Vào lúc buổi đêm, Hạ Noãn Ngôn mệt mỏi đến tẩm cung.
Nàng mệt chết, Quả Lựu thấy nàng liền choáng váng một lần, sau đó thì trốn nàng không gặp.
Vì thế khi buổi trưa nàng thoáng gặp lại Quả Lựu, quá trình---------- ngất----tỉnh lại-------thấy nàng------lại ngất.
Nàng vì không muốn ai biết, mỗi lần Quả Lựu ngất đều đưa về phòng, nàng trở thành người đi khuân vác.
“ Người Linh tộc rốt cuộc là người nào……………”
Hạ Noãn Ngôn gục xuống bàn, không có sức lực hỏi Gia Các Mộ Quy.
“…………. Không biết”.
Hả?
Hạ Noãn Ngôn lập tức đứng dậy, “ Không biết?”
Nàng khi đi đến thấy cổ đại là một nơi rất thần bí, không chỉ có nàng không biết mà người cổ đại cũng không biết.
“ Người Linh tộc rất hung ác sao?”
Nếu không thì làm sao Quả Lựu lại sợ nàng như vậy?
Gia Các Mộ Quy lắc đầu, “ Bọn họ sợ ngươi vì người Linh tộc có thân phận rất cao quý”.
“ ……… So với Vương gia còn tôn quý hơn?”
“ So với ta cao quý hơn nhiều”.
“…………. Ai quy định như vậy?”
“ Tổ tông ngàn năm đã quy định như vậy”.
“ Ngươi đã gặp qua người Linh tộc chưa?”
“ Không có, chỉ đọc qua sách,trên lưng người Linh tộc có dấu bớt dài, đó là cách nhận dạng bọn họ”.
“………….. Nói như vậy thì chỗ ta ở có đầy người là Linh tộc rồi”.
Ai mà tự cho mình việc không có bớt trên lưng chứ!
Gia Các Mộ Quy từ trên bàn đưa ra một bức tranh, “ Trên đây là hình vẽ”.
Hạ Noãn Ngôn đến nhìn, “ Người trên giống cái bớt của ta………… Ta cũng không biết được, ở trên lưng, ta cũng không nhìn kĩ quá”.
“……………….”
Gia Các Mộ Quy quay mặt đi chỗ khác, sắc mặt lại cổ quái, “ Muốn biết có giống hay không, ngươi về bảo Quả Lựu xem cho ngươi”.
“……….. Được”.
Đột nhiên nghĩ đến bạn nhỏ hôm nay nói vị này có sắc mặt cổ quái, Hạ Noãn Ngôn cũng biến sắc quay mặt ra chỗ khác.
Hai người cứ im lặng như vậy nhìn về hai phương hướng khác nhau, im lặng nửa ngày
“Khụ, có mấy người………. có nhiều người họ Bạch không?”
Hạ Noãn Ngôn hỏi hắn, đánh vỡ không khí xấu hổ.
Gia Các Mộ Quy hơi nhăn mày, “ Trong Tứ Quốc, có một gia đình họ Bạch”.
Hôm nay biết được như vậy, ╭(╯3╰)╮,sẽ tìm hiểu xem sao.