu Đậu nói đúng, nhìn bề ngoài con đang bán đồ nướng nhưng thực tế là đang bắt đầu kinh doanh! Con muốn phát triển thương hiệu đồ nướng của mình ra khắp cả nước, làm to làm lớn!”

Mẹ Điền: “…”

“Đến lúc đó con sẽ lập một tập đoàn, tên con cũng nghĩ xong rồi, tên là Tập đoàn Miêu Miêu!”

Mẹ Điền: “…”

Bà khẽ ho một tiếng, nhìn Điền Miêu Miêu nói: “Mẹ biết từ nhỏ con đã có mộng lớn, khi còn bé còn muốn làm đặc công còn gì?”

Điền Miêu Miêu: “…”

Mẹ Điền nói xong liền nhìn Điền Đậu Đậu: “Con bán đồ nướng chưa được mấy ngày đã tự làm chân mình bị thương rồi, cha con đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Dao phay không được để bên cạnh, thế mà con cũng không chịu sửa, giờ mình phải chịu một dao nên sẽ nhớ lâu chứ gì?”

“…Biết rồi, chị đã mắng con rồi.” Điền Đậu Đậu quyết định mình là một bệnh nhân nên sẽ rút lui trước: “Con về phòng đây, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Thấy cậu muốn rời đi, Điền Miêu Miêu vội vàng nắm lấy cánh tay cậu rồi đứng lên: “Con dìu nó qua, giờ nó đi đứng không tiện.”

Nói xong cô không quan tâm đến phản ứng của Điền Đậu Đậu và mẹ mình mà đỡ Điền Đậu Đậu đi vào phòng trước, sau đó còn “bùm” đóng cửa lại.

Điền Đậu Đậu nhìn cô đầy cảnh giác: “Em muốn làm gì?”

Điền Miêu Miêu nói: “Chị cảnh cáo em không được nhắc tới ông chủ Lăng trước mặt mẹ.”

“Tại sao?” Điền Đậu Đậu hơi khó hiểu, “Anh Sấm vừa đẹp trai lại còn được mệnh danh là sói già phố Wall, có gì xấu hổ đâu?”

“…Không liên quan đến những chuyện này, chỉ là đừng nhắc đến anh ấy trước mặt mẹ.”

Điền Đậu Đậu dò xét cô mấy lần, bỗng nhiên sáng tỏ: “À, em hiểu rồi, chị sợ mẹ biết chị có ý với anh ấy sẽ đặc biệt đến gặp anh ấy đúng không?”

“…”

Điền Miêu Miêu im lặng một hồi, đang định nói thì Điền Đậu Đậu đã ngắt lời cô: “Đừng cố gắng phủ nhận, đôi mắt này của em là thước đo đấy.”

“…” Điền Miêu Miêu cười với cậu, “Vậy sao em không nhìn ra Chu Đình có bạn trai?”

“…” Có cần phải làm tổn thương lẫn nhau như thế này không?

Cậu ho khan một tiếng, nói: “Được, em biết rồi, em sẽ không nhắc tới anh Sấm nữa, với tính cách của mẹ không chừng có thể dọa anh ấy chạy mất.”

Điền Miêu Miêu mím môi im lặng, mẹ Điền đi tới cửa, giơ tay gõ cửa: “Hai đứa nói chuyện gì mà lâu thế còn chưa xong?”

“Không có gì, không có gì.” Điền Miêu Miêu trả lời, đi tới mở cửa, “Con đang kiểm tra xem Điền Đậu Đậu có giấu đồ ăn hay không, bác sĩ dặn nó phải ăn kiêng.”

Mẹ Điền liếc nhìn Điền Đậu Đậu đang ngồi bên trong, nói: “Nó từng làm vậy thật, đã kiểm tra hết chưa?”

“Xong rồi, xong rồi, không giấu giếm.” Điền Miêu Miêu cười đi ra ngoài.

Bởi vì nhà cô chỉ có hai phòng ngủ, Điền Đậu Đậu hiện đang ngủ ở bên cạnh nên tối nay mẹ Điền chỉ có thể ngủ chung giường với Điền Miêu Miêu.

Hai mẹ con đã lâu không ngủ cùng nhau, Điền Miêu Miêu nhất thời vẫn chưa quen. Cô nhìn người đang bôi mỹ phẩm dưỡng da, hỏi: “Mẹ, khi nào thì mẹ về?”

Mẹ Điền liếc cô một cái: “Sao, tôi vừa mới đến chị đã đuổi tôi đi?”

“Con không có ý này.” Điền Miêu Miêu vội vàng cười hùa, “Con sợ mẹ không ở khách sạn thì bên khách sạn sẽ bận chết mất. Mẹ là trụ cột của cách sạn chúng ta mà.”

“Đừng có tâng bốc nữa.” Mẹ Điền vặn chặt hộp kem dưỡng mắt trong tay và nói với cô, “Hai ngày nữa mẹ sẽ về, nhưng chân của Điền Đậu Đậu như thể cũng không thể buôn bán được, con định ở nhà nghỉ ngơi luôn à?”

“Hôm nay con cũng đã bàn bạc với nó việc này …” Điền Miêu Miêu nói xong lại nhìn mẹ, “Mẹ không phản đối bọn con buôn bán nữa?”

Mẹ Điền mỉm cười, nhìn cô nói: “Mẹ phản đối thì con nghe à? Con thích bán thì bán đi, chờ không bán nổi nữa sẽ đi tìm việc làm thôi.”

“…”

“Dẫu sao cũng có thể về giúp khách sạn.”

“…Con nhất định có thể làm lớn!”

“Được, được.” Mẹ Điền nói: “Nếu con đã tự tin như vậy thì ngày mai mẹ đi bán với con để xem bà chủ Điền làm ăn tốt đến đâu.”

Điền Miêu Miêu giật mình: “Không cần lắm đâu? Khó lắm mẹ mới đến thành phố A chơi, ngày mai con dẫn mẹ đi chơi!”

“Đâu phải chưa từng đi chơi đâu, có gì khác biệt?” Mẹ Điền lơ đễnh, “Ngày ngày chơi đùa mà còn muốn làm to làm lớn?”

“…Đâu phải con muốn chơi, chẳng phải do Điền Đậu Đậu bị thương à?”

“Vậy ngày mai mẹ bán với con, ở cửa Bắc công viên Ánh Sao đúng không?”

“…” Đầu óc Điền Miêu Miêu quay cuồng, mẹ cô không được đến chợ đêm Cổng Bắc! “Hay ngày mai mở một quầy hàng dưới lầu đi? Đậu Đậu mới bị thương ở nhà một mình mẹ cũng không yên tâm, chúng ta bán ở dưới lầu nếu nó có chuyện gì cũng có thể về ngay.”

Mẹ Điền suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nói cũng có lý: “Nhưng dưới lầu bọn con có thể buôn bán không?”

“Bán tạm thời chắc cũng không sao nhỉ? Mà con cũng có xe đồ ăn trông khá dễ thương.”

Mẹ Điền: “…”

Ừm, bà đã thấy chiếc xe đồ ăn màu hồng ấy rồi, đúng là khá dễ thương.

Sau khi thảo luận với mẹ Điền, ​​Điền Miêu Miêu gửi một tin nhắn trong nhóm đồ nướng thông báo cho mọi người ngày mai sẽ bán, nhưng thay vì đến cửa Bắc chợ đêm thì sẽ bán ở dưới lầu trong chung cư.

Chung cư cách cửa Bắc chợ đêm không xa, chỉ cần cô bán thì đối với người muốn ăn đồ nướng dù là ở dưới lầu chung cư hay ở cửa Bắc chợ đêm cũng không có gì khác biệt.

Điền Miêu Miêu đang định đặt điện thoại xuống đi ngủ đã thấy dì Trần nhắn riêng cho mình: “Miêu Miêu, ngày mai đến bán ở cửa siêu thị của dì này! Chỗ này lớn còn có chỗ ngồi nữa, quan trọng nhất là tiện cho dì ăn [ lén cười ].”

Dì Trần mở một siêu thị ở tầng dưới, quy mô không lớn nhưng bình thường mọi người mua đồ sẽ thuận tiện hơn. Để mở rộng kinh doanh, dì cũng tận dụng mùa hè để bán đồ uống có đá, Điền Miêu Miêu đã từng mua uống rồi.

AAA Miêu Miêu BBQ: Vậy có làm phiền dì quá không?

Dì Trần: Không đâu, nói không chừng những người đến ăn thịt nướng có thể gọi đồ uống của dì

Điền Miêu Miêu suy nghĩ một chút, quả thật bày một gian hàng trước cửa hàng của dì Trần còn tốt hơn tùy tiện tìm một nơi nào đó, thế nên cô trả lời: “Được, cảm ơn dì Trần.”

Ngày hôm sau, gia đình ba người chuẩn bị đồ để tối bán. Điền Đậu Đậu không ngờ mình đã thế này rồi mà cũng không thể thoát khỏi số phận làm việc.

Vì cậu không thể sử dụng chân nên Điền Miêu Miêu gánh vác trách nhiệm thái đồ ăn còn mẹ Điền và Điền Đậu Đậu ngồi xiên đồ ăn. Thấy Điền Miêu Miêu chuẩn bị nhiều món ăn như vậy, mẹ Điền hỏi: “Bọn con thực sự có thể bán nhiều món ăn như vậy à?”

Điền Đậu Đậu nói với cô ấy: “Mẹ, mẹ coi thường bọn con quá rồi. Nếu con không ngăn cản thì ngày nào chị ấy cũng có thể bán đến một giờ sáng!”

“…” Xem ra việc buôn bán không tệ lắm.

“Mà chị ấy còn mở rộng ra bán thịt xiên sống nữa, ai không ở đây muốn ăn cũng có thể đặt xiên sống rồi tự nướng.”

Mẹ Điền nhìn Điền Miêu Miêu đầy kinh ngạc: “Đầu óc con vẫn rất nhạy bén, xem ra là muốn làm to thật.”

“Đương nhiên.” Điền Miêu Miêu đang nói chuyện thì điện thoại trên bàn vang lên. Điền Miêu Miêu rửa tay rồi đi ra khỏi bếp, thấy Lăng Sấm gửi tin nhắn cho mình, cô lại cầm điện thoại vào bếp như ăn trộm.

Lăng Sấm: Hôm nay em định bán một mình à?

Điền Miêu Miêu: Không, mẹ em tới.

Mẹ Điền ở ngoài phòng bếp nhìn chằm chằm bóng lưng lén lút của Điền Miêu Miêu, hỏi Điền Đậu Đậu bên cạnh: “Nói thật cho mẹ biết, có phải chị con yêu đương rồi không?”