Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 117: Dị Cảnh




Tống Toàn tiếp nói "Thời điểm đối địch, trước tiên Kỷ sư thúc lấy Tiên thuật đọ sức với người ta, sau đó tùy thời tới gần, lấy Võ đạo tập kích, thật khó gặp được đối thủ dưới cùng cảnh giới!"

Mặc dù mọi người đều biết đạo lý đó, cũng không ít người thử theo con đường song tu Tiên, Võ, nhưng hầu hết họ đều kết thúc với nửa bình còn lại của một trong hai bên.

Cần nghị lực kinh người cùng thiên phú mới có thể đạt được thành tích cao trong cả Tiên đạo cùng Võ đạo.

Mà Kỷ Lâm Oanh chính là người như vậy.

Nàng tiếp tục nói "Về phần linh thuật, ta thân có thuật Thiên Long Canh Khí gia truyền, sau khi vào tông môn chủ tu thuật Thiên Đằng Tế Nhật. Loại trước có thể hóa linh lực thành cương khí để hộ thể, cũng gia tăng mạnh mẽ xương cốt lên rất nhiều. Loại sau chính là lấy linh lực thúc giục khống chế dây leo tấn công kẻ địch.

"Hơn nữa, Bích La Đằng mà ta đang nắm giữ chính là một kiện cao giai linh văn khí, chủ yếu dùng phương thức quấn, siết để công kích địch."

Đợi khi nàng nói xong, Vu Hiểu Trân lập tức hỏi "Kỷ sư thúc, vậy tu vi của người thật sự là Luyện Khí Thập Trọng sao?"

Kỷ Lâm Oanh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói "Kì thực ta đã đột phá Thất Mạch cảnh, nhưng việc này không thể lộ ra."

Mọi người lập tức vui mừng nhìn nhau, trong lòng đều có chung ý nghĩ, chúng ta lại có hai người Thất Mạch cảnh ở đây, vừa nãy cái tên Chúc Đại kia vẫn còn ngu đần chạy tới đánh cược, vậy thì nàng khẳng định sẽ phải thua cược rồi!

"Hứa sư thúc," Vu Hiểu Trân quay đầu nhìn qua vị sư thúc đẹp trai này, gấp không thể chờ nói, "Đến phiên người rồi."

"Ừm..." Hứa Dương cân nhắc một chút, nói, "Ta am hiểu loại linh thuật hồn phách. Mặt khác, trước đó không lâu bắt đầu luyện thuật Thạch Bích, vừa nhập môn mà thôi."

Đào Cương lập tức kinh hô thành tiếng, "Linh thuật hồn phách?! Đây chính là linh thuật khó luyện nhất!"

Quách Dực gật đầu nói "Loại linh thuật này trong lúc công kích địch, cực kỳ khó phòng ngự, cho nên uy lực mạnh hơn linh thuật cùng giai khác gấp mấy lần..."

"Hóa ra Hứa sư thúc còn có trò lợi hại như vậy! Ta thấy, thứ hạng đầu của lần lịch luyện này ngoại trừ chúng ta ra thì không thể là ai khác nữa rồi!"

Hứa Dương thầm nghĩ, Mị Thuật cũng có thuộc tính công kích hồn phách, điều này thì ta cũng không tính là nói mò a.

Hắn lại tiếp tục nói "Ngoài ra ta còn có một kiện trung giai linh văn khí, Kim Cực giáp. Trung giai linh phù, phù Thiên Lí Vô Tung, nhưng chỉ có thể dùng được một hai lần thôi."

Về phần phù Tiên Vụ, bởi vì đây là con át chủ bài để bảo mệnh, hơn nữa khi đang đánh nhau cùng với yêu thú cũng không có tác dụng gì, thế là hắn liền không có nói ra.

Mấy người âm thầm gật đầu, trung giai linh văn khí cùng linh phù, đối với một cường giả Thất Mạch cảnh mà nói, thì xem như phối trí đúng quy đúng củ rồi.

"Vậy tu vi của ngài thì sao?" Vu Hiểu Trân hỏi vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm nhất.

Hứa Dương mỉm cười, "Giữ bí mật."

Sau khi nghe xong, tất cả mọi người cũng không ép hỏi thêm câu nào nữa, dù sao thì trình độ tu vi cụ thể là vô cùng bí mật, nếu không nói ra cũng là chuyện bình thường, dù sao đoán chừng Hứa sư thúc không phải Thất Mạch cảnh sơ kỳ thì cũng là Thất Mạch cảnh nhập môn.

Sau khi giới thiệu với nhau xong, mọi người tự giải tán, một số bắt đầu ngồi xuống tu luyện, còn một số thì nhắm mắt để dưỡng thần.

Hứa Dương trong lòng tự vuốt lại một lần về đội của chính mình, Kỷ Lâm Oanh là chủ lực tuyệt đối, cái thuật Thiên Long Canh Khí gì đó của nàng có thể dùng để tiến vào đội hình của đối phương, sau đó lại dùng linh thuật Tiên đạo để giết địch. Tống Toàn có thể phối hợp được với nàng.

Mà phi kiếm của Quách Dực kia thích hợp nhất để tấn công bất ngờ, tiêu diệt các mục tiêu có giá trị cao.

Tần Cung Lương cùng Vu Hiểu Trân thi triển linh thuật oanh kích ở cự ly xa, xem như là vị trí pháo thủ.

Đào Cương dùng thuật Thạch Bích yểm hộ đồng đội. Thuật Ẩn Nấp của nàng ngược lại là có thể dùng để do thám được, cũng không biết nàng có dám tới gần yêu thú một mình hay không.

Về phần bản thân mình, dĩ nhiên là đứng ở đằng sau những nữ nhân cường tráng này một cách hèn hạ, tùy thời dùng Mị Thuật đánh lén một chút.

Trong lúc hắn đang lên kế hoạch tác chiến, ở đầu bên kia của Địa Du Kha, Bành Diệp thôi phát một miếng phù Tị Âm, thần sắc nghiêm túc nói với một tên đệ tử tu vi Luyện Khí Thập Trọng cùng đội kia "Thạch Sầm, có một việc cực kỳ quan trọng muốn nói với ngươi."

Thạch Sầm khẽ giật mình, vội vàng nói "Bành sư tỷ mời nói."

"Mật lệnh của tông môn!" Bành Diệp lấy một cái thẻ bài nhỏ màu bạc từ trong ngực ra, lắc lắc trước mặt nàng, "Lần lịch luyện này đã trà trộn vào một tên gian tế Ma đạo trong số các đệ tử, ta cần ngươi giúp ta tìm ra, rồi sau đó tiến hành diệt trừ!"

" "Huyền Mật Lệnh" của tông môn?" Thạch Sầm nhìn cái thẻ bài ngân sắc nhỏ kia cả kinh nói.

Bành Diệp gật đầu, chợt thu hồi lại ngân bài, trầm giọng nói "Việc này cực kỳ cơ mật, trước mắt người mà ta có thể tín nhiệm nhất chính là ngươi. Chờ sau khi chuyện thành công, ta chắc chắn sẽ bẩm báo lên tông môn, trọng thưởng cho ngươi!"

Thạch Sầm liếm môi một cái, dùng sức gật mạnh đầu, "Vậy do sư tỷ phân phó, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức vì tông môn!"

"Nếu như phát hiện ra tên gian tế kia, khi ngươi phải giết hắn, thì ngươi tuyệt đối không được mềm lòng." Khóe miệng Bành Diệp thoáng qua một nụ cười lạnh, "Bất kể đến lúc đó ngươi không đành lòng cỡ nào!"

"Sư tỷ yên tâm!"

...

Sáng sớm hôm sau, Địa Du Kha hơi rung nhẹ, dần dần ngừng lại.

Tống Toàn nói khẽ ở bên tai Hứa Dương "Hứa sư thúc, hình như đến rồi."

Hứa Dương giật mình một cái, lúc này mới phát hiện ra mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi, bận tu luyện một hồi, đã lâu không được nghỉ ngơi tốt.

Hắn vội vàng đứng dậy, cùng nhau đi xuống khỏi Địa Du Kha cùng với mấy người đồng đội, đưa mắt nhìn lại, liền thấy trước mặt là một khu rừng núi tươi tốt, có suối nước trong vắt chảy róc rách, chim hót hoa nở, nhìn không ra có chút dấu hiệu nguy hiểm nào.

Đợi khi đếm xong nhân số, Cát sư bá xua tay nói "Tất cả đều đi sát theo ta!"

"Rõ."

Một đoàn người đi dọc theo con đường núi hơn mười dặm trước khi dừng lại ở trước một thác nước nhỏ.

Cát sư bá thử tay lên tấm màn nước trước, sau đó cất bước đi vào bên trong thác nước, một lát sau, gật đầu nói "Cấm chế mà Dư sư bá lưu lại vẫn còn nguyên vẹn, các ngươi có thể tiến vào được rồi."

Chúc Đại động tác nhanh nhất, thân hình lóe lên liền biến mất ở giữa màn nước, Đông Phương Hàm mấy tên đệ tử của Trường Nguyên Phong lập tức đi theo sát.

Hứa Dương nhìn thấy các nàng biến mất ở phía sau thác nước, thầm nghĩ trong lòng, Vãi cức! Động Thủy Liêm Hoa Quả Sơn à?! Dư sư tổ bình thường có lẽ chắc là rảnh dỗi lắm, mới phát hiện ra cái loại nơi xó xỉnh này...

Một lát sau, hắn đi theo Kỷ Lâm Oanh mấy người vào bên trong thác nước, liền cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, vừa rồi thế giới vẫn còn ánh nắng tươi sáng trong nháy mắt trở nên âm u ảm đạm, dường như có một trận mưa lớn sắp ập đến vậy.

Nơi mắt có thể nhìn thấy được là một vùng đồng bằng rộng lớn màu xanh nâu, hai con sông kéo dài đến tận chân trời, thỉnh thoảng có vài gò đất thấp đứng sừng sững ở bên bờ sông, như là dã thú đang uống nước vậy.

Hứa Dương nhìn lại nơi mình đi vào, nhưng đó lại là một cái hang động tối tăm, thỉnh thoảng có tiếng gió rít truyền ra.

Thẳng cho đến khi có đệ tử khác từ trong cái hang động đen xì xì đó đi ra, hắn mới thật sự tin rằng đó chính là lối vào của một thế giới khác.

Một cái thế giới khác? Hắn bỗng nhiên trong lòng hơi động, mình có phải là thông qua loại vật này, từ Trái Đất đến Thần Trì Giới không nhỉ?

Liệu có thể trở về với thế giới trước đây nếu một ngày nào đó mình có thể làm chủ được sức mạnh bí ẩn này hay không?

"Hứa sư thúc?" Tiếng gọi của Tống Toàn kéo suy nghĩ của hắn lại, "Chúng ta phải động thân rồi."

"Ờ." Hứa Dương gật đầu, sau đó xoay người cẩn thận ghi nhớ lại hang động và phong cảnh xung quanh, lúc này mới bước nhanh đi theo Kỷ Lâm Oanh mấy người.