“Nhưng ngươi cùng Linh tộc bình thường không có gì khác nhau, nhất là
khả năng giả trang trên mình của người Linh tộc, cũng nhất định là nhân
vật lớn lợi hại gì đó …..”
Người lợi hại như vậy đâu chỉ riêng Hạ Noãn Ngôn?
Bạch công tử còn thật sự nhớ lại chuyện của rất nhiều năm trước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngây ngẩn cả người.
“Nhưng ngoài ra còn có một tình huống”.
”Tình huống gì?”
“...... Tình địch.”
Bạch công tử kiềm chế ánh mắt mình không nên nhìn về hướng đại ca, “Nếu
ngươi có tình địch, nàng kia sẽ đối phó riêng với ngươi cũng không kỳ
quái”.
Cho nên đại ca, huynh năm đó trong lòng rốt cuộc là không phải Noãn Ngôn, có phải huynh mang tình địch tới cho nàng hay không!
“......”
Hạ Noãn Ngôn cũng kiềm chế chính mình không nên nhìn Bạch Tôn.
Biết rõ bọn họ đều chờ hắn nói, Bạch Tôn vẫn là im ắng ngồi ở chỗ kia, chút xíu định mở miệng đều không có.
”Sư huynh, huynh thấy thế nào?”
Gia Cát Mộ Quy cười như là không có việc gì, chủ động ra tiếng hỏi Bạch Tôn.
“Không muốn thấy”.
“......”
Hạ Noãn Ngôn yên lặng cúi đầu.
Bây giờ là lúc châm biếm sao?
Châm biếm quá nhạt nhẽo.
Bạch Tôn quả nhiên là người chú trọng, ngay cả nói châm biếm cũng phải chọn phong cách nói xứng với chính mình ……..
Sửa sang cổ họng, nàng cũng thử đánh vỡ cái bầu không khí quỷ dị như
vậy, “Người kia động tay nên xem như ……… Phong ấn? Có cách giải trừ
không?”
Vẫn là trước đừng để ý tới người kia muốn hại nàng rốt cuộc là ai, tuy
rằng nàng cũng rất tò mò, nhưng Bạch Tôn rõ ràng sẽ không chủ động nói
ra năm đó bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì.
“Ta có thể giải trừ hết lớp độc kia”. Gia Cát Mộ Quy cũng theo nàng nói sang chuyện khác.
“Ta cũng có thể”
“......”
Hai người bọn họ có quan hệ đồng môn, đương nhiên là đều có thể.
Rất hiếm nghe được đại ca nhạt nhẽo ít nói của chính mình cũng sẽ nói thừa, khóe miệng Bạch công tử hơi run rẩy.
Nhưng ngay sau đó, hắn cũng hiểu rõ câu vô nghĩa này thể hiện ý sau,
“Đại ca, huynh cũng không thể giải trừ phong ấn trên người Noãn Ngôn
phải không?”
“...... Không thể.”
Bạch Tôn trả lời hiển nhiên lòng không cam tâm tình nguyện, trong giọng
nói hiếm thấy không chỉ là một mảnh lạnh lẽo, dường như có chút buồn bực nữa.
Ngay cả đại ca cũng bất lực?
Bạch công tử kinh hãi, “Ngày đó chẳng phải là không có ai làm được sao?”