"Tiểu thư!!!!", A Tuyết thất thanh kêu lên.
Ta thấy khuôn mặt nàng ta trắng bệch.
Cũng phải thôi, ta mà chết, không chỉ nàng ta, cả chín đời Mộng gia đều phải chết! Sao có thể không sợ chứ?
Aizzz! Chết tiệt, đau quá!
Lục Trấn cũng lo lắng để đầu ta tựa vào ngực hắn:"A Nhược, không sao chứ?"
Ta vừa đau vừa tức, nước mắt trào ra:"Ngươi lo cho ta, sao vừa nãy cố chết không chịu giúp ta?"
Máu cứ chảy xối xả, ta cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng, càng ngày càng mệt.
"Thần Phong!"
"Có thuộc hạ!"
"Truyền thái y! Thông báo cho Hoàng thượng cùng Mộng gia!"
"Rõ!", Thần Phong nhận lệnh, mau chóng rời đi.
Khoa........! Khoan đã! Sao không ai để ý đến tên vừa bắn ta sao? Sao không ai bắt hắn? Lỡ như ta chết.......!vậy..............!vậy chẳng phải phí một mạng rồi sao?
"Lục Trấn này!", ta khẽ gọi hắn, lúc này đây mí mắt cùng cơ thể ta đã nặng trĩu rồi.
"Cố gắng gắng gượng, thái y sắp tới rồi!"
"Không..........! Không được rồi! Ta không.......!không gượng nổi nữa!", tôi nhắm mắt lại, tảng lờ tiếng gọi gấp gáp của Lục Trấn.
———————————————————————
Không biết đã là mấy ngày sau, ta nghe thấy có tiếng người quát tháo.
Hình như là tiếng của Long Bách Xuyên.
"Mấy lão ngự y các ngươi, nếu nàng ấy không tỉnh dậy, các ngươi chuẩn bị mạng bồi táng theo nàng đi!"
"Hoàng.......!Hoàng thượng bớt giận!"
Ta chầm chậm mở mắt.
Đây.....!Đây là bắt cóc ta sao? Giường này không phải của ta, tường chạm trổ, cột khắc hình phượng, xa hoa lộng lẫy này đâu phải phòng của ta.
"Nương nương! Nương nương! Cuối cùng người cũng chịu tỉnh lại rồi!"
"Hả? Nương nương tỉnh lại rồi? Trời cao có mắt!"
"Nương nương có thể tỉnh lại là do phúc khí của Hoàng thượng đấy!"
"Đúng là phu thê ân ái! Đồng vợ đồng chồng!"
Một loạt tiếng ồn truyền tới tai, phiền chết đi được! Ta bịt tai lại.
Long Bách Xuyên tiến tới giường, để đầu ta dựa vào lòng hắn, quát:"Các ngươi im hết cho trẫm!"
Làm vua đúng là lợi hại, chỉ cần một câu nói thôi là có thể khiến người khác thần phục rồi.
"A Nhược, nàng cảm thấy thế nào rồi?"
"Bệ hạ, sao ta lại ở đây?"
"Nàng bị thương, ta cảm thấy Mộng gia quá vô dụng, không thể bảo vệ nổi cho nàng, thế nên ta đã đón nàng vào cung.
Nơi đây là Cấm Chỉ cung, là nơi nàng sẽ ở".
"Những người khác không sao chứ?", ta lo lắng hỏi.
Sao mà không lo cho được, tên khốn Lục Trấn, để ông đây sống khổ sống sở ở nhân gian, thà giết quách ta đi cho rồi!
Long Bách Xuyên im lặng vuốt tóc ta một lát rồi mở miệng:"Nha hoàn đi theo nàng, ta đã ban ba tấc lụa trắng rồi, biểu đệ không sao, đệ ấy chỉ bị thương ngoài da thôi".
"Sao bệ hạ lại giết A Tuyết?", ta tò mò hỏi.
"A Tuyết nàng ta là đồng bọn với tên thích khách kia, sao trẫm có thể tha cho nàng ta?", Long Bách Xuyên nhướn mày.
"Nói cũng phải", ta gật đầu.
"Mấy hôm nữa Hiền phi sẽ đến thăm nàng, nàng ta nói gì nàng cứ mặc kệ là được.
Nghe không?"
Ta gật đầu.
Hiền phi này hình như tên là Tử Dung, lúc đó Thần Phong đến báo tin này cho Lục Trấn, ta thấy sắc mặt của hắn không tốt cho lắm.
Dường như hai người có quen biết từ trước.
Ta thấy vô cùng kì lạ, Lục Trấn không thích nhân gian.
Sao hắn lại quen Hiền phi này nhỉ? Chắc là uyên ương đạp vịt rồi!
Lục Trấn giỏi lắm, còn định ăn vụng sau lưng biểu huynh của hắn.
Lợi hại! Lợi hại! Ta đang mông lung suy nghĩ, có một tiểu cung nữ vội vàng quỳ phịch xuống hành lễ.
"Nương......!Thuộc hạ tham kiến nương nương!"
"Bình thân đi!"
"Tạ ơn nương nương", tiểu cung nữ cung kính đứng dậy, lui sang một bên.
"Đây là Mai Ngân, thị vệ ở Cấm Chỉ cung này, từ giờ trở đi nàng ta sẽ hầu hạ nàng".
"Sao bệ hạ lại phái thị vệ tới hầu hạ ta? Như vậy chẳng phải uổng phí tài năng cho nàng sao?", ta nhìn Long Bách Xuyên hỏi.
Long Bách Xuyên bật cười lắc đầu nhìn ta, ôm chặt ta vào lòng hắn.
"Bệ hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, lẽ nào bệ hạ người không biết đạo lý này?" [Sao lúc trước Lục Trấn gia gia ôm hôn Ngài, Ngài không nói đến đạo lý thụ thụ bất thân vậy:))) ]
Hắn khẽ nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn khư khư ôm ta.
Cứ như thể nếu Long Bách Xuyên buông ta ra thì ta sẽ biến mất vậy.
"Làm ơn hãy ở bên trẫm mãi như thế này, trẫm không thể mất nàng lần nữa được!"
Long Bách Xuyên này bị thần kinh sao? Ta thấy hắn cứ lẩm bẩm câu này mãi, tới lúc ta ngủ thiếp đi mất, hắn nhẹ kê gối cho ta ngủ, trước lúc rời đi vẫn nói câu này.
Có vẻ như..........!Long Bách Xuyên kia là tình kiếp lần này của ta.
"Chủ nhân!...."
"Chủ nhân!......"
Có tiếng thì thào, ta biết nơi cung cấm này Long khí cuồn cuộn, nhưng Tử khí cũng khá nặng nề, lẽ nào trong Cấm Chỉ cung này có thứ không sạch sao?
"Chủ nhân! Người trở lại rồi!...."
"Ngươi nghe thấy gì không Mai Ngân?", ta nhíu mày hỏi.
Tiếng thì thào này càng ngày càng lớn, nghe giọng điệu vô cùng vui mừng.
"Bẩm nương nương, thuộc hạ không nghe thấy tiếng gì cả".
"Vậy à? Tất cả lui ra ngoài đi".
"Vâng thưa nương nương", tất cả nô tỳ trong điện cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài.
Tuy rằng Mai Ngân cúi đầu, nhưng ta có nhìn thấy khoé môi nàng ta nở nụ cười.
Quả là một cô nương kì quái!
Chờ trong điện không còn ai nữa, ta mới ngồi dậy lạnh giọng nói:"Yêu nghiệt phương nào, còn không cút ra đây?"
À, nói cho mấy người biết, lúc nói xong câu này ta vô cùng hối hận.
Vì ta bị Lục Trấn khoá pháp lực rồi, vậy nên ta có bị đánh thì chỉ còn nước gọi người khác tới đánh hộ ta thôi.
Vừa dứt lời, một con Hắc Long hiện ra trước mắt ta, nó cung kính cúi đầu:"Tiểu Bạch tham kiến chủ nhân".
Tiểu Bạch? Ta không nghe nhầm chứ? Một con Hắc Long to lớn đen thù lù tên là Tiểu Bạch? Chủ nhân của yêu thú này quá khinh bỉ nó rồi! Ha ha!
"Ngươi gọi ai là chủ nhân? Ta sao?"
"Chủ nhân đi đầu thai, có lẽ đã quên mất Tiểu Bạch rồi.
Có điều căn cốt của người cả nghìn năm cũng không thay đổi, vẫn không bị ta doạ sợ", nhân vật Tiểu Bạch kia trìu mến nhìn ta.
"Ngươi....!Ngươi là một tàn hồn?", ta do dự hỏi.
Hiện giờ ta là một phàm nhân, không có phép thuật, ta rất dễ bị thi thuật che mắt.
Hắc Long kia gật đầu, vẻ mặt nó nhuốm bi thương:"Chủ nhân rời đi 208 năm nay, Tiểu Bạch đợi người đúng 208 năm.
Có điều, trải qua bãi bể nương dâu, ta không thể giữ đúng lời hứa, bình bình an an nguyên vẹn để bảo vệ chủ nhân nữa rồi".
"Đã xảy ra nhưng chuyện gì thế?", ta vô cùng tò mò.
"Hôm đó.........".