“ Quốc gia Trăng Non không ai dám giết trẻ con, cho dù là hoàng tộc, nếu giết trẻ con sẽ bị tru di cửu tộc”.
“…………..”
Đầu Hạ Noãn Ngôn nhất thời không phản ứng kịp.
“ Hình phạt nặng như vậy, Trữ Vương hắn có thể ra tay sao?”
“ Trước kia thì không, dạo gần đây tính hắn kì lạ, ta sợ một ngày nào đó hắn nổi điên lên đem đứa nhỏ giết hại.”
Trữ Vương phi cắn môi oán hận, thần sắc có vẻ khổ sở.
Cùng với hận thù, nàng còn lo lắng đứa bé sẽ bị hạ độc.
“…….. Được, ta sẽ chăm sóc đứa bé, ngươi có thể thường xuyên qua đây nhìn nó.”
Đầu Hạ Noãn Ngôn có chút đâu, đáp ứng luôn.
Cứ như vậy, nàng được thêm một danh hiệu vú em cho con của Trữ Vương phi.
Đem con của Trữ Vương phi trở về, Hạ Noãn Ngôn đành gọi hắn là bé, mọi người trong Vĩnh Ninh điện cũng như vậy gọi.
Đứa bé không lớn lắm, bộ dáng rất bé, chỉ có một hành động duy nhất là trợn mắt.
Bạn hỏi hắn đói không, hắn sẽ trợn mắt cho bạn nhìn.
Hỏi hắn muốn đi tè tè không, hắn sẽ trợn mắt cho bạn nhìn.
Bạn chọc hắn cười, hắn không cười, trợn mắt cho bạn nhìn.
Chăm sóc hắn vài ngày, Vĩnh Ninh điện đồn rằng, lời đầu tiên hắn nói, nhất định không phải từ “ Mẹ”, “ Cha”……. Mà là….
Dừng!
Mặt dù đứa bé có tính cách kì lạ, bất quá cái má lúc nào cũng trắng
trắng hồng hồng núng na núng nính nhìn đến là yêu, tất cả mọi người đều
yêu hắn, nhìn hắn trợn mắt, nhất định sẽ cười vang.
Người đầu tiên tới tìm nàng là nhờ nàng chăm sóc đứa nhỏ, người thứ hai tìm đến là -------------
Một người muốn theo đuổi nàng.
Hạ Noãn Ngôn rất thích gương mặt nghiêm túc, nhìn vị công tử mặc bộ quần áo xanh lá kia.
Lúc trước hắn nói hắn là ai nhỉ?
Nhất định là nhớ rõ, nhưng bị lời của hắn dọa, nàng không nhớ một chút nào luôn.
Công tử xanh lá kia đưa điểm tâm trước mặt nàng, “ Thích ăn gì thì cứ lấy nhé.”
“………….”
Cám ơn, những đồ này nàng đều thích.