Nương Tử Thích Tác Quái

Chương 10




Mồng Chín tháng Bảy, võ lâm đại hội cử hành ở Thiên hạ Đệ Nhất trang. Trước đó, các lộ anh hùng hào kiệt từ khắp nơi lục tục kéo về, các quán trọ xung quanh Đệ Nhất trang đều đã kín chỗ.

Phong Tiêu Tiêu có rất nhiều việc cần phải đích thân xử lý, nhưng cho dù có bộn bề đến đâu, hắn vẫn rất quan tâm đến hành tung của Vũ Mê Mê.

“Ngươi nói sao, không nhìn thấy người?” Vẻ mặt băng hàn lạnh lùng chất vấn, không khí ấm áp xung quanh giảm đi cực độ, người phía dưới ngay cả muốn ho cũng không dám ho thành tiếng.

“Đúng vậy ạ! Thính Đào Uyển không có một ai ở đó.”

“Thế còn Lạc Phượng Hiên?” Thanh âm của Phong Tiêu Tiêu bất chợt cất cao.

“Thiếu gia cũng không nhìn thấy ạ.” Người hầu hoảng sợ đáp lời. Chỉ cần không có mặt Vũ cô nương, trang chủ lúc nào cũng tỏa ra ý lạnh kinh người. Ông trời ơi, van cầu ông phù hộ cho trang chủ nhanh chóng lấy Vũ cô nương đi! Tất nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là kiếm được người rồi hãy nói.

“Cũng không có?” Hắn không khỏi chau mày. Nếu là Tế Nhi lúc trước cùng nàng ở một chỗ, hành sự sẽ không đến mức quá kỳ quặc, nhưng Tế Nhi hiện tại lại bị nàng gây ảnh hưởng quá sâu, chỉ sợ sự việc cũng không có chút lạc quan nào.

Ôn chưởng môn phái Kỳ Sơn đã đến chưa?” Đột nhiên nhớ lại một chuyện. Nếu hắn đoán không sai, hẳn là vì việc này.

Tổng quản đứng một bên tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Ôn chưởng môn vừa mới đến, tiểu nhân đang định bẩm báo việc này.”

Quả nhiên như thế, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì, võ công của Ôn Uyển Như không hề kém hắn! Mê nhi thật sự rất biết gây họa. Cân nhắc kỹ càng, cuối cùng hắn cũng lựa chọn dẹp công việc qua một bên, nếu không, lòng hắn không thể nào yên được.

~.~

Đệ Nhất trang bố trí một khu vực để chiêu đãi các vị khách quan, các chưởng môn của các đại môn phái đều được an bài ở nơi này.

Vũ Mê Mê dẫn theo Tuyết Linh cùng Phong Tế leo lên đầu tường. Vì không muốn người bên dưới nhìn thấy, bọn họ còn đặc biệt chọn một góc hẻo lánh để ẩn nấp. Từ xa nhìn lại, căn bản không phát hiện ra trên bờ tường có ba cái đầu đang thập thò.

“Dì Mê, chúng ta đến đây để làm gì?” Phong Tế không nhịn được hoài nghi, bọn họ đã rình cả nửa ngày trời, cũng không nhìn thấy gì. Chẳng lẽ chỉ là để đếm số lượng đầu người qua lại? Nếu đúng vậy thì quả thật là một vấn đề, người tham dự võ lâm đại hội hoàn toàn không ít, chi bằng trực tiếp tìm cha hỏi danh sách sẽ nhanh hơn.

Vũ Mê Mê đảo mắt liên hồi, úp mở nói: “Tất nhiên là có chuyện.”

Tuyết Linh ở một bên lẩm bẩm. “Chủ nhân, muốn tìm Ôn chưởng môn thì cứ nói rõ ra đi.” Nàng làm nha đầu mười mấy năm cũng không phải chỉ để làm kiểng, tâm tư của chủ nhân sao nàng lại không đoán được cơ chứ.

“Vẫn chưa nhìn thấy Kha sư huynh!” Giọng tràn đầy tiếc nuối.

“Tìm Kha thiếu gia làm gì?” Tuyết Linh thắc mắc.

Vũ Mê Mê liếc nàng một cái. “Không có Kha Bộ Ngạn, làm sao bọn họ có thể đánh nhau, vậy thì chúng ta còn xem náo nhiệt gì nữa? Ngu ngốc!”

Phong Tế giật mình, trần ai nửa ngày, hóa ra là để xem kịch.

“Nhưng Kha thiếu hiệp sẽ đến ư?” Hắn hoài nghi. Nếu Kha thiếu hiệp muốn tham gia võ lâm đại hội, ngày đó gặp mặt tại quán trọ sẽ không bỏ đi không nói tiếng nào như vậy.

Vũ Mê Mê cực lực gật đầu. “Đương nhiên là có. Huynh ấy chắc chắn sẽ đến xem ta xử Ôn Uyển Như như thế nào.” Nếu như nàng đoán chính xác. Hừ, hắn dám bịa đặt ra một tình địch cho nàng, nàng nhất định sẽ để hắn nhìn thật no mắt.

Tuyết Linh bất đắc dĩ lắc đầu. Chủ nhân không ngờ vẫn nhớ rõ như vậy. Kha thiếu gia tốt nhất là đừng tới, bởi vì mặc kệ thật hay giả, kết cuộc chờ đón hắn không hề tốt đẹp tí nào.

Dưới đất truyền đến những tiếng râm ran, một người trông giống thần tiên đứng trong nhóm các mỹ nữ, khiến mọi người nhìn theo không chớp mắt. Nàng, chính là chưởng môn phái Kỳ Sơn, Ôn Uyển Như.

Trên bờ tường, ba cái đầu không ngừng di chuyển theo cử động của nàng, thuận tiện xem xét có nhân vật nào khả nghi xuất hiện bên cạnh nàng hay không.

Phong Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh tượng buồn cười như thế này. Ba đầu người rình trên bờ tường kia không phải chính là nguyên nhân khiến hắn nhức đầu sao?

“Mọi người núp ở đó không mệt ư?”

“Ai bảo không mệt, có mà mệt chết đi được.” Vũ Mê Mê theo quán tính trả lời, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại liền thấy được một gương mặt không nên xuất hiện ở nơi đây. Vẻ mặt có chút bối rối, nhưng lập tức mỉm cười thật tươi.

Phong Tế le lưỡi. Nguy rồi, bị cha bắt tại trận! Không phải mỗi lần võ lâm đại hội, cha đều bận đến không kịp trở tay sao? Sao có thể rảnh rỗi đứng ở đây như vậy?

“Xuống đi.” Có chút bất đắc dĩ nhìn nụ cười nịnh nọt của Vũ Mê Mê, hắn mở rộng đôi bàn tay chờ nàng nhảy xuống.

Vũ Mê Mê bĩu môi nhảy khỏi tường, Phong Tiêu Tiêu vừa vặn tiếp lấy.

Phong Tế có chút cảm thấy hâm mộ. Từ nhỏ tới lớn, hắn cũng chưa bao giờ được cha ôm vào lòng như vậy, dì Mê đúng là có cách.

“Đã trông thấy Ôn chưởng môn chưa?”

“Thấy rồi.” Nàng qua loa trả lời.

“Thất vọng?” Nhìn thì có vẻ vậy, nhưng thất vọng gì chứ? Thất vọng vì không có tình địch cho nàng gây sự sao?

Nàng mím chặt môi, nhìn ngó phía trong sân viện, “Kha sư huynh không có tới, không có trò hay để xem.”

Phong Tiêu Tiêu nhất thời bừng tỉnh. Ra vậy, nàng là tới xem người ta đánh nhau.

“Nói không chừng mai sẽ đến, hoặc đúng ngày mồng Chín tháng Bảy thì sao.” Hắn an ủi nàng, trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn. Không nhìn thấy càng tốt, ít nhất trước mắt cũng không có phiền toái.

“Huynh không phải rất bận à?” Vũ Mê Mê cuối cùng cũng nhớ lại chính mình là chọn đúng thời điểm hắn bận nhất để chạy đến nơi này. Vậy thì sao hắn lại ở đây tiếp nàng hạ đất được?

Phong Tế cũng vô cùng khó hiểu nhìn phụ thân, hi vọng có thể nghe được đáp án. Bọn họ rõ ràng đã tính kỹ đâu vào đó cả rồi!

Ho khục khặc vài tiếng không được tự nhiên, Phong Tiêu Tiêu nói: “Huynh đến đây nhìn xem phòng khách chuẩn bị như thế nào rồi, đã được hay chưa.”

Phong Tế càng thêm kinh ngạc. “Không phải là ngày hôm qua cha đã hỏi Từ tổng quản sao?”

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cha, hắn lập tức ngậm miệng. Cha tức giận là sao chứ? Hắn không có nói sai mà, rõ ràng...... À, thì ra là thế! Nhịn không được liền cúi đầu cười trộm, cha của hắn căn bản là lo lắng cho dì Mê.

Nhưng chủ tớ Vũ Mê Mê lại không biết nể tình, không để ý mặt mũi hắn mà cất tiếng cười ha hả, thành công thu hút ánh mắt của mọi người trong sân.

Phong Tiêu Tiêu, trang chủ Thiên hạ Đệ Nhất trang, trên giang hồ nổi danh là mặt lạnh vô tình, lúc này đây trên mặt, nếu bọn họ không nhìn lầm, đó là nét mặt đầy khổ sở. Chuyện gì có thể khiến cho tảng núi băng thấy tiền mặt không đổi sắc trở nên lúng túng đến thế? Mọi người đưa mắt dò xét khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người Vũ Mê Mê đang cười ngất ngưởng kia. Không phải chỉ vì nàng đang cười, mà chính là việc nàng ngã vào lòng Phong Tiêu Tiêu.

Nàng cười đến run rẩy cả người, còn không ngừng vỗ vai Phong Tiêu Tiêu, hoàn toàn không phát giác những ánh mắt kinh hãi quanh mình.

Tuyết Linh đảo mắt lia lịa, nghĩ ra cách biến mất thần không biết quỷ không hay. Chủ nhân rất kỳ cục, trước mặt nhiều người như vậy còn không biết kiềm chế, đến khi cốc chủ hỏi tội, nàng phải nói là mình không có mặt ở đây mới được, ừ, quyết định thế đi!“Linh Nhi, muội muốn đi đâu?” Ánh mắt tinh tường lập tức phát hiện ra hành động khả nghi của nàng.

Tuyết Linh nhất thời chân tay luống cuống, lắp bắp nói: “À, chủ nhân..... Muội….. chỉ muốn lại nhìn cái cây bên kia.” Nàng chỉ đại vào một gốc cây mọc ven đường.

Không ngờ khi Vũ Mê Mê quay sang nhìn, cặp mắt bỗng nhiên sáng ngời, “Kha sư huynh, huynh cuối cùng cũng đã đến!” Giọng nói này tuyệt đối tuyệt đối là muôn phần hưng phấn, hơn nữa còn lộ rõ không có ý tốt.

Chỉ thấy một thư sinh tuấn mỹ gương mặt khiếp đảm đang đứng dưới tàng cây, cơ hồ muốn đem toàn bộ cơ thể nhập vào thân cây.

Phong Tiêu Tiêu than thầm trong dạ. Kha Bộ Ngạn quả nhiên là chui đầu vào lưới, thật không biết có nên thông cảm với hắn hay không.

Kha Bộ Ngạn ai oán trừng mắt nhìn Tuyết Linh. Khi khổng khi không lại chỉ ra nơi hắn núp làm gì? Hại hắn có muốn trốn cũng không còn kịp.

Tuyết Linh so với hắn càng ai oán hơn. Nàng cũng là chỉ lung tung thôi, ai ngờ được Kha thiếu gia lại thiếu may mắn đến thế?

“Ôn gia tỷ tỷ.....” Trò hay bắt đầu! Vũ Mê Mê điệu đà bước tới, không ít người không tự chủ được bước lùi về sau, không có nguyên do, chỉ là trực giác mách bảo phải cách xa nàng một chút.

Ôn Uyển Như lạnh lùng nhìn sang.

Ý cười trên mặt Vũ Mê Mê không giảm, trái lại còn tăng lên, trực tiếp đi qua nắm lấy tay nàng. Ôn Uyển Như hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng nàng không phản ứng, chỉ chờ xem nữ nhân khiến cho trang chủ Thiên hạ Đệ Nhất trang lúng túng, rốt cuộc là muốn làm gì.

Thấy vậy, Kha Bộ Ngạn nhất thời kích động la to. “Vũ Mê Mê, muội dám nói bậy, ta thành quỷ cũng không tha cho muội!” Trời ạ, hắn vì sao lại nằm gọn trong tay của người chỉ sợ thiên hạ không loạn này?

Ôn Uyển Như kinh ngạc nhìn lại, không rõ việc này cùng hắn có quan hệ gì?

Húng hắng mấy tiếng, Vũ Mê Mê bình tĩnh nhìn sư huynh đang đang nhảy choi choi một bên kia, nói chậm rãi: “Huynh yên tâm, muội sẽ không nói bậy. Muội chỉ muốn tìm hiểu sự thật, cho nên cũng không cần quan tâm huynh có biến thành quỷ đến chọc phá muội hay không.”

Gương mặt của Kha Bộ Ngạn nhăn nhó như mới vừa ăn phải mấy cân mướp đắng.

“Ôn tỷ tỷ, tôi biết nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết. Nhưng mà sư huynh của tôi lại buông lời bịa đặt, nói rằng tỷ tỷ yêu Phong Tiêu Tiêu nhưng không được đáp lại, cho nên muốn làm hại tôi.....”

Lời còn chưa dứt, một đạo ánh mắt băng lãnh đã như mũi tên sắc nhọn bắn về phía Kha Bộ Ngạn. Trên gương mặt không biểu tình có chút đăm chiêu, khiến cho không khí xung quanh nháy mắt giảm hơn chục độ.

“Tên?” Thanh âm lạnh thấu xương bật ra từ đôi môi đỏ mọng của Ôn Uyển Như.

Kha Bộ Ngạn giật thót người, sư muội rốt cuộc nói thầm với nàng điều gì? Đáng tiếc, đứng xa quá không nghe được.

“Mê Nhi, không được lỗ mãng.” Phong Tiêu Tiêu kéo nàng lại gần, hắn đã nhìn thấy Kha Bộ Ngạn toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Rõ ràng am hiểu thuật dịch dung, lại đem bộ mặt thật đến tham gia võ lâm đại hội, không phải là tự mình nạp mạng cho Mê Nhi làm khó dễ sao? Trong lòng thầm than, người trong Mê Mê cốc, có lẽ không có người nào được bình thường.

Như nhìn thấu tâm tư của hắn, Vũ Mê Mê nói nhỏ: “Sư huynh của muội thích làm đẹp, vào những lúc như vậy đều không sử dụng dịch dung.”

Hắn khẽ nhếch môi. Nàng cùng các sư huynh của mình đích thực có chút đặc biệt hơn so với người thường.

“Kha thiếu hiệp.” Thanh âm lạnh lẽo của Ôn Uyển Như truyền vào tai giống như chuông tang vang lên từng tiếng khiến cho Kha Bộ Ngạn vô cùng hoảng sợ. “Nếu không chê, mời đến tệ phái ở một thời gian.” Tay vung lên, lập tức có mấy người môn phái Kỳ Sơn tiến lên chặn đường.

Vũ Mê Mê đắc ý cười phá lên.

Kha Bộ Ngạn oán hận trừng mắt, nàng đáp lại bằng một nụ cười tươi roi rói.

Phong Tiêu Tiêu cảm thấy buồn cười. Nếu đây là cách đối đãi giữa sư huynh muội bọn họ với nhau, thật đúng là khiến người có chút sợ hãi. Làm sao lại thích hãm hại lẫn nhau như vậy cơ chứ!

“Cảm tạ chư vị đồng đạo đã đến tham gia võ lâm đại hội, tại hạ có chuyện muốn mời chư vị làm chứng.”

“Hả?” Vũ Mê Mê nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn có chuyện gì sao nàng lại không biết?

“Trang chủ có việc xin cứ nói!” Mọi người trăm lời như một.

Phong Tiêu Tiêu đề cao âm lượng, giọng nói rõ ràng lan truyền bốn phương. “Tại hạ ngày Chín tháng Bảy này thành thân, mời chư vị cùng đến uống chén rượu mừng.”

“Được.”

“Chúc mừng trang chủ.”

Thanh âm chúc mừng không ngừng vang lên trong không trung, mà Vũ Mê Mê lúc này đây đang kinh ngạc nhìn Phong Tiêu Tiêu. Hắn sao lại không cùng đương sự là nàng thương lượng qua một chút nhỉ!

“Tiểu sư muội, không có sự đồng ý của sư phụ, muội không thể tư định chung thân.” Kha Bộ Ngạn ở một bên rống to.

Phong Tiêu Tiêu nghe thấy vậy bèn phóng ánh mắt lạnh như băng về phía hắn.

Nàng ngược lại giống như không có việc gì, cười hì hì nói: “Sư huynh, huynh không nghe rõ sao? Là thành thân, chứ không phải tư định chung thân.”

“Muội muốn tiền trảm hậu tấu?”

“Là ý gì?” Phong Tiêu Tiêu nhíu mày.

“Tư định chung thân cũng không được phép. Còn muốn tiền trảm hậu tấu, tiểu sư muội, muội thật sự cho rằng sư phụ ăn chay niệm phật sao?”

Vũ Mê Mê đảo mắt qua lại, nụ cười trên môi càng thêm phần sáng lạn. “Huynh đã nghe câu ‘quan ở xa, vua không quản được’ bao giờ chưa? Sư phụ hiện tại xa cách chân trời, có thể quản được ư?”

Kha Bộ Ngạn há hốc mồm, hắn cũng biết tiểu sư muội có lá gan không nhỏ, nhưng mà thản nhiên không nghĩ tới sống chết thế này, thì..… Sư phụ có thể dễ dàng bị qua mặt thế sao?

Phong Tiêu Tiêu trầm ngâm. “Mê Nhi, có muốn phái người đến báo với tiền bối một tiếng không?”

“Không cần.”

“Đương nhiên cần.”

Một nhẹ nhàng, một mạnh mẽ. Hai phản ứng, hoàn toàn tương phản nhau.

“Sư phụ!” Kha Bộ Ngạn thốt lên.

“Không phải chứ?!” Vũ Mê Mê lắc đầu tròn mắt.

Một hoảng sợ, một không thể tin.

“Dám lén ở sau lưng ta thành thân. Thế nào, lâu rồi không bị ta phạt, cho nên nhớ phải không?” Thanh âm sang sảng vang vọng bốn phía.

Quần hùng võ lâm có mặt ở đây tất cả đều hoảng hốt, người nào trong bọn họ không phải là hào kiệt hùng bá một phương. Có người tiến đến gần nhưng không biết, cũng không xác định được vị trí rõ ràng của người đó, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Phong Tiêu Tiêu đứng trước Vũ Mê Mê, khí vận đan điền, cùng phát ra thanh âm vang vọng khắp nơi. “Tiền bối, nếu đã đến, sao lại không hiện thân?”

“Gặp ngươi sao? Dụ dỗ đồ nhi yêu quý của ta, ta giết ngươi còn chưa kịp.” Tiếng hừ lạnh biểu đạt trọn vẹn sự bất mãn trong lòng.

“Vãn bối là thật lòng thích Mê Nhi, chẳng lẽ tiền bối không tin?”

“Tin cái khỉ khô gì? Tin tưởng gì một kẻ chưa được sự đồng ý của trưởng bối đã định ngày kết hôn?”

Phong Tiêu Tiêu vẫn điềm tĩnh. “Là vãn bối không phải, vãn bối hiện tại trước mặt tiền bối cầu thân.”

“Ta không đồng ý.” Bốn chữ như đinh đóng cột lạnh lùng truyền đến.

Phong Tiêu Tiêu biến sắc mặt, hắn biết đối phương sẽ làm khó dễ, nhưng mà không nghĩ lại quyết liệt như vậy.

Vũ Mê Mê trừng mắt về phía cây cổ thụ ở phía đông nam: “Hai mươi năm qua bỏ mặc, không thèm quan tâm. Thế mà lúc tôi muốn lập gia đình, lại xuất hiện ngăn cản ư?”

“Ai bảo ta không quan tâm con?” Thanh âm có chút bức bối.

“Phải không?” Vũ Mê Mê cười lạnh, “Nếu thật sự quan tâm tôi, vì sao không chịu thừa nhận chuyện kia?”

“Chuyện gì mà ta không dám thừa nhận?” Thanh âm càng nói càng nhẹ, hơn nữa rõ ràng có chút lấn cấn.

“Muốn tôi đứng ở đây nói ra? Ông lẽ nào không biết ở trong cốc, tôi ở với ai nhiều nhất sao?”

Trên gương mặt nàng thoáng vẻ đau thương. Đừng nói Phong Tiêu Tiêu chưa từng thấy qua, mà ngay cả Kha Bộ Ngạn cùng Tuyết Linh cũng chưa từng nhìn thấy.

“Hắn dám lén ta nói với con?!” Giọng nói rống giận rõ ràng từ phía đông nam truyền đến.

Phong Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thầm ngạc nhiên về việc nàng có thể xác định chuẩn xác vị trí của người? Võ công của nàng hiển nhiên là không cao lắm, nếu ở trên giang hồ điểm danh tính, mặc dù không phải võ công mèo quào, nhưng so sánh với mọi người ở đây hãy còn kém xa.

Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng không kém phần quật cường, khẩu khí của Vũ Mê Mê có chút đông cứng. “Sao lại không nói được chứ hả? Thật sự rất mất mặt ư?”

Kha Bộ Ngạn theo bản năng lùi về phía sau. Bộ não của tiểu sư muội nhất định có vấn đề, dám chống đối sư phụ như vậy, muội ấy chính là người đầu tiên. Chỉ có điều, hắn không khỏi tò mò giữa sư phụ cùng tiểu sư muội rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bộ dạng của sư phụ rõ ràng là đang chột dạ, hắn không có nhìn lầm đâu.

“Tóm lại ta không cho phép con lấy tên mặt lạnh này!” Khẩu khí cố chấp một lần nữa trở về.

“Tôi nhất định lấy.” Vũ Mê Mê không tỏ ra yếu thế, đôi mắt hạnh mở to, tiếp tục đấu tranh.

“Con dám?” Tiếng gầm vang lên.

“Cứ thử xem tôi có dám hay không!” Ngữ điệu khiêu khích, trên gương mặt rành rành viết bốn chữ “Cho ông tức chết”.

“Con......”

“Tôi chính là đệ tử hiểu ông nhất á.” Vũ Mê Mê cười đáp lại.

Phong Tiêu Tiêu âm thầm thở dài. Quả nhiên là sư phụ nào tất sẽ có đồ đệ như thế ấy. Trong cuộc chiến này, hắn ngược lại giống như kẻ ngoài cuộc, người lấy vợ chính là hắn mà.

~.~

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Phong Tiêu Tiêu thở thườn thượt, kể từ khi bắt đầu gặp gỡ Vũ Mê Mê, số lần hắn than thở càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, một cô nương xinh đẹp ôm một cái gối, vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa phòng nam nhân.....

“Mê Nhi, muội muốn làm gì?” Giọng nói rất chi là bất đắc dĩ.

Nàng chớp mắt, giọng nói từ tốn cất lên. “Muội muốn cùng huynh ngủ, không được à?”

“Khụ......” Phong Tiêu Tiêu đứng hình, sợ hãi nhìn người đứng trước mặt. “Cùng huynh ngủ?” Rốt cuộc nàng có biết là mình đang nói gì không?

Mày liễu nhẹ cong, nàng không vui lên tiếng: “Làm sao, muội không thể ngủ cùng huynh được à? Huynh không phải là muốn lấy muội ư?”

“Nhưng mà chúng ta còn chưa có thành thân.” Hắn cảm thấy trên đầu mình có đàn quạ đen bay qua.

“Thật sự không cho muội ngủ cùng huynh?”

“Không được.” Phong Tiêu Tiêu có chút nhức đầu.

Vũ Mê Mê ôm chặt cái gối, cằm giương lên, xoay người bước đi. “Nếu sư phụ bắt muội đem đi, huynh cũng không cần phải hối hận.”

“Đứng lại.” Hắn vội vã phi thân lên trước cản đường nàng. “Muội vừa nói gì?”

“Muội nói gì cơ?” Nàng biết rõ còn cố hỏi.

Phong Tiêu Tiêu cắn răng. “Sư phụ muội muốn đưa muội đi đúng không? Cho nên muội mới chạy tới đây ngủ với huynh?”

Vũ Mê Mê bĩu môi, quay mặt qua một bên, nói giọng nhàn nhạt: “Nếu như muội có thể đánh thắng được sư phụ, muội khẳng định sẽ không bao giờ chạy tới đây tìm huynh. Nhưng, cũng không sao, cùng lắm muội theo sư phụ trở về, rồi tìm một vị sư huynh nào đó thành thân, dù sao cũng phải lập gia đình, đều giống nhau thôi.....” Nói xong, nàng bước qua người hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Nghe nàng nói như vậy, nếu còn để cho nàng rời đi, Phong Tiêu Tiêu hắn chính là một kẻ ngốc. Hắn đưa tay nắm chặt tay nàng, gọn gàng cầm lấy gối bông. “Theo huynh vào phòng.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, muội thấy nên quên đi.” Nàng đứng yên một chỗ, lời nói ra cũng rất ý tứ.

Trên mặt Phong Tiêu Tiêu nổi đầy gân xanh. Nàng chính là cố ý, bản thân sao lại quên mất cái tật hay trêu chọc người khác của nàng cơ chứ? Nhưng, không hỏi trước nguyên nhân cũng là hắn không đúng, huống hồ cho dù không phải chính mình không đúng, thì trước mặt nàng, hắn chỉ có nước nhận sai mà thôi. “Dù sao hai ngày nữa chúng ta cũng thành thân, không sao.”

Vũ Mê Mê cười nhẹ ra tiếng, “Thật sự không sao?”

“Không sao.” Hắn thật sự thật sự rất muốn rống lên, nhưng mà, hắn cũng thật sự thật sự không dám rống, nếu không ngày hôn lễ rất có khả năng sẽ trở thành một hôn lễ không có cô dâu. Ai chứ nàng tuyệt đối sẽ làm như vậy, hắn dùng chính tính mạng mình để đảm bảo điều đó.

Nàng tựa hồ là người do trời cao phái xuống để khảo sát tính nhẫn nại của hắn, lúc nào cũng ở bên khiêu khích hắn, nhưng mà vì sao hắn lại đem lòng yêu người con gái luôn làm hắn đau đầu này.....

“Không sao thì đừng trưng ra cái vẻ mặt đó, muội đâu có thiếu tiền huynh đâu.” Vũ Mê Mê chăm chú quan sát nét mặt của hắn.

Phong Tiêu Tiêu không nhìn nàng, đưa tay mở cửa phòng, sau đó xoay người đi đến trước giường, cầm gối của mình lên. “Muội ngủ giường đi. Huynh nằm đất.”

Vũ Mê Mê ngồi ở mép giường, biểu tình hưng phấn ráng kiềm nén cơn cười. “Nếu sau khi thành thân, huynh vẫn có thể bảo trì phong độ như lúc này, muội sẽ rất cao hứng.”

Gương mặt người nào đó nhất thời tối sầm lại. Nàng có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ sau khi thành thân phải làm một đôi vợ chồng hữu danh vô thực à?

“Khuya rồi, nghỉ sớm đi!” Nàng tươi cười nói, không chút để ý đến sắc mặt khó coi của ai đó, buông màn xuống ngủ.

Nhìn ngọn nến lập lòe trên bàn, Phong Tiêu Tiêu âm thầm lắc đầu. Nàng đó, cứ thích trêu chọc người khác như vậy!

Hai người không nói lời nào, nhắm mắt lại ngủ......

Có người! Đó là một loại trực giác, Phong Tiêu Tiêu từ trong cơn mơ bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi dậy.

Bên cạnh cửa sổ bất chợt xuất hiện dáng người, quay mặt ngắm trăng, giống như đang đợi ai đó.

“Tiền bối.....”

Một tiếng thở dài nhẹ thoát ra, người này chậm rãi xoay người lại. Đó là một người đàn ông trung niên vẻ mặt đẹp trai, quanh thân tỏa ra khí chất nho nhã, không có một chút khí tức giang hồ, nhưng đường đường lại là một vị cao thủ võ công xuất thế.

“Nó nghĩ chỉ cần làm vậy thì ta không thể mang nó đi.” Trên mặt Vũ Mục Phong hiện lên ý cười, nhìn vào trong phòng với một ánh mắt tràn ngập yêu chiều.

“Tiền bối nhất định phải mang Mê Nhi đi sao?” Phong Tiêu Tiêu cũng gắt gao đưa mắt dán chặt nơi cửa phòng ngủ.

Vũ Mục Phong cười. “Mặc dù nó phải lập gia đình, nhưng mà cũng phải từ nhà gả đi mới đúng. Tiểu tử, có dám đến cốc ta một chuyến không?”

Phong Tiêu Tiêu gật đầu. “Vãn bối nhất định sẽ đến.”

“Nếu ngươi không đến, chỉ sợ nó sẽ không buông tha cho ngươi. Đứa nhỏ này y hệt tính tình của mẹ nó.” Lắc đầu cảm khái, cho dù dung mạo không giống, nhưng mà tính tình thì “mười phân vẹn mười” không sai à.

“Tiền bối, ngài.....” Hắn chần chờ.

“Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Vũ Mục Phong tựa hồ nhìn thấu tâm tư hắn.

“Ngài biết cha mẹ của Mê Nhi là ai?”

“Ta đương nhiên biết.”

“Nhưng Mê Nhi lại bảo rằng bản thân là cô nhi không cha không mẹ, được ngài nhặt về.”

Vũ Mục Phong nhất thời lâm vào trầm mặc, thật lâu cũng không lên tiếng. “Có lẽ bản thân nó cũng mong chính mình là một cô nhi không cha không mẹ.”

Phong Tiêu Tiêu không mở miệng, đó nhất định là một câu chuyện cũ đầy thương tâm, ít nhất đôi mắt của ông đã nói lên như vậy.

“Mê Nhi, còn không mau ra. Chẳng lẽ con thật sự muốn ta vào trong khiêng con ra?”

Phong Tiêu Tiêu ngạc nhiên quay đầu.

Màn che nhấc lên, Vũ Mê Mê xiêm y chỉnh tề bước xuống giường, vẻ mặt không cam lòng, “Vì sao nhất định phải mang con trở về? Khó khăn lắm con mới quyết định lấy chồng, nhưng sư phụ sao ngược lại không sốt sắng là sao?”

“Con muốn ta bị người trong cốc vây đánh à?” Giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Nàng trừng mắt: “Là con thành thân, bọn họ có gì dị nghị chứ?”

“Nhưng mà bọn họ hiếm khi có được dịp vui như thế mà.” Ông ôm trán nhăn nhó.

là vậy! Phong Tiêu Tiêu tự bản thân cảm thấy rất buồn cười.

Nàng hậm hực nói: “Quá đáng! Có phải lâu rồi bọn họ không có chuyện gì làm không?”

“Đúng thật đã lâu quá rồi. Bọn trẻ trong cốc cứ sợ chúng ta gây náo loạn, cho nên không thèm tổ chức hôn sự trong cốc, mọi người vất vả lắm mới chụp được con.....”

“Vất vả lắm mới chụp được con?!” Mặt của Vũ Mê Mê hơi tái đi, “Cái này đâu phải là quá đáng, mà là thiên lý khó dung. Sớm đã biết chuyện này nhất định không thể để cho mọi người biết. Nói đi, là ai báo cho sư phụ?”

“Con thông minh như vậy, chắc chắn đoán ra mà.” Vũ Mục Phong chậm rãi buông từng chữ, một chút che giấu cũng không có, lời nói ngược lại vô cùng rõ ràng.

“Bọn họ một người cũng đừng mơ chạy thoát!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói. Có thù không báo không phải là quân tử, không khiến bọn họ cả đời bất an, nàng tuyệt đối sẽ không dừng tay.

“Bây giờ theo ta đi, được chưa?” Ông đưa tay về phía nàng.

Vũ Mê Mê không tình nguyện một chút nào. “Con không muốn bị người đùa giỡn, sư phụ!”

“Mê Nhi, con đã biết cả rồi, tại sao không chịu.....”

“Người không chịu thừa nhận, con cần gì phải lên tiếng chứ?” Khẩu khí cố chấp vang lên.

Vũ Mục Phong thở dài một tiếng, “Con một chút cũng không giống ta, căn bản chính là bản sao của mẫu thân con.”

Nghe vậy, Phong Tiêu Tiêu bất chợt tỉnh ngộ. Bọn họ chính là cha con của nhau, khó trách Mê Nhi đứng trước ông không hề sợ hãi.

Vũ Mê Mê chu chu cái miệng. “Giống mẹ có gì không tốt chứ. Mẹ là người con gái dịu dàng, thùy mị, nết na.”

Phong Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn lại. Dịu dàng nết na? Nàng thật sự giống mẹ của nàng sao?

“Chỉ có điểm ấy là con không giống.” Giọng nói của Vũ Mục Phong mang theo chút ý cười.

Phong Tiêu Tiêu rất chi là đồng cảm, cười cười hiểu ý.

“Phong đại ca, muội cùng sư phụ đi trước.” Nàng lưu luyến nhìn hắn, nhưng rồi vẫn đưa tay cho phụ thân.

“Huynh nhất định sẽ tìm muội, chờ kiệu hoa của huynh.”

“Vâng.”

“Người trẻ tuổi, sau này gặp lại.”

“Tiền bối đi thong thả.”

Khi ánh trăng khuất dạng phía tây bầu trời, Phong Tiêu Tiêu mới trở về phòng.

~.~

Một tháng sau, người giang hồ rỉ tai nhau một chuyện vui.

Nghe nói, trang chủ Thiên hạ Đệ Nhất trang Phong Tiêu Tiêu cưới một cô nương lai lịch thần làm vợ kế, ngày bái đường thành thân còn có nhiều cặp thần tiên quyến lữ, nam thì anh tuấn, nữ kiều diễm vô cùng. Hơn nữa, bọn họ còn náo loạn hỉ đường đến mợ chủ nhân của Đệ Nhất trang Phong Tiêu Tiêu ở chính hôn lễ của mình phải ra tay cưỡng chế mọi người rời khỏi.

Nghĩ cũng biết, tràng náo nhiệt kia vui đến mức nào.