Ở đây hơn hai mươi phút, Trữ vương đầu tiên là bộ dáng tính tình rất khách khí, đột nhiên trở nên u ám.
Tươi tỉnh, như lúc đầu, hắn lại mất tiếng giống như bị người ta bóp chặt cổ, sau đó nói nhớ tới còn chưa uống thuốc.
Chờ uống thuốc trở lại, hắn lại là khách khí.......
Người này không phải trúng tà chứ?
Sắc mặt của hắn biến qua biến lại làm cho Hạ Noãn Ngôn nhức đầu, lấy cớ không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, vội vàng cáo từ.
Nếu đến Trữ vương phủ đây, đương nhiên là phải đi vấn an Trữ vương phi một chút.
Vừa nhìn thấy nàng, Trữ vương phi cũng rất là kích động chạy tới trước mặt nàng, “Con ta có khỏe không?”
”Rất khỏe mạnh, ngươi yên tâm đi.”
”Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......” Trữ vương phi nói xong hốc mắt liền đỏ.
Hạ Noãn Ngôn có chút mơ hồ.
Sau khi Trữ vương phi đem nhi tử giao cho nàng chăm nom chưa bao giờ
thấy ra khỏi cung, nàng còn tưởng rằng vương phi không quan tâm đứa nhỏ, hiện tại xem ra lại hoàn toàn không phải.
Chẳng lẽ......
”Trữ Vương không cho ngươi ra khỏi phủ sao?”
”Không có.”
Trữ vương phi cẩn thận đẩy cửa sổ ra, xác định là bên ngoài không có ai
nghe lén, mới kéo Hạ Noãn Ngôn đến một góc phòng, hết sức hạ giọng, “Trữ Vương giống như bị bị điên“.
“......”
Thật sự nàng cũng nghi ngờ như vậy..........
Hạ Noãn Ngôn nói trong cổ họng, “Nhưng ngươi không có ra khỏi cửa không sao chứ?”
”Linh cô nương có điều không biết “.
Trữ vương phi thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy hối hận.
Tuy rằng lời đồn đã được làm sáng tỏ, nhưng Trữ vương phi vẫn cảm thấy
Hạ Noãn Ngôn là người Linh tộc, cho nên vẫn kiên trì gọi nàng là Linh cô nương.
”Ngày đó ngươi đem nhi tử ôm đi, Trữ Vương đột nhiên chạy đến phòng ta,
nói nếu ta muốn đi, cứ việc đi khỏi vương phủ, sau này sẽ là người tự
do, chuyện trước kia, hắn cũng sẽ không cùng ta truy cứu nữa“.
”Hả?""
Trữ Vương có thể có lúc tốt bụng như vậy sao?
Trữ vương phi lại thở dài một tiếng, “Ta lúc ấy nghĩ cho dù rời Trữ
vương phủ, người đó....... Cũng chưa chắc sẽ đón ta trở về, ta còn muốn nuôi nhi tử lớn, cho nên nhất định phải lấy nhiều chút thứ đáng giá ra
khỏi phủ“.
Hạ Noãn Ngôn gật đầu, “Ngươi nghĩ đúng“.
”Không, ta lầm rồi“.
Hơn nữa lầm lớn, nghĩ tới chuyện ngày đó, trong lòng Trữ vương phi liền tràn đầy hối hận.