Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 34: Ta thay ngươi báo thù!




Nhan Noãn Noãn đang đi tới cửa lớn thì đột ngột dừng lại, một câu ‘phế nhân’ kia khiến nàng nhíu mày, mi tâm khó chịu, nàng quay người đi tới bên cạnh Nhan Ngọc Thông, từ trên cao cúi người nhìn xuống hắn như một nữ vương cao cao tại thượng, kiêu ngạo mà lại tao nhã.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Nhan Ngọc Thông trong lòng khẽ run, vẻ đề phòng nhìn Nhan Noãn Noãn, gương mặt cười như không cười của nàng khiến hắn có cảm giác lạnh dựng tóc gáy.

“Muốn làm gì? Ta chỉ là muốn cho tứ đệ thấy rõ ta đến tột cùng có phải Nhan Noãn Noãn trước kia hay không thôi.” Nhan Noãn Noãn nói, liếc mắt nhìn thấy xa xa có vài hạ nhân đang đi đến, đáy mắt chợt lóe tinh quang, Nhan Ngọc Thông lần nữa hét lên, tiếng hét còn thảm thiết hơn lúc bị Nhan Noãn Noãn bẻ tay gấp trăm lần.

Nhan Noãn Noãn nàng tuy không có nội lực nhưng võ thuật hiện đại cũng không phải là để hù người. Taekwondo, không thủ đạo, nhu đạo, tán thủ,… những thứ liên quan tới võ thuật hiện đại, nàng tuy không phải là cao thủ đệ nhất nhưng cũng được coi là cao thủ trong cao thủ. Đối phó với một Nhan Ngọc Thông vô dụng thì không phải là chuyện khó khăn gì, chẳng qua là ở thời đại nội lực cao thâm thì đống võ công của nàng quả thật chỉ đồ bỏ đi.

Nhan Noãn Noãn lộ vẻ kinh hãi cùng thất sắc nói: “Nha, tứ đệ, thật xin lỗi a, ta chỉ là muốn đến gần hơn xem ngươi thế nào, không cẩn thận lại dẫm lên chân ngươi rồi!” Nàng xấu hổ nói, hai hàng lông mi dài khẽ hạ xuống che phủ đi ý cười trong đôi mắt đẹp. Nhan Noãn Noãn quay người, trước khi đám hạ nhân đến đã nắm tay Long Trác Việt ra khỏi phủ, đầu cũng không hề quay lại.

“Nhan Noãn Noãn, ngươi…” Nhan Ngọc Thông đau đến chảy nước mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, xương bánh chè bị Nhan Noãn Noãn đạp gãy khiến hắn đau muốn ngất đi, mà đầu sỏ phạm tội lại chỉ bỏ lại một câu ‘không cẩn thận’ rồi trực tiếp chạy lấy người.

Nhan Noãn Noãn chết tiệt, cho dù có chém nàng ta trăm ngàn lần cũng không thể giải được mối hận này của hắn, cái gì mà không cẩn thận chứ, nàng ta chính là cố ý mà!

“Aaa…” Nhan Ngọc Thông đau đến kêu thành tiếng, cả người vô lực ngã trên đất, hận nghiến răng nghiến lợi, Nhan Noãn Noãn kia ra tay cũng thật độc, đây chính là Nhan Noãn Noãn trói gà không chặt trong trí nhớ của hắn sao? Rõ ràng chính là nàng ta nhưng vì sao lại giống như một người hoàn toàn khác đâu?

“Thiếu gia, thiếu gia! Người làm sao vậy?” Vài tên hạ nhân nghe được tiếng rên của Nhan Ngọc Thông liền đi tới, thấy hắn ngã lăn trên đất thì không khỏi lo lắng kêu lên.

Sáng nay Hầu gia đột nhiên mắc bệnh lạ, Vũ Dương hầu phủ gần như muốn nổ tung, loạn thành một đoàn, Hầu gia là chủ nhân của Vũ Dương hầu phủ, nếu ông có chuyện gì thì Vũ Dương hầu này không biết sẽ đi về đâu nữa.

Các vị phu nhân cũng đã đến phòng Hầu gia sớm, một nửa hạ nhân trong phủ cũng được phái ra ngoài mời đại phu, phần còn lại toàn bộ đều đã tập trung ở viện của Nhan Hướng Thái nằm ở phía đông Hầu phủ chờ sai phái. Vũ Dương hầu phủ hôm nay đóng cửa không tiếp khách vì thế tiền viện cũng không có hậu vệ gác cửa, chỉ còn một vài người bọn họ quét dọn mà thôi.

Nhan Ngọc Thông đau đến độ phát cáu, lớn tiếng quát: “Còn không mau đỡ bổn thiếu đứng dậy?”

“A, dạ dạ!” bọn hạ nhân vội vàng vâng dạ rồi bước tới đỡ Nhan Ngọc Thông dậy, nào ngờ vừa đụng tới tay hắn đã thấy hắn hét lên thảm thiết, bọn hạ nhân hoảng sợ rụt tay lại.

“Các ngươi muốn chết sao? Không biết nhẹ tay một chút sao?” Nhan Ngọc Thông giận dữ cùng đau đớn quát lên, “Một lũ ngu như heo, còn đứng đó làm gì, còn không mau đi mời đại phu, muốn để bổn thiếu gia đau chết sao?”

Trước cửa Hầu phủ, chiếc xe ngựa hôm qua đưa Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt tới đã đợi sẵn từ lâu, đánh xe là một nam tử trung niên da ngăm đen, đôi mắt sáng nhân từ. Lão vừa thấy Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn đi ra thì cúi người hành lễ: “Vương gia! Vương phi!”

“Phong thúc, chúng ta hồi phủ thôi!” Nhan Noãn Noãn có ấn tượng rất tốt với người tên Phong Cốc này, không phải là vì ông đối với Long Trác Việt tôn kính vô cùng mà Phong Cốc này là người duy nhất trong Vương phủ giữ đúng bổn phận của mình. Chỉ cần là người không có những hành động quá phận thì Nhan Noãn Noãn luôn hòa nhã đối đãi.

Phong Cốc lấy một chiếc ghế nhỏ ra đặt xuống làm bệ cho Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn lên xe, Nhan Song Song ngồi ngoài cùng Phong Cốc.

“Giá!” Phong Cốc vung roi ngựa, bánh xe chậm rãi lăn đi.

Long Trác Việt nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Nhan Noãn Noãn, vỗ vỗ ngực chính mình nói: “Noãn Noãn, có phải hắn đã chết rồi không?”

“Yên tâm, không chết được đâu!”

Lúc hai người ra khỏi cửa phủ còn nghe được tiếng Nhan Ngọc Thông tức khí chửi loạn, còn chưa đến nỗi đau chết đi sống lại mà.

“Vậy sau này nếu hắn gặp ta, có phải hắn sẽ đánh ta không?” Long Trác Việt chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Nhan Noãn Noãn chờ câu trả lời.

“Chuyện này…” Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút nhìn Long Trác Việt, trong lòng không khỏi do dự, với tính cách của Nhan Ngọc Thông thì chắc chắn không thể không trả thù được.

Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn do dự thì nhất thời cảm thấy sợ hãi: “A, vậy người ta sau này chắc chắn sẽ thảm rồi, sớm biết thế này thì Noãn Noãn không nên hạ thủ nặng tay như vậy a!” Có khi nào sau này hắn sẽ bị người ta đánh gãy tay gãy chân không?

Nhan Noãn Noãn chỉ hận rèn sắt không thành, trừng mắt nhìn Long Trác Việt nói: “Ta đây không phải là vì ngươi sao? Ngươi không cảm kích ta thì chớ lại còn ở đó hờn giận, nếu ngươi sợ sau này hắn trả thù thì cứ việc quay lại cho hắn đánh đi.”

Long Trác Việt thấy Noãn Noãn giận dữ nói lớn, cả người nhanh chóng rụt lùi về phía sau, thanh âm ấm ức như thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ nói: “Chuyện này… kỳ thực là người ta lo lắng cho nàng thôi mà!” Lời hắn nói có lý nhưng do khí thế quá yếu nên người nghe cảm thấy hắn đang chột dạ.

“Không cần ngươi quan tâm. Hừ!” Nhan Noãn Noãn khoanh tay ôm ngực, thở phì phì, giận dữ quay mặt đi, tại sao nàng lại đột nhiên tốt bụng mà ra mặt giúp hắn chứ? Tại sao a? Người ta căn bản đâu có cảm kích hành động của cô, thật đáng giận!

“Noãn Noãn, nàng đừng tức giận!” Long Trác Việt cẩn trọng nói, bất quá thì Nhan Noãn Noãn vẫn thờ ơ như trước không hề để ý tới hắn.

Long Trác Việt thấy vậy mà không khỏi sốt ruột, vội vàng đứng dậy vòng đến trước người Nhan Noãn Noãn, hai bàn tay nắm thành quyền ấn vào hai má Nhan Noãn Noãn khiến gương mặt nàng phút chốc bị ép thành bánh bao thịt, ấn đến khi Nhan Noãn Noãn nhịn không được mở miệng thở ra một hơi.

“Noãn Noãn, người ta thật sự quan tâm tới nàng mà, nàng đánh gã ngốc kia thành tàn phế rồi thì lão già ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, như vậy chẳng phải sau này nàng sẽ không còn người nhà nữa sao?”

Nhan Noãn Noãn nghiêng người thoát khỏi hai bàn tay Long Trác Việt, lại nghe thấy hắn nói vậy, nét mặt cũng trở nên ôn hòa hơn. Long Trác Việt thấy nàng như vậy, vui vẻ nói tiếp: “Noãn Noãn vừa rồi dạy dỗ tên ngốc kia thực uy phong a, người ta không ngờ Noãn Noãn lại trút giận giúp người ta a. Sau này có Noãn Noãn ở đây, người ta sẽ không bị người khác khi dễ nữa, có phải không?

Long Trác Việt kích động, hai hàng lông mi dài khẽ rung, ánh mắt tín nhiệm nhìn Nhan Noãn Noãn như thể không có nàng thì hắn không thể có ngày mai vậy, hiển nhiên đã quăng Thiên Minh trung thành lên tận chín tầng mây.

Được Long Trác Việt tâng bốc, Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch khóe miệng, gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, có ta ở đây sẽ không ai dám động tới một cộng tóc của ngươi, về sau nếu có người khi dễ ngươi thì cứ nói cho ta biết, ta thay ngươi báo thù!”

^.^