Nương Tử Thích Tác Quái

Chương 5




Hôm nay không đi, không có nghĩa là ngày mai đi được.

Vũ Mê Mê dán mắt vào cửa sổ, mưa vần vũ đã liên tục năm ngày liền, hơn nữa còn không có dấu hiệu chấm dứt.

Cứ cái đà này, con người sớm muộn cũng bị lên mốc!

Tuyết Linh che ô từ ngoài sân bước vào, thân hình thanh nhã, y phục tung bay, đi lại trong mưa tựa như Lăng Ba tiên tử* nhẹ nhàng đạp nước.

Vũ Mê Mê bất giác thở dài, nếu là đàn ông, nàng nhất định cũng sẽ đắm say trước một Linh Nhi kiều diễm, huống hồ là Hoa Luyến Luyến xinh đẹp như thiên tiên...... Nghĩ đến đây lại nhớ đến Phong Tiêu Tiêu mặt lạnh như băng. Hắn thật là đàn ông sao? Câu hỏi này lại một lần nữa xuất hiện trong đầu nàng.

“Chủ nhân, Phong trang chủ đến.” Thị nữ la lớn triệu hồi ba hồn bảy vía của nàng. Vũ Mê Mê định thần nhìn lại, mới phát hiện Phong Tiêu Tiêu đang đứng ngay trước mặt mình.

Chắc là bước vào cùng lúc với Tuyết Linh, là nàng chỉ đăm đăm nhìn mỹ nhân mà không chú ý. Quả nhiên sự vật tốt đẹp lúc nào cũng khiến cho người ta nhịn không được mà hân thưởng (yêu thích, thưởng thức). Nhớ lại năm đó chọn Tuyết Linh làm thị nữ, có hơn phân nửa lý do là cảm thấy nàng ta vừa ý đẹp mắt mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng như thế nào lại nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên ý cười rồi vụt mất?

“Trang chủ có việc à?” Nàng lười biếng mở miệng hỏi, tiếp tục nhàm chán nhìn mưa rơi bên song cửa.

Phong Tiêu Tiêu ở một bên ngồi xuống, cầm trên tay tách trà nóng Tuyết Linh vừa dâng, không có trả lời.

Sau nửa ngày trời yên lặng, yên lặng và yên lặng, Vũ Mê Mê rốt cuộc nhịn không nổi quay đầu, trừng mắt nhìn người đang nhàn nhã uống trà kia: “Trang chủ là vì trà thơm mà đến?” Như thế nào, không lẽ trà của nàng có điểm gì thú vị ư? À, đúng là có điểm đặc biệt, tất cả đều là trà thuốc thượng hạng có tác dụng giải độc trừ khí. Nhưng mà, hắn có thể phân biệt được bất đồng trong đó sao?

Ánh mắt dừng lại nơi cây lá ngoài mưa, Phong Tiêu Tiêu có chút thâm trầm lên tiếng: “Có biết tại sao bọn họ muốn giết Tế Nhi không?”

Vũ Mê Mê mở to mắt kinh ngạc, hắn là đang nói chuyện với nàng?

“Ngày Sáu tháng Ba, ta ở trên đỉnh Hoàng Sơn đả thương trượng phu của giáo chủ Hồng Vân Giáo, khiến cho hắn tàn phế sống không bằng chết. Hồng Vân Giáo thông cáo thiên hạ, muốn lấy mạng người thân duy nhất của ta.” Ân oán giang hồ phức tạp, muốn hướng đối phương giải thích cũng thật khó.

Vũ Mê Mê trưng ra nụ cười yếu ớt, nàng hiểu ý của hắn, nhưng thủy chung vẫn chỉ giữ im lặng.

Phong Tiêu Tiêu đem ánh mắt quét về phía nàng, nhìn thấy nữ nhân còn chưa kịp thu hồi ý cười, trong lòng âm thầm lắc đầu. Nàng nhất định phải bức hắn đem mọi việc nói rõ ra sao?

“Y thuật của Vũ cô nương tựa hồ không tệ.” Hắn tiếp tục nói, y thuật của nàng quả thật rất cao siêu.

“Không dám nhận, tôi cùng lắm chỉ như một hạt cát trên sa mạc thôi.”

Tuyết Linh không cho là đúng bĩu môi, chủ nhân quá khiêm tốn rồi, trên đời có loại độc nào nàng không giải được chứ. Nếu không phải vậy, bọn người kia cớ gì lại cứ khăng khăng đuổi bắt nàng.

“Cứ suốt ngày phòng bị người đến gây rối, chi bằng một dao cắt đứt.” Hắn nhẹ nhàng kết luận.

“Trang chủ cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt.” Giọng nói của nàng nồng đậm trào phúng, sớm đem nguyên do nói cho nàng không phải tốt à, lãng phí mất một đoạn thời gian vô ích.

“Là Hoa Luyến Luyến nói.” Phong Tiêu Tiêu lãnh đạm kể ra sự tình.

Vũ Mê Mê nhíu mày.

“Bọn họ một lần, một lần rồi lại một lần hạ độc, là muốn thử tài cùng y thuật của cô. Họ hiện tại có thể khẳng định cô tuyệt đối là một đối thủ đáng gờm.” Hắn kiên nhẫn trình bày.

“Là ả muốn giết ta.” Nàng chu miệng. Muốn xem nhẹ sát ý trong mắt Hoa Luyến Luyến, không phải là việc dễ dàng gì.

“Cô cầm vật định tình của cô ấy.” Phong Tiêu Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

Vũ Mê Mê trợn tròn mắt, vội vàng mở túi lụa lấy ra một chiếc trâm cài đầu.

“Trong vật định tình có chứa độc dược?” Ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin lưu luyến đậu trên hạt châu lấp lánh màu sắc.

Phong Tiêu Tiêu nhíu mày. “Sao cô biết bên trong có độc?”

“Đây này.” Vũ Mê Mê duỗi tay về phía trước.

Hắn không khỏi hít một hơi dài khi nhìn thấy hai con rắn nhỏ màu vàng, chính là loại ‘kim xà’ có độc tính cực mạnh trong truyền thuyết. Không những độc tính mạnh mà còn phản ứng rất nhạy với chất độc, thế nhưng hiện tại lại đang ngoe nguẩy đuôi trên người nàng, thật khiến người ta lo lắng đổ mồ hôi lạnh.

Đúng vậy, hắn lo.

“Tôi nuôi chúng từ nhỏ đến giờ, trong những thời điểm quan trọng rất hữu dụng.” Nàng đắc ý hồ hởi mở miệng, có thể sở hữu hai đầu kim xà sinh lực tràn đầy như vậy là vinh dự mà không phải ai cũng cầu được.

“Rất nguy hiểm.” Giọng nói băng lãnh xuất phát từ khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.

“Có sao? Tôi là chủ nhân của chúng.” Vũ Mê Mê thản nhiên thu hồi kim xà.

Phong Tiêu Tiêu trầm ngâm, cũng không có nói thêm.

“Khi nào thì lên đường?” Thanh âm trong trẻo cất lên phá tan bầu không khí tịch mịch.

Mày kiếm nhăn lại, “Ngày mai.”

“Tốt quá!” Vũ Mê Mê sảng khoái đáp lời.

Phong Tiêu Tiêu sắc mặt hơi trầm xuống, nàng vẫn còn muốn chạy sao, đáp ứng không chút do dự như vậy? Nếu ngày đó nàng rời khỏi cũng cho là thôi đi, nhưng nàng lại bất ngờ trở lại bên người hắn, hắn tình nguyện tin tưởng đây là ông trời cho hắn cơ hội.

“A, sắc mặt trang chủ hình như không được tốt lắm.” Vũ Mê Mê đăm chiêu nhìn biểu tình khó hiểu trên mặt hắn. Chỉ có sớm ngày giải quyết ân oán giữa hắn với Hồng Vân giáo, Phong Tế mới có thể an toàn. Vì sao hắn lại cứ mang vẻ mặt như thể người khác nợ tiền hắn không trả?

Nàng nếu có thể nhận ra hỉ nộ của hắn, tại sao vẫn luôn không ngừng gây cho hắn phiền toái? Phong Tiêu Tiêu trong lòng càng thêm khó chịu, bởi vì đáp án chỉ có một -- nàng chính là cố ý. Một người có thể nhận thấy cảm xúc biến đổi trên gương mặt lãnh đạm của hắn, nhưng lúc nào cũng cố tình khiêu chiến độ nhẫn nại của hắn lấy đó làm vui, thật không biết nên khóc hay nên cười.

“A?” Tuyết Linh kinh ngạc ghé người tới, cầm lấy trâm ngọc trên tay chủ nhân, cẩn thận nhìn ngắm một lượt. “Chủ nhân, vật này không phải là người đã tặng cho Long thiếu gia sao?”

Thế nào là một cục đá nhỏ gây xoáy động cả mặt hồ? Đại khái chính là tình hình này đây.

Vũ Mê Mê vẻ mặt có chút xấu hổ, không hiểu sao tự đáy lòng, nàng cũng không muốn để Phong Tiêu Tiêu biết chuyện này. Nhưng Linh Nhi ngốc nghếch nhà nàng lại nhận ra đồ vật này.

Phong Tiêu Tiêu thần sắc lạnh lùng, chằm chằm nhìn vào ánh mắt tràn ngập mâu thuẫn của nàng. Nàng thật sự là người của Hồng Vân giáo? Chẳng lẽ trước giờ đều là nàng giở trò? Hắn ngàn lần không muốn tin, thế nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt.....

Mưa bên ngoài tựa hồ càng lớn hơn trước, nội tâm hắn cũng càng thêm thâm trầm, không phải bởi vì nàng giấu diếm thân phận, mà là bởi vì -- nàng từng tặng trâm ngọc này cho một gã nam nhân khác.

“Chủ nhân, vật của Long thiếu gia sao lại xuất hiện ở chỗ người khác, hay là trong lúc thiếu gia đi tìm người đã xảy ra chuyện?” Tuyết Linh trông chờ chủ nhân giải thích nghi hoặc trong lòng.

“Ta cũng muốn biết, cho nên mới muốn từ trên người Hoa Luyến Luyến tìm ra đáp án.” Nàng bối rối gãi đầu, tuy rằng người đó đối với mình không thuận thảo gì lắm, nhưng dù gì đi nữa mình cũng gọi người ta một tiếng ‘sư huynh’.

“Chủ nhân, muội thực sự không hiểu, vì sao người lúc trước lại phải tặng lễ vật cho bốn vị thiếu gia, chúng ta trực tiếp đào tẩu không phải được rồi sao?” Giữ trong lòng đã lâu cuối cùng đã có thể hỏi.

Vũ Mê Mê lén nhìn về phía Phong Tiêu Tiêu. Mặt không có chút thay đổi, muốn từ trên sắc mặt này nhìn ra manh mối thật là ó, nhưng mà ánh mắt của hắn tràn ngập uy hiếp, như muốn bức bách nàng phải cho hắn một câu trả lời.

“Chủ nhân, Long thiếu gia sao lại đem vật này cho người ta chứ? Hắn rõ ràng biết vật của người chỉ có thể thu không thể tặng mà.” Tuyết Linh gãi đầu.

Vũ Mê Mê thật muốn bịt lại cái miệng gây họa kia. Ánh mắt của Phong Tiêu Tiêu càng ngày càng không tốt, nàng đắc tội gì với hắn sao? Chẳng qua chỉ không nói cho hắn biết nguyên bản trâm ngọc này là đồ vật của nàng! Hắn trừng như vậy để làm gì? Trong lòng càng lúc càng khẩn trương, cảm giác giống như bản thân hồng hạnh vượt tường bị bắt gian tại trận. Thật sự là khó chịu mà!

“Vũ Mê Mê, cô có muốn giải thích gì không?” Phong Tiêu Tiêu cuối cùng cũng chịu mở miệng, thanh âm lạnh giá, ánh mắt lại không chút nào thả lỏng nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang rất muốn bỏ trốn bên cạnh.

Giải thích? Cho ai? Cho Linh Nhi hay cho ngài? Vũ Mê Mê không dám mở miệng hỏi, bởi vì nàng rất rõ ý tứ của hắn, hắn muốn một lời giải thích, nhưng mà tại sao nàng lại phải giải thích với hắn chứ, thật là vô lý nha! Càng không có đạo lý chính là, bản thân nàng cũng cảm thấy nên cho hắn một lời giải thích, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?

“Có lẽ chúng ta nên đi hỏi Hoa Luyến Luyến.” Tâm niệm vừa chuyển, hắn liền lên tiếng: “Người đâu, đưa Hoa Luyến Luyến đến đây.”

“Dạ, trang chủ.”

Một lát sau, Hoa Luyến Luyến đã bị giải tới.

Vẻ mặt có chút tiều tụy, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp thiên tiên của nàng, ngược lại còn làm tăng thêm mấy phần yêu kiều.

“Trâm ngọc này là của ai?” Phong Tiêu Tiêu truy vấn.

“Của ta.” Hoa Luyến Luyến luống cuống muốn đoạt lại.

Tuyết Linh mau chóng co tay lại, nhăn mặt nói. “Đây rõ ràng là của chủ nhân ta, cô nhất định là lấy được từ trên tay Long thiếu gia!”

Hoa Luyến Luyến vẻ mặt đại biến, thân hình lảo đảo. “Cô chính là tiểu sư muội khắc cốt ghi tâm trong lòng hắn?!” Thì ra trên đời thực sự có người này tồn tại.

Vũ Mê Mê tiến lên từng bước, bắt lấy tay nàng, “Hắn đã xảy ra chuyện gì?” Mây đen phủ kín đỉnh đầu, trong lòng nàng cảm thấy có điều bất ổn.

Mặt của Phong Tiêu Tiêu càng trở nên âm lãnh gấp bội, bàn tay sau lưng không khỏi nắm chặt lại. Nàng là đang lo lắng cho nam nhân kia.

“Không phải hắn, là Lý công tử.” Bàn tay truyền đến một cỗ đau nhói, lông mi của Hoa Luyến Luyến khẽ giật.

“Lý công tử?” Vũ Mê Mê càng thêm trợn tròn mắt, “Lý Bộ Thanh!” Không thể nào, bọn họ thật sự ở cùng một chỗ?

“Cô làm sao biết?” Hoa Luyến Luyến kinh ngạc khó hiểu.

“Đúng là Lý thiếu gia?” Tuyết Linh sợ hãi hét lên.

Phong Tiêu Tiêu không khỏi cau mày, xem ra nàng còn có rất nhiều bí mật ẩn giấu trên người. Hắn phi thường không thích tình cảnh trước mắt. Hoàn toàn không biết gì về nàng, thậm chí còn không biết nam nhân trong lời nói của nàng thực sự có thân phận gì.

Sắc mặt Hoa Luyến Luyến biến đổi liên tục, sau đó vội vàng quỳ xuống đất. “Cầu xin cô nương hãy cứu lấy Lý công tử. Long Tòng Vân từng nói qua, trên đời này có thể cứu sống Lý Bộ Thanh, chỉ có một mình cô nương.”

Vũ Mê Mê bĩu môi, không cho là đúng. “Còn có một người, hắn như thế nào lại không nhớ?”

“Ai?” Hoa Luyến Luyến ngẩng đầu hỏi.

“Sư phụ ta.” Đáp án đơn giản rõ ràng.

Tuyết Linh mặt khinh khỉnh. “Chủ nhân, người không phải không hiểu tính khí cốc chủ, muốn ông ấy cứu người chi bằng kêu ông ấy giết người còn hơn.” Nếu không phải vậy, bọn người kia cần gì phải cố sống cố chết ngày ngày tìm bắt chủ nhân.

“Nơi đó có mấy người bình thường chứ, toàn một bọn cổ quái, nếu không hà cớ gì chúng ta lại phải trốn đi!” Vũ Mê Mê lấy tay day day trán.

Phong Tiêu Tiêu chuyển hướng sang ngắm mưa, trong mắt ẩn hiện ý cười. Nàng không biết xấu hổ nói, hắn cũng không biết xấu hổ nghe. Bọn họ đều cổ quái, vậy còn nàng? Chỉ sợ là hơn chứ không có kém. Vô thức bắt đầu phát sinh hứng thú với quê nhà nàng.

“Có phải nếu ta cứu được Lý Bộ Thanh, các người sẽ buông tha Phong Tế?” Nàng nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy.” Hoa Luyến Luyến gật đầu thừa nhận.

“Chẳng lẽ trượng phu của giáo chủ cô chính là Lý Bộ Thanh?” Vũ Mê Mê nóng vội ngồi xổm trước mặt Hoa Luyên Luyến.

“Không sai.”

“A!” Hai tiếng thét chói tai cùng lúc vang lên, Vũ Mê Mê và Tuyết Linh không hổ là chủ tớ nhiều năm bên nhau.

“Chủ nhân.” Tuyết Linh kích động không thốt nên lời.

“Cuối cùng cũng đã có một người thành thân.” Vũ Mê Mê kinh hỉ nhảy múa, cũng không quên hướng người đang quỳ dưới đất nói: “Yên tâm, yên tâm, cho dù không phải vì giáo chủ của các cô, ta cũng sẽ vì chính mình cứu sống Lý Bộ Thanh.”

“Đa tạ cô nương.” Hoa Luyến Luyến thật lòng cảm kích.

“Đừng khách khí, ai cũng có lợi mà.” Nàng cười híp mắt, trong lòng ngập tràn vui sướng.

“Đúng rồi, cô nói Long Tòng Vân chính là người trong lòng mình?” Ý nghĩ vừa chuyển, Vũ Mê Mê cũng lập tức cúi thấp người ngồi bệt xuống.

Đáy mắt hiện lên tia xấu hổ, Hoa Luyến Luyến thẹn thùng cúi đầu, “Đúng vậy.”

“Vạn tuế!” Vũ Mê Mê nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Phong Tiêu Tiêu, kích động la to. “Nếu như cả hai đều có ý trung nhân, ta đây không cần sợ nữa.”

Phong Tiêu Tiêu nhìn thấy nàng tươi cười vui vẻ, tâm tình không hiểu sao cũng trở nên ấm áp, lo lắng trong lòng biến mất không chút tăm hơi.

“Nhưng mà, muội ở trong cốc nghe người ta bàn luận, cốc chủ ban đầu chính là nhằm vào người. Tự dưng lại thông cáo kẻ nào cưới được người mới có thể tiếp nhận chức cốc chủ. Tại sao lại vậy chứ?” Tuyết Linh bối rối mở lời.

Vũ Mê Mê cười ha hả, vuốt vuốt lỗ mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ, khéo léo thay đổi chủ đề. “Linh Nhi, xem kìa, mưa lớn quá!”

Phong Tiêu Tiêu thâm trầm đảo mắt nhìn nàng, sau đó cũng chuyển sang ngắm cảnh vật nhạt nhòa trong màn nước.

Mỗi người mang một tâm tư khác nhau. Ngoài trời, mưa vẫn cứ thế gào thét.

~.~

Trời đêm âm u, ánh sao chớp tắt, bóng nguyệt nương vằng vặc bên thềm.

Đứng tựa vào song cửa sổ, nâng chén mời trăng, nhưng trăng chẳng giải được sầu, chỉ chiếu rọi lòng người u tịch.

Sau cơn mưa đêm có chút lạnh, Phong Tiêu Tiêu khoác áo ra khỏi phòng.

Lững thững mà đi, bất tri bất giác bước tới bên ngoài Thính Đào Uyển, không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Kể từ khi Vũ Mê Mê xuất hiện, hắn càng ngày càng trở nên không giống mình.

Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ sợ nàng đã ngủ mất rồi.

Thanh âm nhẹ nhàng theo gió bay đi.

“Chủ nhân, người vì sao còn chưa ngủ?”

“Đôi lúc ta cảm thấy đầu muội dường như chứa đầy bã đậu, Linh Nhi.” Vũ Mê Mê lắc đầu cảm thán.

“Chủ nhân --” Nàng bất mãn chu mỏ. Người ngốc đến đâu cũng không muốn bị người ta chê mình ngốc, huống hồ nàng còn chưa đến mức không có thuốc cứu chữa.

“Ta cùng Hoa Luyến Luyến nói chuyện, phát hiện một bí mật rất lớn.”

“Bí mật?!” Tuyết Linh che miệng kinh hô.

Phong Tiêu Tiêu ở bên ngoài cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe ngóng.

“Lý Bộ Thanh là vì trúng tình cổ (ngải yêu) trước đây, lại bị Phong Tiêu Tiêu đánh trọng thương mới trở thành bộ dạng tàn phế như thế.”

“Việc đó thì có liên quan gì tới chúng ta?” Tuyết Linh không hiểu.

“Linh Nhi......” Nàng bất đắc dĩ thở dài.

Phong Tiêu Tiêu ở bên ngoài cũng thật muốn thay Vũ Mê Mê thở dài, có một nha hoàn như vậy đúng là......

“Chủ nhân, vậy tại sao lại mở hòm đếm bạc chứ?” Tuyết Linh ngây thơ hỏi.

Trăng sáng trên cao tỏa sáng lấp lánh, kéo theo ngọn gió phất phơ, thổi tan đám mây đen u tối.

“Ta chỉ là ngủ không được, sửa sang lại một chút hành lý, kiểm kê một chút vàng bạc mà thôi.”

“À.” Tuyết Linh xấu hổ lên tiếng.

Không gian bất giác lại trở nên yên tĩnh như trước.

Phong Tiêu Tiêu lắc đầu than nhẹ, đúng là một đôi chủ tớ kỳ lạ!

Tiến đến gõ cửa, trong phòng lập tức có phản ứng.

“Ai?” Giọng nói Tuyết Linh tỏ vẻ kinh hãi.

“Ta.” Lãnh đạm trả lời.

Thanh âm của Vũ Mê Mê truyền đến. “Trang chủ không biết đêm khuya gõ cửa phòng nữ tử có điều bất tiện sao?”

Hắn lạnh nhạt nói: “Cô nương là sợ Phong mỗ cướp lấy vàng bạc của mình?”

“Trang chủ phú giáp thiên hạ (giàu có không ai bằng), chắc sẽ không để ý chút tài sản nhỏ nhoi này.”

“Nếu đã vậy, cô nương vì sao không mở cửa?”

“Ngài nếu thật lòng muốn vào, hà tất tôi phải mở cửa?” Khẩu khí của nàng có chút dỗi hờn.

Phong Tiêu Tiêu cười trừ, sau đó trèo tường vào.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, dưới đất chất đầy vàng bạc, nàng quả nhiên là đang tiến hành kiểm kê. Trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng tanh mát mẻ, phần da thịt lộ ra ngoài so ra với bộ đồ trong đình lúc trước còn kém xa nhiều lắm, nhưng cũng đủ làm cho người ta mở to cặp mắt. Tóc cao bới lên đỉnh đầu, thời tiết mát mẻ như vậy, nàng như cũ vẫn là sợ nóng.

Tuyết Linh cuống quít chạy vào phòng tìm thêm áo khoác lên mình chủ nhân. Ấn tượng đối với Phong Tiêu Tiêu càng thêm hỏng, lúc nào cũng đều chiếm tiện nghi, ăn hết đậu hũ của chủ nhân.

Vũ Mê Mê lạnh lùng nhìn Phong Tiêu Tiêu, cảm thấy hắn rõ ràng là cố ý, nàng đã muốn bỏ qua không muốn hắn tiến vào, hắn lại cứ thế trèo tường bước qua cửa. Chủ nhân của Đệ Nhất trang thật là không biết điều, cứ như vậy leo xuống, hại nàng sau này có muốn cũng không dám tắm ở đây.

“Cô nương ở nhà cũng đều như vậy sao?” Tựa như lơ đãng, nhưng nắm tay sau lưng lại không ngừng siết chặt, hắn vô cùng muốn biết sư huynh của nàng có phải hay không cũng thường xuyên thấy nàng trong bộ dáng này. Vừa nghĩ đến đó, trong lòng chợt dâng lên khoái cảm muốn giết người.

Vũ Mê Mê hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đếm bạc.

Phong Tiêu Tiêu quét mắt về phía Tuyết Linh. Bị hắn trừng một cái, nàng lập tức khai ra tất cả: “Không có, mùa hè không ai dám tiến vào nơi ở của chủ nhân, hơn nữa cốc của chúng tôi cũng không có nóng như vậy.”

“Cô nương đang tức giận?” Hắn đến gần Vũ Mê Mê.

“Tôi có thể tức giận sao? Huống chi trang chủ ngài cũng không phải lần đầu tiên tự tiện xông vào phòng người khác.” Mơ hồ có tiếng ai đó đang nghiến răng.

“Là tại hạ đường đột.” Hắn chắp tay hành lễ.

“Trang chủ cũng tự biết mình sai à?” Vũ Mê Mê mở miệng giễu cợt.

Ngồi xuống bên cạnh nàng, Phong Tiêu Tiêu cầm trên tay thỏi vàng lớn tính toán, lơ đãng lên tiếng: “Nữ tử sau khi bị người nhìn thấy, không phải đều sống chết cũng phải gả cho người đó sao?”

Tuyết Linh nghe xong la hét ỏm tỏi.

Vũ Mê Mê ném cho nàng cái nhìn khinh thường. “Linh Nhi, muội không cần mỗi lần đều kích động như thế được không?” Muốn thét phải là nàng mới đúng.

“Chủ nhân, người sẽ không lấy hắn chứ?” Linh Nhi run run hỏi.

Mím chặt môi, nàng có chút chần chừ. Bị ánh mắt rực lửa kia nhìn chằm chằm vào mình, nói ra đáp án ‘không phải’ có khác gì tự đào mồ nhảy xuống? Thế nhưng điểm chết người lại là, sâu trong nội tâm nàng cũng không muốn phản đối.

“Đáp án của cô là gì?” Hắn hỏi bâng quơ, thỏi vàng trên tay không ngừng chuyển động.

“Nếu tôi trả lời là không, ngài có phải cũng đem tôi niết thành như thế?” Vũ Mê Mê rốt cuộc cũng mở miệng, ánh mắt dừng lại trên thỏi vàng đang bị biến hình nhanh chóng kia, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Phong Tiêu Tiêu dừng lại một lát, lãnh đạm giương mắt nhìn nàng. “Thật cho là vậy?”

Phong Tiêu Tiêu siết chặt tay, thỏi vàng chẳng khác gì cục bột hằn sâu dấu tay hắn.

“Lại hạ độc?” Đôi lông mày không tự chủ nhăn lại.

Nàng lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi hành lang gấp khúc, tay vịn cửa, chân bước vào ngưỡng cửa. “Hà hà, để phòng ngừa có người trộm bạc thôi......” Rất nhanh đóng cửa lại, nhưng vẫn là không kịp, bàn tay ai đó đưa ra chống lại, khiến nàng vô pháp thực hiện.

“Ít nhất cũng phải giúp ta giải độc đã chứ.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói.

Vũ Mê Mê khẽ nhếch mày liễu. “Sau khi đã tự tiện xông vào khuê phòng người xem trộm cảnh xuân?”

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn khẳng định.

“Không cần.” Vũ Mê Mê sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, không còn chút gì gọi là ý cười, hung hăng trước mặt hắn đóng cửa lại, cũng không thèm để ý xem tay hắn đang đặt ở đâu.

Nàng tức giận, hắn biết, nhưng suy cho cùng hắn đã nói sai điều gì?

Nam nhân xấu, nam nhân thối, chịu trách nhiệm? Hắn nghĩ nàng cần sao? Nàng muốn là muốn có người thật lòng thích mình, chứ không phải bởi vì trách nhiệm mà lấy mình. Đi chết đi, Phong Tiêu Tiêu!

Bên trên truyền đến tiếng đập mạnh, Phong Tiêu Tiêu thầm than, cửa này đại khái đã đến lúc trùng tu rồi đây.

Ở bên ngoài cửa, Tuyết Linh sợ hãi đến gần. “Chủ nhân nhà tôi tức giận.”

“Ta biết.” Hắn có chút không đành lòng nói.

“Ngài còn không đi mau?” Tuyết Linh thúc giục.

Thì ra đây mới là mục đích của nàng. Hắn đã nói rồi mà, người luôn sợ chết như nàng, sao có thể chủ động mở miệng như vậy.

“Thuốc giải?” Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhếch môi.

“Chủ nhân, thuốc giải.” Tuyết Linh gọi với vào trong.

“Cứ để hắn chết!” Trong phòng truyền ra giọng nói giận dữ của Vũ Mê Mê.

Hắn chậm rãi nói: “Cô không muốn cùng Tế Nhi quay về?”

Đánh rắn đánh giập đầu, nhược điểm của Vũ Mê Mê không sai khác chính là đây.

Cửa thật nhanh mở ra, tức giận vẫn cứ tức giận, nhưng chuyện này có liên quan tới tự do của bản thân, nàng đành đem ân oán đặt sang một bên. “Thật sự đáp ứng?”

“Phải.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.

“Không hối hận?” Vũ Mê Mê liên tục xác nhận.

“Ừ.” Ý cười đong đầy mắt hắn.

“Sao lại như thế, lúc trước chết cũng không đồng ý.” Nàng khó hiểu.

Phong Tiêu Tiêu nhìn nàng đầy thâm ý. “Sau này sẽ biết.”

“Thuốc giải.” Nàng ném bình sứ qua cho hắn.

“Toàn bộ?” Hắn hứng thú nhướng mày.

Vũ Mê Mê phất tay, hờ hững nói: “Mấy thứ này tôi có rất nhiều.” Người không có võ công tự nhiên sẽ có cách khác bảo hộ chính mình, huống chi nàng lại không giống như Linh Nhi ngốc nghếch.

Nàng ở gần trong gang tấc, hương thơm chỉ có trên thân thể thiếu nữ thoang thoảng trong mũi, thật nhẹ nhàng, dịu mát.

Tuyết Linh đứng một bên lẩm bẩm. “Chủ nhân gần đây thật hào phóng.” Nhưng là tựa hồ cũng chỉ giới hạn cho phụ tử Phong gia, đối với những người khác vẫn cứ như vậy bủn xỉn.

“Vẫn còn muốn kiểm kê à?” Hắn hỏi.

Nàng cười tít mắt. “Không kiểm, không kiểm, tôi đã buồn ngủ, đương nhiên sẽ không kiểm nữa.” Nếu có thể đưa Phong Tế cùng trở về, cho dù bọn người kia chưa tìm được ý trung nhân, nàng vẫn có thể kê cao gối không lo.

“Ngủ không được liền lôi bạc ra đếm?” Mục quang hắn tràn đầy hứng thú, “Đúng là đặc biệt.”

Vũ Mê Mê vuốt vuốt tóc, không lên tiếng. Bạc khiến nàng cảm thấy an toàn, nhưng mà gần đây hắn cũng tạo cho nàng một cảm giác an toàn sâu sắc. Nàng biết mình đại khái là đã đem lòng thích hắn. Phát hiện này cũng không có gì, chỉ có điều nàng ghét, cực kỳ ghét việc hắn nói vì chịu trách nhiệm với nàng nên mới lấy nàng.

“Không cần ngài quản.” Hung hăng trừng mắt.

“Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.” Hắn nhẹ giọng dặn dò.

“Tôi có thể ở trên xe ngủ.” Nàng khó chịu mở miệng.

“Chúng ta cưỡi ngựa.” Phong Tiêu Tiêu gạt phăng lời nàng.

Vũ Mê Mê hai tay chống hông, trợn tròn mắt. “Phong Tiêu Tiêu, ngài muốn gây sự phải không?”

“Chẳng lẽ cô không muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho sư huynh của mình?” Hắn chau mày khó hiểu.

“Đó là chuyện của tôi, không cần ngài quan tâm.” Nàng đúng là không muốn đi nhanh, ai biết trước mặt là long đàm hay hổ huyệt?

“Thật máu lạnh như vậy?” Hắn hoài nghi đảo mắt nhìn nàng.

Vũ Mê Mê mím chặt môi, không nói.

Tuyết Linh nhanh nhảu giải thích. “Chủ nhân là sợ có bẫy.”

“Bẫy?” Hắn lại càng không hiểu.

“Là thế này, chủ nhân cùng các vị thiếu gia từ nhỏ đến lớn căn bản chính là không ngừng hãm hại lẫn nhau. Ai biết được đây có phải là một cái bẫy hay không.” Giọng Tuyết Linh vang lên đều đều.

Phong Tiêu Tiêu không khỏi nhíu chặt đôi mi, nàng rốt cuộc là đã sinh trưởng trong hoàn cảnh như thế nào?

Vũ Mê Mê lặng lẽ giơ lên khóe miệng. Hắn đang lo lắng sao? Sư huynh muội bọn họ đúng là từ nhỏ thường xuyên hãm hại lẫn nhau. Đó là vì sư phụ bọn họ thật quá xấu xa, mọi người không thể không học cách tự bảo vệ mình.

Lúc này, từ phía cửa truyền đến tiếng đập mạnh không ngừng, giống như sợ người bên trong không nghe thấy.

“Mê tỷ tỷ, mở cửa.” Là giọng của Phong Tế.

Vũ Mê Mê nhìn ra ngoài, lại liếc mắt về Phong Tiêu Tiêu đang ngồi bên cạnh, sau đó quay đầu ngắm hoa cỏ. Dưới trăng ngắm hoa, cảm giác thật diệu kỳ.

Tuyết Linh ngó nghiêng trái phải, quyết định bảo trì trầm mặc.

Phong Tiêu Tiêu nhướng mày. Nàng như vậy là có ý gì?

“Mê tỷ tỷ, mở cửa, Mê tỷ tỷ......” Người ngoài cửa giọng nói tỏ rõ lo lắng.

“Tế Nhi.” Thanh âm trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng cất lên giữa màn đêm yên tĩnh, truyền ra bên ngoài. “Có chuyện gì?”

“Cha!” Hoảng hốt kêu to.

“Chuyện gì?” Hắn kiên nhẫn lặp lại.

“Con, con......” Phong Tế do dự, rất không nguyện ý nói ra.

Vũ Mê Mê âm thầm thở dài, Phong Tiêu Tiêu không biết nói lời ôn nhu sao? Vẻ mặt thì lạnh như băng, lại kèm theo giọng nói khiến người run lẩy bẩy, nàng mà là Phong Tế nhất định cũng sẽ chần chừ không dám lên tiếng.

“Phong tiểu đệ, có việc gì à?”

Nghe thấy thanh âm trong trẻo của Vũ Mê Mê, Phong Tế bất giác cảm thấy yên tâm.

“Mê tỷ tỷ, đệ vào được không?”

“Linh Nhi, mở cửa.” Cha ở bên trong, con lại đứng ngoài, thật không có đạo lý, huống hồ hắn không giống như nhi tử thập phần thân thiết dễ thương.

“Mê tỷ tỷ.” Phong Tế chạy ào vào lòng Vũ Mê Mê, đương sự không hề phòng bị thiếu chút nữa là ngã đập đầu xuống đất.

Phong Tiêu Tiêu không nói lời nào, dang tay thảy nhi tử sang một bên, sắc mặt cực kỳ đáng sợ. “Mặc quần áo vào.”

Vũ Mê Mê ương bướng đáp: “Vì sao tôi phải nghe ngài?”

“Cô như vậy còn có tôn nghiêm của trưởng bối sao? Căn bản chính là áo rách quần manh.”

Nàng cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng cong cong cười nói. “Vậy xin hỏi Phong đại trang chủ, hồi nãy sao lại không nhắc nhở ta?” Rõ ràng là cố ý ăn đậu hũ của nàng, còn ra vẻ tử tế không thừa nhận.

Trong mắt Phong Tiêu Tiêu ánh lên tia hổ thẹn, cũng may biểu tình lạnh như băng khiến cho người ta không thể dọ thám biến hóa trên gương mặt hắn.

“Chủ nhân, mặc vào đi.” Tuyết Linh lại đưa đến một chiếc áo ngoài. Chủ nhân cho dù ăn mặc mát mẻ cũng chưa tới nổi quần rách áo manh, mà huống chi hắn vừa rồi cũng không nói gì, như thế nào Phong thiếu gia vừa tới, sắc mặt hắn liền biến đổi? Thật là không thể hiểu nổi.

Vũ Mê Mê đắc ý đi đến bên cạnh, đột nhiên hạ giọng nói nhỏ với hắn: “Đang ghen à?” Trên môi không ngừng nở nụ cười bỡn cợt.

Mặt của Phong Tiêu Tiêu đỏ bừng lên. Nàng không cần nói rõ ra như vậy chứ?

Phong Tế nhìn trái nhìn phải, thông minh không nói một câu, giữa phụ thân và Mê tỷ tỷ tựa hồ có cái gì đó khang khác.

Trong khi Tuyết Linh vẫn cứ đứng đực mặt ra.

--------------------

* Lăng Ba tiên tử: nữ thần sông Lạc. Nguồn gốc từ “Lăng Ba” xuất phát từ một câu thơ trong bài “Lạc thần phú” của Tào Thực. “Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần” 凌波微步,羅襪生塵 (Lăng ba bước nhẹ, áo lụa phất bụi).