Nương Tử Ngươi Lớn Nhất

Chương 20




Tôn Tung Hoành vẫn để ý mọi hành động của Mạc Ân Lam. Lúc trước hắn hoài nghi vẻ thân mật của cô nàng với Ly An, lại không ngờ cô nàng nà có quan hệ với Công Tôn Lệnh. Vì vậy sáng sớm hắn muốn hỏi cô bé cho rõ ràng

"Người tên Công Tôn Lệnh có quan hệ gì với em vợ?" Hắn đi thẳng vào vấn đề.

Mạc Ân Lam ra vẻ khó hiểu hỏi lại:

"Tỷ phu sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Công Tôn Lệnh là ai? Ân Lam căn bản không quen."

Từ lúc nàng tới Trường An trấn, Mạc Ly An nói cho biết mình biết tỷ ấy và Tôn Tung Hoành chưa thành thân bất quá trong lòng sớm đem Tôn Tung Hoành là tỷ phu, cho dù nàng không ưa hắn nhưng tỷ tỷ thích thì nàng sẽ không phản đối.

Tôn Tung Hoành không đáp lời chỉ là nhìn chăm chú vào Ân Lam.

Sau một hồi, Ân Lam trong lòng biết không tránh được

"Lệnh gia là chủ tử của ta."

"Cô sớm biết Ly An là chính là tỷ tỷ của cô đúng không?"

Ân Lam gật đầu.

"Em biết là thúc thúc hại chết tỷ tỷ nhưng ta không có năng lực như tỷ tỷ cái có là dáng vẻ bên ngoài cho nên đã cùng với Lệnh gia giao dịch, chỉ cần hắn ta giúp em báo thù, thì em sẽ theo hắn, nhưng không ngờ tỷ tỷ lại ra tay trước, tuy lúc đến Long An trấn thì thúc thúc đã bị Lệnh gia lấy đi rất nhiều chẳng qua cần 1 cái kết nữa thôi, trong lòng tỷ tỷ thù hận thân làm muội muội ta giúp đỡ.

"Lệnh gia nói muốn đưa cho ta 1 đại lễ ta còn tưởng rằng là bảo vật trân quý khi ta thấy tỷ tỷ thì mới hiểu được tỷ ấy chính là lễ vật… Cũng khi đó ta nhìn thấy tỷ tỷ mới biết mình thay đổi quá nhiều, tỷ ấy vẫn thanh cao còn ta thì thật đáng khinh….

"Tỷ tỷ trải qua sống chết nhiều lần mà vẫn lương thiện còn ta vì trả thù mà không từ thủ đoạn nào…Tỷ phu em nhìn ra được tỷ tỷ cực kỳ yêu ngài, tín nhiệm ngài, ta cũng cực kỳ hâm mộ tỷ tỷ có thể có được hạnh phúc như vậy, dù sao chuyện thúc thúc đã kết thúc tỷ tỷ có thể tan đi mọi phiền não. Em không muốn để tỷ ấy lo lắng nên mong tỷ phu đừng nói cho tỷ ấy biết mọi chuyện, Ân Lam này chỉ muốn vĩnh viễn là 1 đứa em ngoan, ngây thơ trong mắt tỷ của mình mà thôi! Em muốn chị ấy sẽ nhớ dáng vẻ đó của em."

"Nàng ấy sẽ không để ý đến việc đó đâu!"

Mạc Ân Lam cô đơn cười.

"Nhưng em để ý…10 năm là 1 khoảng thời gian có thể nói là dài đủ để thay đổi tất cả kể cả con người… nhưng trí nhớ thì không bao giờ phai nhạt, em không hi vọng tỷ tỷ và tỷ phu phải lo cho em. Nhờ tỷ phu đó!"

"Được rồi!" Hắn quả thật không hy vọng Ly An phiền não.

"Đa tạ tỷ phu sau khi tỷ kết hôn em sẽ đi, mong tỷ phu chăm sóc cho tỷ tỷ giúp em."

"Em rời đi, cô ấy sẽ rất buồn." Hắn ít nhiều nghe nói qua Công Tôn Lệnh là kẻ rất thủ đoạn chỉ là hiện tại hắn phải đối mặt với kẻ thù trước mắt không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Chúng ta đã xa nhau 10 năm rồi cũng không gì khác lắm, có tỷ phu làm bạn với tỷ ấy là đủ rồi, khi nào tiện em sẽ đến thăm 2 người. Như vậy đủ khiến em yên lòng rồi." Cái "có thời gian" này cũng không biết là phải đợi năm nào tháng nào.

2 người nói chuyện không biết rằng bên ngoài Ly An đã nghe không sót từ nào, mặt rời đầy lệ, cô em gái mình đã không còn là 1 cô gái đơn thuần, nó đã thay đổi. Mạc Ly An không khỏi cắn răng, ông thúc kia đã biến em mình thành cái gì vậy. Nàng không thể hỏi con bé có lẽ vì ngại, có lẽ vì sợ nó buồn, Thôi thì mong nó bình an là mãn nguyện rồi.

Tôn Tung Hoành hành sự rất khiêm tốn về hôn sự chỉ cho biết huynh đệ ở tung hoành biết, còn các chi nhánh của tiêu cục khác thì bọn họ không tới kịp, gặp gỡ bọn họ sau cũng đươc.

Tôn phu nhân vừa được biết con trai muốn thành thân trước thời gian vui mừng vô cùng, bất quá nàng cũng không quên dặn dò con trai hành phải khiêm tốn sợ con dâu tương lai khổ cực lo lắng ngược xuôi. Nó đã phải phụ trách mọi việc cho hôn lễ có cái bây giờ cô dâu là nó mà thôi.

Có Tôn phu nhân hỗ trợ, Mạc Ly An có nhiều thời giờ xử lý việc khác, bao gồm cả việc cuối năm Tôn Tung Hoành phụ trách đi áp tải hàng cho Hoắc lão gia nên nàng đích thân lo việc chuẩn bị này

"Nếu Hoắc lão gia đã phải giấu thế này chắc việc áp tải sẽ rất nguy hiểm, các huynh phải hành sự cẩn thận, hành trình chậm một chút cũng không sao chỉ mong không có việc gì xấu phát sinh." Ngày mai thành thân xong hắn liền phải đi luôn làm trong lòng nàng có rất nhiều lo lắng.

"Yên tâm ta sẽ cẩn thận, chính nàng cũng cần phải chú ý hơn 1 chút lần trước bọn chúng giết không được thì sẽ lại tìm cách. Ta tin là việc này ít nhiều có quan hệ với Tấm Đông Khai nên nàng cần phải đề phòng hơn. Có việc gì cứ tìm Bạc Vân, hắn sẽ giúp nàng."

"Biết rõ rồi, lần trước bị chàng "dặn dò" thiếp đã biết điều hơn rồi. Thiếp sẽ chờ chàng trở về."

Tôn Tung Hoành chú ý tới Mạc Ly An hơi nhăn mặt

"Nàng sao vậy?"

Ly An Trải qua muốn nói lại thôi rốt cục mở miệng

"Ngày đó thiếp đã nghe chuyện 2 người nói ở thư phòng rồi, chàng nói xam Ân Lam có gặp phải nguy hiểm hay không?"

"Chắc là không nghe tiểu Mực nói từ khi nàng trở về Trường An trấn liền có vài người canh giữ Tôn phủ ở bên ngoài chắc là người của Công Tôn Lệnh. Chắc bọn họ không phải muốn rat ay đâu mà là bảo vệ cho Ân Lam đúng hơn. Ta tin là không có chuyện gì đâu!"

"Vậy là tốt rồi."

"Nàng đừng lo lắng quá! Ân Lam cực kỳ thông minh nó tự biết bảo vệ mình."

"Biết rõ rồi. Bọn Tiểu Mạnh còn đang tại tiêu cục chờ chàng đó? Chàng đi đi."

"Vậy ta đi!" Hắn trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Về đến phòng đi qua thấy muội muội đang ngồi trong phòng thêu

"Ân Lam muội đang làm gì thế?"

Mạc Ân Lam cười nói: "Ta muốn giúp tỷ tỷ chuẩn bị 1 chút cho hôn lễ, còn phải chuẩn bị mọi thứ cho cháu của em trong tương lai. Tỷ thấy hãi đẹp hay áo đẹp?" Cầm lên 1 đôi hài xinh xắn

"Rất đẹp."

"Đêm nay nó sẽ hoàn thành."

Mạc Ly An nhìn muội muội biểu tình đơn thuần nhớ lại hình ảnh của 2 chị em lúc trước, bây giờ mọi cảm xúc đều phai nhạt có cái không còn nhớ rõ nhưng dù sao nó cũng là những kỉ niệm đẹp, không sao cả chỉ cần em gái còn sống trên cõi đời này là được rồi. Nếu nó đã muốn giấu mình thì mình sẽ không hỏi, cứ để nó là 1 đứa em ngoan, vô tư, hòn nhiên, lương thiện đi! Có 1 số việc khi lộ ra sẽ khiến con người ta thêm tổn thương mà thôi, tốt nhất bí mật bị thời gian vùi lấp.

"Cám ơn muội. Sau khi tỷ tỷ kết thúc hôn sự sẽ giúp em chọn 1 người chồng tốt."

"Không cần đâu tỷ tỷ! Ân Lam không tính lập gia đình."

"Vì sao?"

"Ân Lam từng có vị hôn phu về sau hắn chết, em rất yêu thương hắn cũng đã hứa hẹn kiếp này sẽ không lập gia đình nữa, nếu như tỉ phu có chuyện gì tỷ tỷ có tái giá không?" Cô nói sang chuyện khác để Ly An không nói thêm.

"Lại nói… sau khi hôn lễ tỷ kết thúc Ân Lam phải đi, nơi này không phải cố hương, mà tất cả kỉ niệm của em đều ở nơi đó, em cũng quen sống ở đó nên muốn về đó, khi nào tỷ rảnh thì tới thăm muội là được rồi."

"Muội muốn ở 1 mình sao?" Vừa gặp nhau đã phỉa li biệt ư?

"Đương nhiên không phải nơi đó có hàng xóm, có bằng hữu, Ân Lam không có 1 mình tỷ tỷ xin yên tâm. Ân Lam không có việc gì nơi đó có hàng xóm láng giềng sẽ giúp đỡ em mà."

Ly An cầm tay em, hơi mỉm cười

"Ân Lam dù thế nào… muội vĩnh viễn muội muội của tỷ, vô luận em ở nơi nào tỷ sẽ luôn nhớ đến em, nếu như muội mệt mỏi.. hãy về đây với tỷ, tỷ sẽ ở nơi này vĩnh viễn chờ em…"

"Cám ơn… tỷ tỷ."

10 năm xa cách gặp nhau chỉ để nói được vài câu, nếu có kiếp sau em vẫn muốn là muội muội của tỷ. Em bất đắc dĩ phải xa tỷ, tỷ hã thông cảm cho đứa em này.

***

Hôm nay là ngày thành than của Tôn Tung Hoành Tôn phủ hôn lễ không hề phô trương chỉ mở tiệc chiêu đãi huynh đẹ, họ hàng thân quen, nhưng có những người quen vãn tới chúc làm cho nó thêm náo nhiệt.

Vương bà mối đối với hôn lễ của Tôn Tung Hoành cảm thấ rất đáng tiếc vì cô dâu ở ngay tại Tôn phủ chứ ở đâu đâu, hơn nữa tiêu cục nà toàn những thanh niên tuấn tú chứ kết hôn cả mà lão bản tieu cục hôn nay mới thành hôn

"Ha ha, Tôn lão bản đã cưới vợ không biết vài vị huynh đệ này có ý muốn lập gia đình không?" ( L: đi ăn cưới cũng tranh thủ thế, bệnh nghề nghiệp hả..)

Đồ Tiểu Chiêu tò mò đích hỏi:

"Có cô nương nào giống Tôn quản sự sao?" Ở trong lòng hắn cái tên đầu tiên khâm phục chính là nữ nhân như Tôn quản sự!

Vương bà mối cười đến cười toe toét.

"Ha ha đương nhiên là có. Ta vương bà mối là đệ nhất bà mối ở Trường An trấn này muốn tìm cô nương nào có cô nương đó sẽ làm cho công tử vừa ý" ( L: sao giống giọng tú bà thế)

Mạnh Tử không khỏi nhíu mày … thì ra nàng chính xác thân phận là tú bà ư?

"Yêu cầu của ta không nhiều lắm nữ nhân giống Tôn quản sự là được." ( L: vâng ko nhiều lắm..)

"Tôn quản… a…! Không.. nên gọi 1 một tiếng Tôn thiếu phu nhân, Tôn thiếu phu nhân là 1 nữ nhân hiếm có…" ngày vui phải nói những câu cát tường mới được

Đồ Tiểu Chiêu nghe vậy thất vọng.

"Không có ư?"

Vương bà mối liền vội vàng kéo Đồ Tiểu Chiêu.

"Từ từ đã … vị công tử này, ta nói nhân gian hiếm có cũng không nói là sẽ không có. Hiện tại trên tay ta có Hứa cô nương, nàng bộ dáng thanh tú, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nấu ăn ngon, không biết vị công tử này ý hạ như thế nào?"

"Ý hạ? Cần gì phải hỏi ta "nách hạ" không bằng hỏi ta đầu gối đi!" Thật tốt quá! Mạnh ca nói phải hiểu được lần này hắn có cơ hội dùng. (L: Mạnh ca à, nước đổ lá khoai..)

Đồ Tiểu Chiêu quả thật nói một câu làm Mạnh Tử tự dưng nghe được mặt xanh mét, còn kẻ không mấ khi ăn nói nhiều như Mực Hoài Thạch cũng xoay người cười không ngừng.

"Đầu gối???" Vương bà mối không hiểu cứng đờ.

Mạnh Tử nhìn không được trực tiếp đem người kéo đi, còn lại Vương bà mối còn đang phỏng đoán 2 chữ "đầu gối" có hàm nghĩa gì.

Rượu quá ba tuần, hôn lễ tiến hành hoàn tất, Tôn Tung Hoành say do huynh đệ của hắn đỡ vào tân phòng.

"Tôn quản sự… À quên..chữa lại. Đại tẩu! đại ca liền giao cho tẩu, chúng ta là huynh đệ tốt của đại ca sẽ không nháo động phòng, bất quá tẩu nhớ rõ ngày mai đại ca xuất môn phải đúng giờ!" Đồ Tiểu Chiêu vừa mới nói xong bị Mạnh Tử gõ đầu một cái. ( L: anh Tôn nghe đc, sẽ cho Mực ca giáo dục mi Mực ca: cười gian Chiêu: tái mét)

"Chúc đại ca – đại tẩu trăm năm hoà hợp. Chúng ta đi trước." Mạnh Tử kéo Đồ Tiểu Chiêu ra ngoài. Mực Hoài Thạch chỉ là gật đầu thăm hỏi rồi cũng theo.

Ly An nở nụ cười xoay người đang muốn chiếu cố trượng phu, đã thấy hắn căn bản không có say hai tròng mắt hơi cười nhìn nàng.

"Chàng không có say?"

"Tửu lượng của ta cũng không kém như vậy, thêm nữa nhớ đến ngày mai phải xuất môn nên cũng không muốn uống quá nhiều chỉ sợ hỏng việc. Thì Tiểu Chiêu lại nói nhiều lắm"

"Tiểu Chiêu vĩnh viễn vẫn là tính trẻ con."

Tôn Tung Hoành đứng dậy đem Ly An đặt tại trên giường nhìn khăn hồng rồi hắn vén lên.

"Bắt đầu từ hôm nay nàng đã là thê tử của ta, chúng sẽ sẽ cùng nắm tay nhau đến khi già, nương tử à trong mắt ta nàng là lớn nhất, duy nhất."

Ly An nghe mà mắt đã đỏ lên, nàng tự nhủ mình có tài cán gì mà có được người phu quân như vậy!

"Tung Hoành…"

"Ngoan! Ly An nàng đừng khóc, hôm nay là ngày vui của chúng ta nàng đừng khóc…" Nàng khóc làm cho hắn luống cuống tay chân.

"Đúng vậy!" Ly An vội vàng lau đi nước mắt.

"Ngày vui không thể khóc, vậy… chúng ta bây giờ làm cái gì?" ( L: cái này thì… o.0)

Mẹ ruột chết sớm nên trước khi cưới không có mẹ dặn dò, mà mẹ nuôi cũng lo hôn sự vội vàng cũng không dặn nàng phải chú ý gì cả…nên nàng không có khái niệm đêm tân hôn là như nào? Ra sao?

"Làm.. làm…" Tôn Tung Hoành nhất thời nghẹn lời. Không biết nên nói như thế nào.

"Cái kia… kỳ thật ta không nghĩ tới sớm như vậy cùng nàng viên phòng, chỉ nghĩ muốn trước đem nàng bên cạnh, viên phòng thì sẽ làm cho chúng ta… chúng ra." Nói xong hắn đã mặt đỏ tai hồng.

Ly An cũng thẹn thùng không hiểu.

"Vậy… Chúng ta đi ngủ sao?"

"Hay nàng giúp ta kì lưng đi? " Tự dưng hắn lại muốn ôn lại chuyện cũ

Ly An nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta đi tắm đi!"

Giống như làm chuyện xấu vậy 2 người bọn họ rời khỏi phòng tân hôn tới phòng tắm hưởng thụ đêm tân hôn. Cách đó không xa, Ân Lam thấy thế không khỏi lắc đầu bật cười.

Nàng vốn định lên tiếng kêu gọi lại nhưng bây giờ không nên quấy rầy 2 người họ không tỷ phu sẽ tức giận cho coi, nên nàng để lại 1 phong thư. Những người bên trong Tôn phủ người ra, người về trong lúc náo nhiệt đó nàng ra đi

Lúc này 1 nam tử xuất hiện phía sau nàng.

" Cô nương bây giờ khởi hành sao?"

"Đúng vậy, chúng ta đi thôi!" 10 năm ly biệt, trùng phùng ngắn ngủi, nhưng chỉ cần tỷ tỷ được hạnh phúc là người em này không thấy tiếc nuối gì nữa rồi! Tỷ à muội chúc tỷ cả đời sống hạnh phúc nhé!