Xem hình dáng của nàng, giống như nàng mới chính là nương tử chính quy, Hạ Noãn Ngôn là người đoạt tướng công của nàng vậy.
Bởi vì Gia Cát Mộ Quy đột nhiên độc phát, Thẩm Hoài Nhiên vốn đang vội vàng, hiện tại thấy nàng như vậy lại khó chịu.
“Nếu ngươi không ngăn nàng lại ta sẽ giết nàng!”
Hắn gào lên với Bạch tôn người vẫn luôn làm lơ mọi chuyện.
Bạch tôn không mở miệng, chỉ là lạnh như băng ngước mắt lên, liếc nhìn Bạch Huyên một cái.
Bạch Huyên vẫn đang phát điên chợt rùng mình một cái, bị cái liếc nhìn
này làm cho sợ đến mức phải dừng bước, lui ra đàng sau đến bên vách đá.
Tuy rằng đây thật là hiệu quả mà hắn muốn, song Thẩm Hoài Nhiên vẫn nhìn sửng sốt.
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch tôn thực dọa người, sức mạnh thật lớn, cái này hắn vẫn biết.
Nhưng Bạch Huyên nói thế nào cũng đều là người Bạch gia, ánh mắt như thế, cũng không biết là xem qua bao nhiêu lần rồi.
Trước kia bọn họ vì ngăn cản Bạch Huyên, đều dùng qua nhiều biện pháp
mạnh, cũng không thấy Bạch Huyên lập tức buông tha nhanh như vậy.
Tựa như...... Đã bị cái uy hiếp gì nghiêm trọng rồi.
Cảm thấy không đúng, nhưng Thẩm Hoài Nhiên không có tâm trí đâu để suy
nghĩ lại, dùng tốc độ nhanh nhất làm khối băng xuất hiện, đưa cho Hạ
Noãn Ngôn.
Một khối băng đắp lên trán, cái loại nhiệt độ nóng như bị bỏng mang đến đau đớn này rốt cục giảm bớt chút.
Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, an ủi Hạ Noãn Ngôn, “Không muốn làm khó nàng như vậy, hơn nữa ta cũng đã quen rồi”.
Lại nghĩ đến trước kia hắn chịu đựng nỗi khổ này, Hạ Noãn Ngôn cúi đầu, không nói nên lời ôm chặt lấy hắn.
Cảm giác được vai áo bị nước mắt làm ướt, Gia Cát Mộ Quy hơi đau lòng, nhẹ nhàng lắc lắc tay nàng, “Hôn ta một chút”.
Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu lên, thật nghe lời mà hôn hắn, Gia Cát Mộ Quy cũng không buông nàng ra, nặng nề mà hôn tiếp.
“Nếu không bởi vì độc phát lần trước, ta cũng sẽ không giữ nàng lại”,
hắn khẽ thở dài nói, nụ cười trên mặt cũng là thành thật, “Bởi vì nàng,
ta bắt đầu cảm tạ lúc nhỏ bị trúng độc rồi”.
Hai người bọn họ thân mật ôm nhau, sắc mặt Bạch tôn trông khó coi.
Phát hiện Bạch tôn không có tâm để ý mình nữa, trên mặt Bạch Huyên chớp lên nụ cười nham hiểm.