Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!

Chương 5




Nàng cứ tưởng Đông Phương Diệp Thần sẽ đưa nàng tới một nơi gọi là bồng lai tiên cảnh nào đó hay tệ lắm cũng là một thảo nguyên bạt ngàn , nào ngờ, hắn lại đưa nàng thẳng tới … Diệp Vương Phủ của hắn.

Khuôn mặt nàng tràn trề thất vọng.

Hắn có chút bực bội, không chịu nổi lên tiếng :

“ Nàng đừng có làm cái bộ mặt như đưa đám đó!”

“ Ừm….”

Mấy tên thị vệ canh cổng vừa thấy hắn đã đẩy cánh cổng màu đỏ to đùng ra, đồng thanh nói :

“ Hoan nghênh vương gia hồi phủ”

Hắn một mực nắm tay nàng lôi vào trong . Khỏi nói cũng biết bao nhiêu ánh mắt lén nhìn họ, nhất là đôi bàn tay bạch ngọc của nàng đang nằm gọn trong lòng bàn tay thon dài mịn màng của hắn.

Hoa Nguyệt Nhi nàng không xấu hổ thì nàng thề nàng không phải nữ nhân!

Hai người đi đến đâu, lại nghe tiếng hành lễ đến đó.Đi đến mỏi cả chân , hắn mới dắt nàng đến một cái sân to đùng, ở đó bày rất nhiều mỹ thực thơm lừng.

Nàng há mồm trợn mắt :

“ A…. thơm quá!”

“ Tất cả là của nàng , cứ từ từ thưởng thức!” Đông Phương Diệp Thần cười vui vẻ nói.

“ Thật sao? Ta có thể ăn hết chỗ đó ư? “

“ Ừ!”

“ Ha ha! Diệp Thần! Ngươi là nhất!!”

Hoa Nguyệt Nhi cảm động, vô thức ôm chầm lấy hắn, thân thể mềm mại yêu kiều của nàng đột ngột lao vào người hắn làm hắn đờ người . Sau đó cũng vòng tay ôm nàng . Ở nàng tỏa ra một hương thơm rất dễ chịu , không nồng nặc như mùi son phấn của những nữ tử khác khiến hắn rất thích.

Nàng đột nhiên nhận ra hành động sai trái của mình, vội vàng buông hắn ra, đỏ mặt không dám ngẩng lên nhìn hắn. Nàng chạy vội sang bàn ăn đã bầy sẵn, có hơn ba chục món , món nào món nấy đều được làm rất công phu kĩ lưỡng. Nếu không phải xung quanh có a hoàn đứng hầu thì nàng sợ nàng đã không kìm chế được mà ăn như heo rồi!

Nhưng phải vì sĩ diện vì bộ mặt của Hoa gia mà nàng cố gắng ăn chậm nhất có thể.

Đồ ăn của vương phủ quả nhiên có khác ! Ăn đến đâu ngon đến đó, món nào cũng ngon , rất phong phú đặc sắc! Mỗi món có một hương vị đặc trưng riêng, không giống nhau làm nàng ăn mãi mà không thấy chán.

Cũng may là nàng chưa ăn trưa nên không no, thỏa sức ăn.

Đông Phương Diệp Thần ngồi một bên nhìn nàng ăn , từ đầu đến cuối vẫn nhìn nàng, dường như hắn không muốn ăn mấy món ăn thơm lừng kia, mà chỉ muốn… ăn nàng.

Nàng cũng chẳng để tâm mấy.

Các a hoàn đứng một bên nhìn nàng, ra sức bàn tán :

“ Hoa tiểu thư ăn khỏe thật đó!mới đó đã ăn gần hết rồi ! “

“ Vương gia không ăn nhiều , sau này có nàng làm vương phi, không chừng sẽ ăn nhiều hơn đó”.

“ Nói thế nào thì Hoa tiểu thư cũng thực xinh đẹp nha ! Số người cầu hôn nghe nói không ít đâu ! nhưng là chẳng ai được chọn cả ! “

“ Đương nhiên, một nữ tử đẹp khuynh quốc khuynh thành như thế thì phải làm vương phi của chúng ta mới hợp nha ! “

Đông Phương Diệp Thần hắn là người có võ công thâm sâu, tuy rằng cách đám a hoàn kia một khoảng khá xa, lại còn nói nhỏ, nhưng hắn với nghe thấy. Khóe miệng hắn câu lên, nhất là khi nghe cái câu cuối cùng, ngẫm lại, cái a hoàn kia nói không sai , một nữ tử hoàn mỹ như tiên hạ phàm thế kia thì chỉ có hắn mới hợp!

Đợi cho nàng ăn no đến nỗi không thể nhét gì vào bụng nữa, nhẹ thả đũa xuống, hắn mới cười xảo quyệt nói :

“ Nãy giờ là nàng ăn hết, đều là ta đãi nàng. Nhiều ít gì nàng cũng phải trả công cho công bằng chứ nhỉ?”

“ Phụt!” Nàng đang uống trà, vừa nghe hắn nói xong, đã không khách khí phun luôn ngụm trà vào mặt hắn.

Các a hoàn đều thấy rõ, gân xanh trên trán của vương gia “ cao quý” giật giật ba cái. Khóe miệng cũng giật giật liên hồi, sắc mặt trầm hẳn .

Hắn cắn răng lấy khăn lau đi vết “ bẩn “ trên mặt, cau mày nói tiếp :

“ Vì nàng vừa làm ta bị bẩn, tăng thêm phần bồi thường, nàng….”

Hắn còn chưa nói hết câu, toàn bộ bánh đậu xanh từ đâu phun tới. Lần này ai cũng cảm thấy sát khí tỏa ra từ người Thập vương gia “ cao cao tại thượng “ , nàng hoảng hốt cực độ, vội vã lấy khăn định lau cho hắn thì hắn đẩy tay nàng ra, tức giận giật lấy cái khăn rồi bỏ đi.

Này….. nàng đã sai rồi chăng? Là hắn làm nàng giật mình mà?

Lại nghĩ đến nàng còn nợ hắn, chỉ sợ hắn chẳng thèm để nàng bồi thường nữa, mà trực tiếp nói với cha nương nàng và tâu lên hoàng đế bệ hạ về hành động đáng xấu hổ của nàng thì e rằng ngọc nát hương tan!

Không được!Cho dù phải mặt dày xuống nước năn nỉ hắn, nàng cũng phải làm!