Mỹ nam hoàng đế hơi rủ mắt xuống, lông mi dài ở trên mí mắt hình thành một bóng đen.
Thật sự là một mỹ nhân!
Nhưng mà không biết câu trả lời sẽ như thế nào, vừa rồi mới đáp ứng sẽ nói mà.
Vào lúc Hạ Noãn Ngôn định buông xuôi, hắn lại nâng mặt lên, “ Mộ Quy, Gia Các Mộ Quy”
“ Ha, tên rất hay, vậy còn Tiểu vương gia?”
Hạ Noãn Ngôn làm bộ lơ đãng hỏi.
Nàng thật sự rất tò mò xem Tiểu vương gia có phải là đệ tử hay đệ đệ của hắn.
“ Tư Đồ Nhiên”.
“ A……… Ha”.
Bọn họ quả nhiên không phải huynh đệ, Tiểu vương gia không cùng họ với hoàng thượng sao?
Nhỏ như vậy lại chưa lập công trạng gì, làm sao có thể được làm Vương gia?
Là người thừa kế?
Thật là có thể không nên hỏi, càng hỏi được tám phần thì càng tò mò.
Cũng không biết hay không nàng cảm thấy chột dạ, cảm thấy mỹ nam nhìn
nàng có vẻ kì quái, nàng biết câu hỏi của nàng có vẻ không đúng.
Ho khan một cái, nàng giả bộ như không có việc gì giải thích, “ Hoàng
thượng có thể không biết, chỗ ta ở trước kia được coi như ngăn cách với
thế giới, mọi người chỉ chú tâm vào cuộc sống, quốc gia đại sự cái gì
cũng không quan tâm biến đổi thế nào, cho nên ta mới không biết”.
Mỹ nam hoàng đế đột nhiên nở một nụ cười,” Muốn hỏi gì thì hỏi đi”.
“…………..”
Như thế nào mà vừa nhắc tới Tiểu vương gia liền cười nhỉ?
Trong lòng Hạ Noãn Ngôn thầm cảnh cáo, liền chuyển một chủ đề an toàn hơn,” Sao hoàng thượng lại về sớm vậy?”
Ngày hôm nay khi mượn phòng bếp của hắn, cũng không nghĩ hắn lại về sớm thế, có khi nào nàng quấy rầy không?
Gia Các Mộ Quy tựa hồ im lặng, Hạ Noãn Ngôn vừa mới biết sẽ không có câu trả lời
“Ngoài khi lâm triều (lên triều), bình thường ta đều ở trong tẩm cung”.
Vẫn là một giọng nói lãnh đạm, thanh âm của hắn không có một chút gợn sóng nói ra câu trả lời.
Hạ Noãn Ngôn ngẩn ngơ.
Tẩm cung………
Không ai dám xông vào, hắn một mình một nơi sao?
Bức tường thì cao, sân thì rõ rộng, một mình hắn ở nơi này sao.
Cảm giác lạ tối hôm qua đến, đầu Hạ Noãn Ngôn nóng lên, bật thốt lên hỏi, “ Về sau ta có thể tìm ngươi không?”