Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thật ra ta ở lại Thương Tố môn
tổng cộng ba năm. Năm đầu tiên là hôn mê, rồi mất hai năm sau mới có thể trị hết
độc trên người. Năm đó, Tần Phong Ảnh muốn lấy mạng ta, nên đã dùng tam nhật đoạt
hồn tán. (Ba ngày mất mạng) Nếu không gặp được sư phụ nàng, thì dù ta không ngã
xuống vách đá, cũng không thể nào sống được. Cho nên, vừa rồi khi Tần Phong Ảnh
nói chuyện với Tống Vấn Chi, mới xác định ta chắc chắn đã chết không còn nghi
ngờ gì nữa.”
Nghe hắn nói
vậy, Thanh Hạm vô cùng kinh hãi. Nàng biết tam nhật đoạt hồn tán là loại độc dược
cực kỳ lợi hại, đã vào cơ thể sẽ không giải được. Mỗi lần độc phát, toàn thân
giống như ngàn vạn con kiến gặm cắn. Mỗi nỗi đau thương vô hình dâng lên trong
lòng nàng, nàng vươn tay, vuốt ve mặt hắn.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười với nàng, ý bảo
nàng, tất cả đều đã là quá khứ, đừng quá lo lắng.
Thanh Hạm chậm rãi nói: “Thì ra mấy năm nay chàng khổ như vậy.
Nhưng bây giờ tất cả đã là quá khứ rồi.” Nhớ lại đủ mọi chuyện xảy ra trong mấy
năm nay, trong lòng nàng thầm cảm thán, có đôi khi, vận mệnh thật khó lường.
Lăng Nhược Tâm ôm nàng chặt hơn, nói: “Đúng thế, tất cả đều
là quá khứ. Có nàng bên cạnh, ta không sợ gì nữa. Hai năm nay, ta đều nhớ như
in mọi chuyện. Nếu năm đó ta không đưa nàng vào cung, thì có lẽ cũng không xảy
ra một chuỗi sự việc sau này. Những gì mà hai huynh đệ Tần Phong Dương, Tần
Phong Ảnh đã làm với nàng, ta sẽ đòi lại tất cả, từng việc, từng việc một.”
Sống lại một lần nữa, khiến tính tình hắn càng điềm tĩnh
hơn, có điều, sự oán hận tích tụ dưới đáy lòng cũng càng nồng đậm hơn. Hàng
đêm, trong giấc mộng, tim của hắn đau đớn vô cùng. Nỗi tương tư tới tận xương
tuỷ khiến sự oán hận của hắn càng nặng nề hơn. Nhưng hắn cũng biết, kẻ thù của
mình quá mạnh mẽ, nếu hắn trực tiếp công kích, chắc chắn sẽ mất mạng ngay. Suốt
hai năm nay, hắn khổ tâm bày mưu tính kế rất nhiều chuyện, mọi chuyện cũng vấn
đều phát triển theo hướng mà hắn đã dự liệu trước. Nếu những chuyện sau này
cũng thuận lợi, thì ngày hắn báo được thù cũng không còn xa.
Thanh Hạm thở dài nói: “Năm đó, khi chàng rơi xuống vách đá,
từng dặn ta đi tìm cha ta và mẹ chàng, nhưng qua bao nhiêu năm, ta vẫn không có
tin tức gì của họ, cũng không biết họ rốt cuộc như thế nào rồi. Có nhiều lúc,
ta rất nhớ họ.” Vừa nói tới đây, trong mắt nàng đầy vẻ nhớ nhung, có thể gặp lại
Lăng Nhược Tâm là chuyện vui nhất đối với nàng, trong mấy năm qua. Nhưng nếu có
thể tìm được Đoàn Lạc Trần và Lăng Ngọc Song, cả nhà đoàn tụ thì tốt biết bao.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Họ rất ổn, nàng không cần lo lắng
cho họ.”
Thanh Hạm rời khỏi ngực hắn, hỏi: “Bọn họ rất ổn sao? Sao
chàng biết? Chẳng lẽ chàng đã tìm được họ rồi?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đúng thế, thật ra không phải là
ta tìm được họ. Mà là họ tìm được ta. Năm đó khi ta đang ở Thương Tố môn dưỡng
thương, bọn họ đã tìm tới tận nơi. Rồi sau đó nghe sư phụ nàng nói là nàng ở
Thương Tố môn một tháng, rồi đưa Tô Tích Hàn đi, nên mới lỡ dịp, không gặp được
họ. Khi sư phụ nàng gặp họ, cũng đưa bọn họ ra sau núi chăm sóc ta. Suốt ba năm
qua, cũng may mà có họ, nếu không, không chắc ta vượt qua được.”
Thanh Hạm khẽ thở phào một cái, lại hỏi tiếp: “Năm đó làm
sao họ thoát được vụ đại hoả hoạn kia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chuyện
này vẫn khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, nàng cũng từng nghĩ đến Tần Phong
Dương nói dối nàng, chỉ sợ trong số những người bị thiêu đến không còn rõ hình
dạng ở Huyến Thải sơn trang kia cũng có họ, vì suốt mấy năm qua, nàng vẫn luôn
cho Thanh Sơn đi tìm tin tức của họ, nhưng lại không thể nhận được tin tức gì.
Lăng Nhược Tâm nói: “Thật ra, năm đó khi Tần Phong Dương đưa
người đến hoả thiêu Huyến Thải sơn trang, bọn họ đã nhận được tin mà Thanh Sơn
báo về. Lúc ấy, mẫu thân cũng không thể làm cách nào khác, vì thời gian quá cấp
bách, nên mới dùng đến biện pháp cuối cùng. Bà đưa hết hơn một nghìn người từ
trên xuống dưới của Huyến Thải sơn trang chạy theo địa đạo ra ngoài. Thì ra,
năm đó khi bà ngoại ta xây dựng sơn trang, vì có mối quan hệ tế nhị kia với triều
đình, nên bà cũng sợ sau này sẽ xảy ra chuyện phiền phức, liền nghĩ, lỡ như có
xảy ra chuyện gì, cũng có thể có đường thoát thân, vậy nên bà mới sai người đào
một đường địa đạo trong sơn trang. Con đường đó nối từ Huyến Thải sơn trang đến
Tư Nguyên cốc, đó là một nơi non xanh nước biếc. Cũng vì ước hẹn mười năm của
Huyến Thải sơn trang với triều đình, mà trước kia mẹ ta cũng luôn lo lắng sẽ xảy
ra chuyện, nên bà luôn dự trữ đầy đủ lương thực thực phẩm ở đó. Bọn họ muốn chờ
cho mọi chuyện lắng xuống sẽ ra ngoài tìm chúng ta. Ai ngờ mẫu thân suy nghĩ
quá nhiều nên sinh bệnh nặng, tĩnh dưỡng mất khoảng ba tháng mới ra ngoài được.
Đến khi họ ra khỏi cốc, mới phát hiện Huyến Thải sơn trang đã thành một đống đổ
nát. Tin đồn về ta và nàng bay đầy trời trong thành Tầm Ẩn, họ ôm hy vọng đi
Thương Tố môn, nhưng lúc đó nàng đã rời đi. Bọn họ vốn muốn đi tìm nàng, nhưng
lại không yên lòng về ta, vì thế nên ở cạnh ta, chăm sóc ta ba năm. Đợi ba năm
sau, cơ thể của ta hoàn toàn bình phục, thì lại mất tin tức của nàng.”
Thanh Hạm thở dài: “Chỉ
cần bọn họ không sao là tốt lắm rồi. Có điều, mọi chuyện cũng thật trùng hợp,
có lẽ ta vừa rời khỏi Thương Tố môn thì họ đến nơi ấy. Nếu biết trước như vậy,
năm đó ta sẽ ở lại Thương Tố môn thêm một thời gian nữa, thì mấy năm nay cũng
không khổ sở tương tư như vậy. Chỉ là, năm đó tâm trạng của ta rất tệ, hơn nữa,
còn có thêm cả chuyện của Đại sư huynh, mà ở trong Thương Tố môn thì có quá nhiều
ký ức hạnh phúc. Sau khi ta rời đi, trong lòng cảm thấy có một số việc không thể
vui vẻ mà chấp nhận được. Ta ở nước Long Miên năm năm. Vì tìm chàng, ta cũng đi
khắp từng góc của nước Phượng Dẫn, nhưng lại chưa từng quay về Thương Tố môn.
Ông trời đúng là thích trêu chọc ta. Nhưng mà, cha ta cũng thật đáng giận, có mẹ
chàng chăm sóc chàng là đủ lắm rồi, sao ông không đi tìm ta chứ? Cứ như trong
lòng ông, chàng còn quan trọng hơn ta ấy!”
Tuy ngoài miệng nàng trách móc như vậy, nhưng trong lòng
cũng không quá để tâm. Từ năm năm trước khi còn ở Huyến Thải sơn trang, lòng của
cha nàng đã hoàn toàn hướng về Lăng Nhược Tâm, chỉ hận không thể sớm đẩy nàng
vào lòng hắn. Có điều, bây giờ nghĩ lại, chuyện đó cũng chẳng có gì xấu.
Thanh Hạm lại như nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Nhưng mà ta lập
ra Vô Hối sơn trang ở nước Long Miên, tuy đã đổi tên thành Đoàn Thanh, nhưng tất
cả mọi phương thức kinh doanh đều y như Huyến Thải sơn trang trước kia, lại dồn
ép Tô Dịch Hàn khắp nơi. Với sự khôn khéo của chàng, làm sao lại không đoán được
ta là ai? Sao đến tận bây giờ chàng mới tìm đến nước Long Miên? Hơn nữa, còn
không phải là đến Vô Hối sơn trang, mà lại là xưởng binh khí Tiềm Dương?”
Thanh danh của Vô Hối sơn trang lớn như vậy, nếu Lăng Nhược
Tâm đã hồi phục được hai năm, thì với trí tuệ của hắn, sao có thể không đoán ra
được là nàng? Sao hắn không đến tìm nàng?
Lăng Nhược Tâm nói: “Năm đó, sau khi nàng rời khỏi Thương Tố
môn, vừa giải được hết độc trong người, ta liền muốn tìm tất cả mọi cách để tìm
nàng, nhưng ta lại không có chút tin tức nào của nàng, nên ta đoán chắc nàng đã
rời khỏi nước Phượng Dẫn. Có điều, ở trong nước Phượng Dẫn, ta căn bản không hề
nghe thấy tin tức gì về Vô Hối sơn trang, ta nghĩ có người đã phong toả tin tức
về nàng. Lần này ta tìm đến xưởng binh khí Tiềm Dương, cũng là vì đi theo Tần
Phong Ảnh mà đến. Gặp lại nàng là điều bất ngờ nhất mà ta chưa từng nghĩ tới.
Ta làm thế nào cũng không nghĩ ra được nàng lại là chủ nhân thực sự của xưởng
binh khí Tiềm Dương!”
Hắn cũng thật sự rất ngạc nhiên, mấy năm gần đây, nàng vượt
qua như thế nào?
Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Ở nước Phượng Dẫn căn bản không
nghe thấy tin tức của ta sao? Vậy hôm trước Tô Dịch Hàn làm sao có thể tìm tới
đây được? Còn nói thanh danh của Vô Hối sơn trang ở nước Phượng Dẫn rất lớn nữa.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Người đã phong toả tin tức là ai? Hắn có quan hệ
gì với Tô Dịch Hàn?”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Người phong toả tin tức, e là
muốn bảo vệ nàng. Mà trong thiên hạ này, người có bản lĩnh như vậy… hiện giờ ở
nước Phượng Dẫn, cũng chỉ có một người làm được thôi.”
Thanh Hạm nhíu mày: “Ý chàng là hắn làm sao?” Lăng Nhược Tâm
khẽ gật đầu.
‘Hắn’ mà nàng nhắc đến ở đây, cả hai người đều biết rất rõ.
Mà nếu hắn đã cố tình phong toả tin tức của nàng, thật sự muốn bảo vệ nàng, thì
sao lại để cho Tô Dịch Hàn tới tìm nàng? Trong chuyện này còn bí ẩn gì nữa?!
Thanh Hạm lại hỏi: “Mấy hôm trước Tô Dịch Hàn có đến tìm ta,
đưa cho ta cửu chuyển lưu quang trục, còn nói là nhặt được ở núi Bất Chu. Nếu
không phải bên xưởng binh khí Tiềm Dương xảy ra chuyện, chỉ e ta đã chạy tới
núi Bất Chu tìm chàng rồi. Chàng có từng đi qua núi Bất Chu không?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Núi Bất Chu à? Chưa từng tới. Khi ta
ngã xuống vách đá đã đánh mất Cửu chuyển lưu quang trục rồi. Ngày đó bên dưới
đáy vực rất nhiều bụi cây, ta nhớ lúc ấy hình như Cửu chuyển lưu quang trục bị
rơi ở đó.”
Thanh Hạm oán hận nói: “Tô Dịch Hàn này quả nhiên là cực kỳ
ghê tởm. Đến bây giờ vẫn không biết hối cải còn dám tới lừa bà đây. Lần sau mà
gặp, đừng có trách vì sao chết trên tay ta. Ta nhất định sẽ không buông tha hắn
dễ dàng như thế!”
Biết được tin tức này từ Lăng Nhược Tâm, không cần nghĩ cũng
biết ở núi Bất Chu đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ nàng bước vào. Thanh Hạm
thầm thấy may mắn, cũng may ông trời có mặt, xưởng binh khí Tiềm Dương sớm
không xảy ra chuyện, muộn không xảy ra chuyện, lại có chuyện đúng lúc này. Nàng
lại nghĩ chuyện này có liên quan đến Tống Vấn Chi. Chẳng lẽ tất cả những gì
huynh ấy đang làm đều là vì huynh ấy muốn lặng lẽ bảo vệ nàng?! Những nghĩ lại
thì cũng không đúng lắm. Nếu Tống Vấn Chi biết mục đích thật sự của Tô Dịch Hàn
khi đến tìm nàng, thì có thể trực tiếp cảnh báo nàng là được. Hơn nữa, nếu
không phải lần này nàng và Thanh Sơn cùng đến xưởng binh khí, thì Tống Vấn Chi
cũng không thể biết được nàng chính là chủ nhân thực sự của Tiềm Dương.
Nếu Cửu chuyển lưu quang trục đã mất vào thời điểm đó, Thanh
Hạm bất giác nhớ lại, khi ấy Tần Phong Dương cũng đã từng phái người giúp nàng
tìm kiếm Lăng Nhược Tâm. Có lẽ lúc đó hắn đã nhặt được chiếc vòng tay kia. Nàng
thầm thở dài, nếu năm ấy nàng nhìn thấy chiếc vòng đó, không biết sẽ còn gây ra
chuyện gì nữa. Nếu chiếc vòng là do Tần Phong Dương lấy đi, thì cũng đã rõ ràng
Tô Dịch Hàn là người của ai. Có điều, hắn mất nhiều tâm tư như vậy, rốt cuộc là
muốn làm gì?!
Nếu Thanh Hạm đi núi Bất Chu, có lẽ Tần Phong Dương đã chờ sẵn
ở đó. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa chết tâm sao?
Nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói:
“Bao nhiêu năm không gặp, tính cách nàng hình như càng ngày càng tệ. Dù ở nước
Phượng Dẫn ta chưa từng nghe thấy tiếng tăm của Vô Hối sơn trang, nhưng sau khi
đến nước Long Miên, ta vẫn thường xuyên nghe thấy tin tức về nó. Người ở đây đều
nói, tuy công việc kinh doanh của Vô Hối sơn trang rất lớn, nhưng tính cách
trang chủ lại cực kỳ không tốt. Hiện giờ, xem ra ta đã được chứng kiến rồi.”
Thanh Hạm lườm hắn một cái, giương nanh múa vuốt nói: “Sao hả?
Chàng sợ à?”
Nhìn bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm bật cười: “Đúng vậy,
ta rất sợ, từ năm năm trước ta đã chỉ sợ mỗi nàng rồi! Nhưng mà Thanh Hạm, mấy
năm nay nàng sống thế nào? Ta nhớ lúc trước nàng không hề biết chút gì về nhuộm
vải, làm sao có thể kinh doanh được Vô Hối sơn trang? Hơn nữa, xưởng binh khí
Tiềm Dương này là thế nào?” Hắn thật sự rất tò mò.
Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, khi ta xây dựng
Vô Hối sơn trang, ta cũng không nghĩ gì nhiều. Ta chỉ nghĩ, nếu là chàng thì
chàng sẽ làm thế nào. Chàng còn nhớ rõ bộ sách viết về nhuộm màu mà năm đó
chúng ta lấy được trong Hoàng lăng không? Tất cả kỹ thuật nhuộm màu đều có
trong đó, quyển sách đó thật lợi hại, có ghi cả phương pháp phối chế màu nhuộm
sao cho có bị phơi dưới ánh nắng gay gắt cũng không đổi màu. Còn về thêu thùa,
ta thật sự không hề biết gì cả, nên ta mới nhớ xem năm đó chàng quản lý tú
nương của Huyến Thải sơn trang như thế nào, rồi lại nhớ tới chàng đã từng nói
tay của những cô nương biết thêu thùa thì có đặc điểm thế nào, nên ta làm theo
cách chàng nói để chọn tú nướng. Còn ta thì dù không hiểu cũng giả vờ hiểu biết,
cả ngày chỉ đi hù người ta, cũng khiến cho một đám cô nương thêu thùa có sinh
khí hơn. Về phương pháp dệt vải, là công của Tích Hàn.”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm bật cười: “Thanh Hạm, ta
thật sự không ngờ nàng còn có bản lĩnh này!” Phương pháp kinh doanh như nàng,
dù là hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi. Không biết nên nói rằng nàng to gan
nên không sợ hãi gì, hay nên nói nàng can đảm, sáng suốt hơn người nữa. Nhưng
dù thế nào, nàng cũng dùng phương pháp của mình xử lý Vô Hối sơn trang rất gọn
gàng.
Thanh Hạm cười nói: “Dù sao cũng là không biết, cái kiểu chữa
ngựa chết thành ngựa sống này, làm sao ta có thể không sợ hãi, nhưng khi bắt đầu,
thì mọi chuyện đều rất thuận lợi. Hơn nữa, có Thanh Sơn và Lạc Thành hỗ trợ, ta
làm chuyện gì cũng đỡ lo lắng hơn.” Nàng nói rất thật lòng, nếu không có Thanh
Sơn và Lạc Thành, dù nàng có khôn khéo thế nào, thì chỉ có mình nàng cũng không
thể làm được quá nhiều việc.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Vậy xưởng binh khí là thế
nào?” Nếu Vô Hối sơn trang có thể nói là do vận may của nàng tốt, thì xưởng
binh khí Tiềm Dương không thể chỉ dựa vào vận may được. Hắn biết rất rõ nước
Long Miên và nước Phượng Dẫn quản lý việc sản xuất binh khí nghiêm như thế nào.
Thanh Hạm hơi đắc ý nói: “Xưởng binh khí này cũng tốn chút
tâm tư của ta. Ta sắp xếp một ván cờ, rồi dụ cho thái tử nước Long Miên bước
vào, làm cho hắn thiếu ta một mạng. Hắn nói muốn báo đáp ta, ta liền nói muốn
có quyền khai thác khoáng sản và sản xuất binh khí ở Tiềm Dương, cũng đồng ý với
hắn hàng năm sẽ cung cấp cho đội quân của nước Long Miên không dưới mười vạn lạng
bạc binh khí.” Đương nhiên, khi nàng khiến cho Thái tử nước Long Miên phải thiếu
ân tình của nàng, nàng cũng bắt Thanh Sơn dịch dung cho nàng. Cho nên trong mắt
người ngoài, Vô Hối sơn trang và xưởng binh khí Tiềm Dương không hề có chút
quan hệ nào cả.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Thanh Hạm vốn đơn thuần không lo
nghĩ gì của ta, từ bao giờ mà biết dùng tâm kế thế?” Không biết vì sao, nhìn vẻ
tang thương trong mắt nàng, tim hắn đau thắt lại. Nếu không phải vì hắn, nàng
cũng không cần phải khổ sở như vậy.
Thanh Hạm bình tĩnh nhìn hắn nói: “Thật ra, ta cũng không học
được cách dùng tâm kế. Chỉ là, mỗi khi có chuyện gì, ta đều nghĩ, nếu là chàng,
chàng sẽ làm như thế nào. Cứ như vậy mà vượt qua mọi chuyện thôi.” Trong lòng
nàng, hắn là người vạn năng, mỗi lần nàng suy sụp hay nhụt chí, nàng đều nghĩ đến
hắn. Chỉ cần vừa nghĩ đến hắn, nàng lại có dũng khí và sức mạnh đến vô hạn.
Lăng Nhược Tâm khẽ sờ mũi nói: “Ta thật sự lợi hại như nàng
nói sao? Mà nghĩ kỹ ra, thì chuyện nàng làm được mấy năm qua, ta cũng chưa chắc
đã làm được.” Hắn hôn lên trán nàng nói: “Thanh Hạm, mấy năm nay nàng vất vả
quá.”
Thanh Hạm rúc sâu vào lòng hắn nói: “Có thể nhìn thấy chàng,
ta không thấy khổ sở gì nữa! Chàng vừa nói là chàng đi theo Tần Phong Ảnh đến
đây, đêm qua, nghe chàng và hắn nói chuyện trong rừng, có phải chàng đã phát hiện
ra gì không? Chàng có kế hoạch gì?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Thật ra, kế hoạch của ta và nàng cũng
giống nhau. Có Thanh Sơn ở đây, chắc chắn hắn đã phát hiện ra có người cung cấp
binh khí cho Tần Phong Ảnh. Mà ta, chính là người đó.” Vừa biết chủ nhân của xưởng
binh khí Tiềm Dương là nàng, hắn đã biết ngay kế hoạch của nàng. Hai người
không hẹn mà cùng suy nghĩ giống nhau.
Thanh Hạm hơi kinh hãi, sau khi nghĩ kỹ càng lại khẽ cười
nói: “Xem ra, suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.” Cúng đúng, nàng vẫn luôn
nghĩ nếu là hắn, hắn sẽ làm thế nào. Xem ra, nàng rất hiểu tính toán của hắn, kế
hoạch báo thù của hai người cũng cực kỳ giống nhau.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Đây có lẽ là tâm ý tương thông nên
cùng hiểu nhau chăng. Lúc ấy ta đã thấy rất kỳ quái, sao lại có người cung cấp
binh khí cho Tần Phong Ảnh, nhất thời cũng không biết là địch hay là bạn. Khi
nhận được mật báo nói hắn muốn đích thân đến thăm dò tình hình, nên ta liền
theo dõi hắn đến đây.” Mắt hắn hơi đảo về phía nàng, khẽ cười nói: “Cũng may mà
ta bám theo hắn, nếu không, không biết bao giờ mới gặp lại được nàng.”
Ánh mắt Thanh Hạm trong suốt, đầy vè vui mừng, kéo tay hắn
nói: “Đúng thế! Có lẽ thật sự đúng như lời sư phụ nói, duyên phận gì đó là thứ
tuyệt vời đến không thể tả nổi. Khi muốn gặp nhau thì mãi chẳng gặp được, vậy
mà lúc vô tình thì lại nhìn thấy nhau.”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười, chuyện tình cảm trên thế gian đúng
là rất kỳ diệu. Nhớ tới mục đích bây giờ, mắt hắn lạnh đi, nhẹ ôm Thanh Hạm vào
lòng nói: “Hai huynh đệ Tần Phong Dương và Tần Phong Ảnh nếu biết ta còn sống
trên đời này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Hơn nữa, những thủ đoạn tàn nhẫn
mà bọn họ đối phó với ta năm đó, nỗi đau trên người ta, còn tính kế với nàng,
ta cũng nhất định sẽ không để bọn họ được yên. Chỉ là, nếu năm đó ta không kéo
nàng vào, thì nàng cũng sẽ không bị thương tổn. Cho nên, Thanh Hạm à, chuyện lần
này, nàng hãy để cho ta xử lý đi. Nàng đừng nhúng tay vào nữa.”
Đã từng bị thương tổn, nên cũng biết sự thống khổ khi bị
thương tổn là như thế nào. Hắn không muốn nàng sẽ lại bị thương nữa. Nhớ năm
đó, nếu hắn tìm thấy nàng chậm hơn một chút thôi, hoặc nếu tâm trí của nàng
không kiên định được như thế, thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Thanh Hạm ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt hắn nói: “Ý
chàng là năm năm ta chịu đựng nỗi khổ tương tư vẫn chưa đủ sao?” Trong lòng
nàng vô cùng tức giận, hắn coi nàng là người ngoài sao?
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thanh Hạm, ý ta không phải như
thế! Nhưng mà, chuyện bây giờ còn nguy hiểm hơn năm năm trước rất nhiều, ta lo
cho nàng!”
Thanh Hạm lạnh lùng nói: “Ta đã không còn là cô bé ngốc ngốc
nghếch nghếch của năm năm trước nữa rồi. Vô Hối sơn trang và xưởng binh khí Tiềm
Dương là minh chứng rõ ràng nhất. Nếu chàng chê ta phiền phức, thì chi bằng hôm
nay đừng tới gặp ta! Ta cũng coi như chưa từng gặp chàng!” Nàng thực sự tức giận.
Nàng là loại người sợ phiền phức sao? Hơn nữa, nếu nợ nần năm đó mà tính rõ
ràng ra, thì e rằng nàng mới là người bị hại nhiều nhất.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, Lăng Nhược Tâm biết nàng
thực sự tức giận, liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói: “Ta hiểu được tâm ý của nàng,
nhưng mà…”
Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn nói: “Những gì chàng nói, sao
ta không biết! Nguy hiểm đến thế nào, sao ta có thể không rõ chứ? Nhưng nếu ta
sợ, ta đã không cần tốn tâm tư tạo ra xưởng binh khí Tiềm Dương như thế? Chuyện
năm đó, chàng đã không quên, thì sao ta quên được? Hơn nữa, nếu nói là bị
thương tổn, thì ta và chàng đều giống nhau. Chàng không đành lòng để ta bị
thương, thì ta cũng nghĩ như thế với chàng. Nếu ta nói rằng, chuyện này rất
nguy hiểm, chàng đừng nhúng tay vào, chàng sẽ nghĩ thế nào?”
Lăng Nhược Tâm bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không trả
lời được. Xa cách năm năm, mồm miệng của cô nhóc này lanh lợi hơn trước rất nhiều.
Thanh Hạm thấy hắn không nói gì, trong lòng cũng mềm đi, nhỏ
giọng nói: “Dù ta không muốn bị cuốn vào chuyện này, thì giờ cũng không có cách
nào khác. Trong lòng Tần Phong Ảnh, e là đã coi ta như một quân cờ, muốn tìm mọi
cách để lợi dụng. Hơn nữa, ta đã đồng ý với hắn, đêm mai sẽ dùng thân phận chủ
nhân để tới gặp hắn. Tuy ta sẽ nhờ Thanh Sơn dịch dung cho ta, nhưng ta cũng đã
khiến mình bị hãm sâu vào chuyện này rồi. Dù hôm nay ta không gặp chàng, ta
cũng vẫn sẽ bước vào nguy hiểm như cũ!”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Thanh Hạm, có thể lấy được nàng
là phúc khí của ta!” Hắn hơi cúi đầu như đang tự mình quyết định điều gì, một
lát sau mới ngẩng đầu lên nói với nàng: “Nếu nàng đã quyết định như vậy, hơn nữa
cũng có năng lực tự bảo vệ mình, thì ta cũng không ngăn cản nàng nữa. Hai chúng
ta sẽ cùng đối phó với huynh đệ bọn họ!” Đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng
cạn.
Nghe hắn nói những lời này, Thanh Hạm cười tươi, trong mắt
thoáng có vẻ nghịch ngợm, nheo mắt nói: “Chàng nghĩ thông suốt là tốt rồi,
nhưng mà, giữa ta và chàng, không phải là cưới được ta là phúc khí của chàng,
mà là được gả cho ta là phúc khí của chàng. Chàng đừng quên, ta mới là tướng
công, chàng là nương tử!”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một
cái, dở khóc dở cười nói: “Nàng nói ta nói xằng nói bậy, nhưng chính nàng mới
là người suốt ngày nói xằng nói bậy! Ta là nương tử à? Có chỗ nào giống nương tử
chứ? Có lẽ là do ta không tốt, suốt năm năm nay không thực hiện nghĩa vụ của một
tướng công, nên nàng đã quên mất ai mới thực sự là nam nhân rồi phải không!” Dứt
lời, mắt hắn như loé sáng, làm ra vẻ đói khát như sói sám nhìn thấy thỏ trắng vậy.
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, cũng không thẹn thùng như trước
kia, mà đôi mắt to hơi nheo lại, nhẹ nhàng đưa tay ra khêu cằm Lăng Nhược Tâm,
ánh mắt mị hoặc nói: “Vậy sao? Nương tử, có phải ‘nàng’ đang oán hận vi phu suốt
mấy năm qua không sủng hạnh ‘nàng’ không?”
Lăng Nhược Tâm nhìn bộ dạng này của nàng khác rất nhiều so với
năm năm trước, lời nói cũng hoang đường, vô lý, liền vòng tay ôm nàng vào lòng,
cúi xuống hôn lên môi nàng, cười nói: “Giờ ta sẽ cho nàng biết, cái gì gọi là
nam nhân chân chính!”
Thanh Hạm khẽ cười, một tay vòng qua cổ hắn, tay kia khẽ vẽ
vòng tròn trên ngực hắn, cười nói: “Chẳng lẽ đây mà cũng gọi là nam nhân sao?”
Dứt lời, môi nàng cũng dán lên môi hắn.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng làm vậy, toàn thân liền run lên, yết
hầu giật giật, nhỏ giọng mắng: “Thanh Hạm, nàng học được bộ dạng này từ bao giờ
thế. Đúng là một tiểu yêu tinh.”
Hắn không thể kiềm chế được, tay cũng không khách khí liền gỡ
dần đi những cản trở trên người Thanh Hạm. Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lại
là người con gái mà mình yêu thương, nàng còn chủ động như vậy, nam nhân sao có
thể chịu đựng được. Huống chi bọn họ vốn là vợ chồng, đâu cần phải kiềm chế gì
nữa. Chỉ một lát sau, trên người Thanh Hạm chỉ còn lại một cái yếm.
Tay Thanh Hạm cũng không nhàn rỗi, ngón tay nhẹ nhàng quấn
lên, xiêm y của hắn cũng bị nàng cởi bỏ gần hết. Chỉ khoảng nửa khắc sau, da thịt
hai người chạm vào nhau, làn da nhẹ nhàng ma sát khiến cơ thể của hai người đều
run lên.
Thanh Hạm nhấc chân, buông màn ở phía cuối giường xuống, rồi
lại nhẹ nhàng vươn tay tháo luôn màn phía đầu giường, hai mắt mơ màng nhìn Lăng
Nhược Tâm. Nàng nhẹ tay vuốt ve ngực hắn, cảm giác gồ ghề ở tay khiến mắt nàng
mở to hơn một chút, vừa nhìn mới thấy, trên lồng ngực hắn đã bị sẹo phủ kín. So
với năm năm trước, da hắn hơi đen hơn, không còn trắng như ngọc nữa.
Tim nàng tê buốt, cúi đầu hỏi: “Đây đều là những vết thương
do ngã xuống vách đá sao?”
Lăng Nhược Tâm khẽ cắn vành tai nàng, thì thào nói: “Có một
vài vết là của năm đó, một vài vết là bị thương sau này.”
Thanh Hạm kinh hãi, vùng ra khỏi ngực hắn: “Bị thương sau
này? Thế là sao?”
Lăng Nhược Tâm đâu cho nàng rời ra dễ dàng như vậy, hắn lại
vươn tay kéo nàng vào lòng, khẽ hôn lên cổ nàng, nói: “Tất cả đều là quá khứ rồi,
đừng hỏi nữa. Quan trọng là… bây giờ ta đang ở bên nàng.”
Hắn hôn xuống môi nàng, khiến người nàng run lên. Đúng vậy,
tất cả đã là quá khứ, hiện giờ nàng cũng không nên truy vấn hay nghĩ ngợi nhiều
nữa. Mấy năm nay nhất định hắn đã chịu rất nhiều khổ sở, vất vả rồi. Đúng như hắn
nói, bây giờ có hắn ở bên cạnh, tất cả mọi chuyện đều ổn rồi. Những người đã từng
khiến họ bị thương tổn, cuối cùng cũng sẽ có ngày phải nhận quả đắng.
Cũng vì trên ngực hắn phủ kín vết thương, khiến nàng vốn còn
hơi e lệ, giờ cũng mềm đi, chỉ còn lại nhu tình nồng đậm. Nàng nhẹ nhàng hôn
lên ngực hắn, khiến hắn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc, hắn không nhịn được, liền
nghiêng người, áp nàng xuống dưới mình, cúi đầu nói: “Thanh Hạm, ta rất nhớ
nàng! Ta nhớ nàng đến phát điên lên mất!”
Thanh Hạm khẽ cười nói: “Ta cũng thế, rất nhớ chàng!” Tuy
nàng tỏ ra rất to gan, mạnh mẽ, nhưng nói xong câu đó, mặt cũng đỏ hồng lên.
Nàng đương nhiên biết ‘nhớ’ mà hắn nói có ý gì, tất nhiên, nàng cũng như thế, rất
‘nhớ’ hắn.
(Từ nhớ ở đây mọi người có thể hiểu là ‘muốn’ nữa nhé. Trong
tiếng Trung thì từ想 vừa có nghĩa là nhớ vừa có nghĩa là nghĩ, muốn. Nên ở
đây, ý của bạn Tâm là rất muốn bạn Hạm, bạn Hạm cũng thế, nhưng mình để là nhớ
nghe cho nó xuôi tai)
Màn lụa khẽ lay động, che đi cảnh xuân trong phòng! Đôi nam
nữ giấu sau tấm màn lụa, như muốn dốc hết nỗi nhớ nhung của những tháng ngày xa
cách, nỗi tương tư khắc sâu đến tận xương tận cốt, hai cơ thể quấn chặt vào
nhau, như muốn thể hiện tình yêu vô hạn dành cho đối phương.
Thật lâu, thật lâu sau, Thanh Hạm rúc vào lòng Lăng Nhược
Tâm, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lăng Nhược Tâm cúi đầu, thì thầm vào tai nàng: “Hiện giờ, đã
phân biệt rõ ràng ta là nam nhân, hay nàng là nam nhân chưa?”
Thanh Hạm cười ha ha, vòng tay qua thắt lưng hắn nói: “Nhưng
sự thật là, năm đó ta cưới chàng, chứ không phải chàng cưới ta!”
Lăng Nhược Tâm chán nản nói: “Ta đã nói từ trước rồi, chắc
chắn sẽ có một ngày ta sửa lại chuyện này! Chờ sau khi xử lý xong mọi chuyện,
ta nhất định sẽ dùng thân phận nam tử để đường đường chính chính cưới nàng về!”
Hắn chợt nhớ ra một việc, lại nói: “Hình như từ khi chúng ta quen nhau tới giờ,
ta vẫn chưa nhìn thấy nàng mặc y phục nữ nhân.”
Thanh Hạm buồn bực nói: “Mặc y phục nữ rất phiền phức. Nếu
chàng thật sự muốn thành thân, nếu không có sính lễ phong phú, ta sẽ không gả
đâu. Dù thế nào ta cũng là chủ nhân của Vô Hối sơn trang, là người có tiền có
thế!”
Lăng Nhược Tâm cười ha ha nói: “Trước kia ta đã nói nàng rất
ham tiền, giờ cũng không khác gì mà! Tiền tài của Vô Hối sơn trang, không biết
nàng lừa ở đâu ra thế hả?”
Thanh Hạm cũng cười: “Không cần biết là ta lấy ở đâu ra, dù
sao, ta phát tài là được rồi!” Thật ra, tiền vốn ban đầu cũng đều là của Lăng
Nhược Tâm, nhưng vào tay nàng, số tiền đó cũng đã nhân lên gấp mấy lần rồi.
Lăng Nhược Tâm khẽ vuốt ve lưng nàng nói: “Thật ra, nếu nói
cho đúng, thì đây mới thực sự là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. Thanh Hạm,
ta rất hạnh phúc!”
Thanh Hạm khàn giọng nói: “Ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, nàng nằm trong lòng hắn, ngủ thiếp
đi.
Mấy năm nay, nàng luôn lo lắng cho hắn, sợ hắn xảy ra chuyện
không may, lại bị công việc của Vô Hối sơn trang và xưởng binh khí Tiềm Dương
quấn lấy, suốt ngày chỉ lăn lộn trong thương trường, bày mưu tính kế, chưa từng
được ngủ một đêm ngon giấc. Bây giờ được gặp lại hắn, nằm trong lòng hắn, sự lo
lắng vốn luôn bị treo ngược lên của nàng, rốt cuộc cũng có thể hạ xuống. Không
cần phải nghĩ ngợi, tính kế nhiều nữa, khiến lòng nàng yên bình hơn, nhanh
chóng ngủ thiếp đi.
Lăng Nhược Tâm khẽ gọi: “Thanh Hạm!” thấy nàng không phản ứng
gì, trên mặt vẫn đọng lại nụ cười hạnh phúc. Nhìn dung mạo của nàng lúc ngủ, hắn
cũng khẽ cười, thì ra, cảm giác có người mình yêu nằm bên cạnh lại tốt đẹp như
thế!
Nàng ngủ rất say, chỉ một lát sau đã nghe tiếng thở đều đều
của nàng. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt hắn, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, khiến mặt
hắn lúc này cũng đầy vẻ dịu dàng.
Lăng Nhược Tâm khẽ hôn xuống mặt nàng, trầm giọng nói:
“Thanh Hạm, ta thề, ta sẽ không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn nào nữa!”
Được ở bên cạnh người mình yêu, dù ngày mai có nguy hiểm đến
đâu cũng chẳng có gì đáng sợ!
Hết chương 8.
***
Ôi, thật là trong sáng quá, truyện nhà miềng sao toàn ‘thanh
thủy’ thế này cơ chứ? Thịt nào cũng lướt qua hàng thịt, chờ từ đầu hố tới cuối
hố cũng chỉ có một vài màn rau xào thịt, chả thấy thịt mỡ đâu =)))).