Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Thanh Hạm trợn trừng hai mắt nhìn bóng đen kia nói: “Đồ này
lấy ở đâu ra thì liên quan cái rắm gì đến ngươi? Mau trả lại cho ta, nếu không,
ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời. Hơn nữa, muốn hỏi ta là ai, thì hãy nói cho ta
biết ngươi là ai trước đi?” Suốt năm năm nay, chiếc giày này vẫn luôn ở bên
nàng, trở thành vật quý giá nhất của nàng.
Bóng đen kia cũng không giận dữ, chỉ liếc mắt nhìn Thanh Hạm
nói: “Hối hận cả đời à? Ta e là ngươi mạnh miệng vậy thôi. Trên đời này, không
có chuyện gì có thể khiến ta hối hận. Ta chỉ thấy rất lạ, đây là một chiếc giày
nam bình thường, ngươi cuống quít lên thế làm gì chứ?” Trong bóng đêm, hai
tròng mắt đen láy của hắn như loé sáng, vô cùng có thần thái.
Thanh Hạm nắm chặt bội kiếm trong tay, hai mắt như muốn phun
lửa, lạnh lùng nói: “Ta cuống hay không, không liên quan đến ngươi. Nhưng nếu
ngươi không trả giày lại cho ta, ta cam đoan đêm nay ngươi sẽ không thể thoát
khỏi khu rừng này.” Nàng không hề mạnh miệng, mà là thực sự nổi giận, sát khí
cũng bắt đầu nổi lên. Bây giờ, nàng đã không còn là cô bé lòng mềm nhũn như kẹo
đường của mấy năm trước nữa, giết người, đối với nàng mà nói, là chuyện không hề
khó khăn gì. Huống chi, người kia còn cầm đồ vật quý giá nhất của nàng trong
năm năm qua.
Bóng đen kia khẽ cười: “Đây là lời nói khoác lác lớn nhất mà
ta từng nghe! Ta muốn đi đâu, không ai có thể ngăn cản được.” Ánh mắt của hắn
hơi đảo, trong mắt thoáng có ý cười: “Ta thật sự hơi ngạc nhiên, trong chiếc
giày này có cái gì mà khiến ngươi cuống cuồng lên như thế. Để ta mở ra xem.”
Vừa dứt lời, bóng đen kia vận lực, nhẹ tay xé một chút, chiếc
giày kia đã rách thành hai mảnh. Sau khi xé rách ra, hắn quan sát một lúc rồi
nói: “Chỉ là một chiếc giày bình thường thôi, có gì đặc biệt đâu mà căng thẳng
thế chứ?”
Thanh Hạm bị hành động của hắn làm cho sững sờ mất một lúc.
Chờ đến khi nàng hồi phục tinh thần, thì chiếc giày đã thành từng mảnh nhỏ.
Nàng giận đến run người, mắng: “Khốn kiếp!” Bội kiếm vung lên đâm về phía hắn.
Bóng đen kia cười khẽ nói: “Ta có khốn kiếp đến đâu, thì cũng
còn kém người nào đó. Coi một ả đàn bà dâm đãng như bảo bối, nếu chủ nhân chiếc
giày này nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ thế nào.” Nhìn thấy mũi kiếm của Thanh Hạm
đã đến trước mặt, hắn không né tránh, chỉ trầm giọng hỏi: “Thanh Hạm, là nàng
sao?” Giọng nói của hắn hơi biến đổi, không lạnh như băng giống lúc trước, mà lại
êm như nước suối, hơi khàn khàn, cũng hơi run rẩy.
Vừa nghe thấy giọng nói kia, Thanh Hạm giống như bị sét
đánh, không thể cử động nổi nữa, chiêu kiếm trong tay lúc này cũng khựng lại,
nàng trợn trừng mắt nhìn bóng đen kia.
Giọng nói đó, là giọng nói mà cả đời này Thanh Hạm cũng
không thể quên được. Mấy năm nay, nàng vẫn luôn đau khổ tìm kiếm chủ nhân của
giọng nói đó. Nàng đã từng thất vọng, đã từng tuyệt vọng, rồi lại lần nữa xốc lại
tinh thần, tự nhủ rằng hắn sẽ không sao. Cuộc đời nàng cũng không làm chuyện xấu
xa gì, ông trời sao có thể bắt nàng giữ nỗi tương tư cả đời chứ.
Thanh Hạm vung kiếm lên cao, ngơ ngác hỏi hắn: “Rốt cuộc
ngươi là ai?” Nhìn thấy đôi mắt đen sâu như nước hồ kia, khiến lòng nàng không
kìm được mà nhảy lên điên cuồng, nàng tự nói với mình: Là chàng, đúng là chàng!
Cả đời này nàng cũng không quên được đôi mắt sáng như sao kia! Ánh mắt nàng,
cũng từ cực kỳ giận dữ chuyển thành vui mừng khôn xiết.
Bóng đen kia có vẻ rất hài lòng với kết quả như thế, bỗng hắn
nghe thấy một loạt tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, ánh mắt của hắn hơi đảo,
khẽ cười với Thanh Hạm rồi biến mất trong rừng đêm.
Thanh Hạm vừa kịp phản ứng, thì hắn đã biến mất trước mặt
nàng, khiến nàng kinh hãi, lúc này đằng sau lại vang lên những tiếng bước chân.
Nàng quay đầu, thì ra là Tần Phong Ảnh.
Hoá ra, sau khi Tần Phong Ảnh rời đi, đột nhiên hắn nhớ tới
một việc, liền quay lại. Nhìn thấy Thanh Hạm ngơ ngác đứng đó, hắn cũng hoảng hốt,
hỏi: “Nghê huynh đệ, sao ngươi lại đứng đây?” Vì sao giữa đêm hôm khuya khoắt
này mà ‘hắn’ cũng chạy đến đây? Chẳng lẽ cũng vì bóng đen vừa rồi?
Nghe thấy giọng hắn, Thanh Hạm cố gắng khiến mình bình tĩnh
lại, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh: “Vừa rồi, khi ta đang tuần tra trong
xưởng binh khí, phát hiện một bóng đen, nên theo dõi tới đây. Vừa rồi ta cũng
giao thủ với hắn, nhưng vì công tử chạy tới, khiến ta phân tâm, để hắn chạy
thoát mất.” Nàng nói nửa thật nửa giả, cố gắng giấu đi tâm trạng của mình, nhìn
Tần Phong Ảnh nói: “Không biết nửa đêm công tử chạy tới đây làm gì?”
Nghe nàng hỏi, Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Ta cũng nhìn
thấy một bóng đen, theo dõi tới đây, không ngờ gặp Nghê huynh đệ, chúng ta đúng
là có duyên.”
Thanh Hạm thầm mắng: Con mẹ nó, ai có duyên với ngươi chứ!
Nàng thầm oán hận hắn khiến hắc y nhân kia kinh sợ mà chạy mất, làm cho nàng
đang đầy hy vọng, lại rơi xuống đáy vực tuyệt vọng. Nếu không phải Tần Phong Ảnh
đi tới đây, thì nàng nhất định sẽ biết được người kia có phải là hắn hay không.
Nàng lạnh lùng nói: “Có lẽ vậy. Nhưng gần đây, nơi này thường có mãnh thú xuất
hiện, Tần công tử là khách quý của xưởng binh khí chúng ta, lỡ có sơ xuất gì,
khi ông chủ chúng ta về, e sẽ lấy đầu ta mất. Để ta hộ tống công tử trở về.”
Lúc này, cảm xúc của Thanh Hạm vô cùng kích động, tất cả
chuyện cũ như hiện ra trước mắt, lại thêm những chuyện Tần Phong Ảnh đã gây ra
cho nàng, khiến nàng chỉ hận không thể đâm một kiếm giết chết Tần Phong Ảnh tại
chỗ, rồi lại tự trấn an mình, nhất định phải nhẫn nại…
Nếu bóng đen kia thật sự là hắn, thì theo tình hình vừa rồi,
có lẽ hắn đã nhận ra nàng. Nếu hắn nhận ra, chắc chắn sẽ quay lại tìm nàng.
Nghĩ đến chuyện hắn còn sống, cũng ở ngay gần bên mình, tay nàng bất giác run
lên.
Thấy nàng vẫn ra vẻ như vậy, Tần Phong Ảnh cũng không nói
gì. Đêm đã khuya, sắc trời cũng tối đen, nếu không, với sự khôn khéo của Tần
Phong Ảnh, chắc chắn sẽ phát hiện ra sự khác thường của nàng. Hắn giả lả nói:
“Ông chủ của Nghê huynh đệ là người thân thiết nhất của các ngươi, làm sao có
thể làm ngươi bị thương tổn gì được.”
Thanh Hạm lạnh nhạt nói: “Thân phận của công tử vô cùng tôn
quý, bên cạnh cũng có vô số mưu thần, dũng sĩ, nếu bọn họ phạm sai lầm lớn,
công tử sẽ hạ thủ lưu tình sao?” Ý của nàng rất rõ ràng, thủ đoạn của ngươi vốn
đã vô cùng tàn nhẫn, còn ở đây giả vờ giả vịt làm gì?!
Nhớ năm đó, Lăng Nhược Tâm dốc hết tâm sức giúp hắn, cuối
cùng lại bị hắn tính kế đủ đường, chẳng những hắn không có chút biết ơn nào, mà
còn vì lợi ích của mình, đẩy Lăng Nhược Tâm vào bước đường cùng.
Tần Phong Ảnh hơi ngẩn người, nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy
năm nay, nắm tay bỗng siết chặt lại. Năm đó, hắn thiên tính vạn toán, những cuối
cùng vẫn tính thiếu một bước, nếu không, giang sơn rộng lớn này đã sớm là của hắn,
không cần phải hao tổn tâm lực như bây giờ, chỉ vì muốn đoạt lại những gì vốn
là của hắn.
Nhìn thấy trên đất có một chiếc giày rách, Tần Phong Ảnh liền
hỏi: “Chiếc giày này làm sao thế?”
Thanh Hạm liếc mắt nhìn chiếc giày kia, thản nhiên nói: “Vừa
rồi đánh nhau với hắc y nhân kia nên bị xé rách. Nếu không phải vì công tử xuất
hiện, thì ta đã bắt được hắc y nhân đó rồi. Kỳ quái thật, xưởng binh khí Tiềm
Dương rất hiếm khi xuất hiện người lạ, võ công lại cao cường như thế. Không phải
hắn đến vì công tử chứ?”
Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Nghê thị vệ thật khéo đùa, ta
làm gì có bản lĩnh đó.”
Thanh Hạm lạnh lùng nói: “Thật ra, công tử có bản lĩnh đó
hay không, Nghê Đại Dã ta cũng không quan tâm. Chúng ta là thương thân, kiếm được
tiền là tốt rồi, còn về chuyện công tử mua nhiều binh khí của chúng ta như vậy,
rốt cuộc là muốn dùng làm gì, nếu ông chủ ta đã không quan tâm thì đương nhiên
thủ hạ như chúng ta cũng không quan tâm. Có điều, khi công tử bước vào trong xưởng
binh khí Tiềm Dương, thì chúng ta phải chịu trách nhiệm bảo vệ tốt cho sự an
toàn của công tử. Nhưng nửa đêm nửa hôm, công tử lại đi lung tung như vậy, rất
không an toàn, xin công tử sớm quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, Thanh Hạm không để ý đến hắn nữa, đi thẳng về phía
trước.
Lời nói của Thanh Hạm cũng khiến hắn chợt nhớ ra, hắn vốn muốn
thăm dò một vài chuyện từ Thanh Hạm, nhưng lại bị nàng đánh lạc hướng hết. Suốt
đường đi, hai người không nói câu nào, cùng mang theo những tâm trạng riêng,
quay về xưởng binh khí.
Sau khi đưa Tần Phong Ảnh về phòng khách, Thanh Hạm chắp tay
với hắn nói: “Đêm đã khuya, bên ngoài không an toàn, mời công tử đi nghỉ sớm!”
Rồi nàng hơi liếc vào quan sát tình hình trong phòng, hai người hầu kia đều gục
xuống bàn ngủ.
Khoé miệng Thanh Hạm khẽ nhếch lên, vỗ nhẹ vai người hầu, vừa
vỗ vừa mắng: “Dặn các ngươi hầu hạ công tử cho cẩn thận, các ngươi lại đi ngủ
trước. Coi chừng Lạc tổng quản tới lột da các ngươi!”
Mắt hai người hầu kia mơ mơ màng màng, xoa nhẹ gáy mình, lại
nghe câu nói dữ tợn của Thanh Hạm, liền đáp: “Xin Nghê thị vệ bỏ quá cho, ngàn
vạn lần đừng nói cho Lạc tổng quản. Nếu không chúng ta sẽ bị phạt nặng mất.”
Thanh Hạm hung dữ nói: “Lần này coi như vận khí của hai người
tốt, công tử không xảy ra chuyện gì. Nếu lần sau còn có chuyện này nữa, coi chừng
cái đầu của các ngươi.”
Mặt hai người hầu lộ vẻ vui sướng, ngoan ngoãn nói: “Không
có lần sau nữa, chúng ta nhất định sẽ theo sát công tử mười hai canh giờ!”
Nhìn thấy hành động của nàng, Tần Phong Ảnh cũng hơi nghi hoặc,
chẳng lẽ ‘hắn’ không phải là ông chủ của nơi này thật? Trong lòng lại cũng hơi
giận dữ, ‘hắn’ nói như thế, nếu hắn cố tình đánh ngất người hầu để chạy đi thăm
dò tiếp, khác nào tự mình vạch trần mình.
Tần Phong Ảnh khẽ cười: “Cảm ơn Nghê huynh đệ quan tâm!”
Thanh Hạm cũng cười, ôm quyền chào hắn rồi quay về. Tâm trạng
của nàng đang rất bất ổn, xuyên qua hành lang dài thật dài, gió đêm nhè nhẹ thổi
bay mái tóc đen của nàng, nàng khẽ thở dài, lại luôn tự hỏi: là chàng sao? Thật
sự là chàng sao?
Suốt năm năm nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự
hy vọng thật sự, nhưng rồi lại hơi sợ hãi, sẽ không phải là mừng hụt nữa chứ?
Nàng vẫn nhớ rõ, sâu trong trí nhớ của nàng, giọng nói đó, giọng nói vừa trầm
thấp, vừa êm ả như nước hồ kia, từng làm cho nàng vừa yêu vừa hận. Giọng nói đó
đã sớm xâm nhập vào đến tận xương tận cốt của nàng, quên không được, gạt đi
không xong. Nàng sao có thể quên được, sao có thể nghe nhầm chứ?
Nhưng mà, hắn lại đi như vậy sao? Thanh Hạm hít sâu một hơi,
nếu đúng là hắn, sao có thể cứ bỏ mặc nàng mà đi như thế. Nàng không quên được
hắn! Nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không hề tìm nàng, có phải đã quên
nàng không?! Nghĩ tới chuyện này, nỗi đau thương nồng đậm dâng lên trong lòng
nàng.
Tình dứt, lòng đau… Nàng cười khổ, cuối cùng nàng cũng cảm
nhận được mùi vị này rồi. Nàng còn nhớ, năm đó khi nàng từ biệt Thương Tố môn,
Huyền Cơ Tử từng nói với nàng: “Thanh Hạm, gặp chuyện gì không thể yêu cầu quá
nhiều, thuận theo tự nhiên, nhất là tình cảm, nếu quá cố chấp, chỉ sợ sẽ càng
đau lòng!”
Nhưng ngay lúc đó, nàng đâu hiểu được ý của Huyền Cơ Tử!
Ngay lúc đó, nàng vừa đơn thuần, vừa chẳng lo âu gì, vốn không hề biết gì đến
chuyện tình cảm. Nàng còn nhớ rõ, khi Huyền Cơ Tử nói những lời này, nàng còn tỏ
vẻ khinh thường, dõng dạc nói: “Trên đời này làm gì có ai lọt được vào mắt con?
Cố chấp à? Làm gì có chuyện đó!” Huyền Cơ Tử chỉ lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng từ sau khi Lăng Nhược Tâm rơi xuống đáy vực, rốt cuộc
nàng cũng hiểu được lời nói của Huyền Cơ Tử năm đó, đâu chỉ là đau lòng, là đau
đến chết đi được! Nếu có thể, nàng tình nguyện đánh đổi nửa tính mạng của mình
để đổi lấy một ngày ở bên hắn!
Khi nàng biết mình mang thai Vô Ưu, quay lại Thương Tố môn,
nàng trầm giọng hỏi Huyền Cơ Tử: “Sư phụ, nếu người đã sớm định liệu được tất cả,
vì sao không sớm nói cho con biết?”
Huyền Cơ Tử khẽ xoa đầu nàng nói: “Bé con, mỗi người đều có
số mệnh riêng, đâu thể cố gắng cưỡng ép được? Số của con, nhất định phải có
tình rồi bị chia cách, vi sư không có cách nào hoá giải cho con được. Tất cả đều
tuỳ thuộc vào duyên số! Con đừng quá bi thương, lại hao tổn đến tinh thần!”
Nàng khóc ròng nói: “Nhưng mà sư phụ à, lòng con đau quá,
con cũng vô cùng oán hận!”
Huyền Cơ Tử thở dài nói: “Đau lòng cũng là chuyện thường
tình, nhưng mà không nên oán hận…! Tất cả cũng chỉ là kiếp số! Vận mệnh của con
và hắn đã sớm hoà hợp với nhau, bé con à, con có hiểu không?”
Nàng lắc đầu nói: “Sư phụ, con không hiểu! Đến giờ con cũng
không hiểu vì sao mọi chuyện có thể như thế được?!”
Năm năm trước, nàng không hiểu. Đến bây giờ, nàng vẫn không
hiểu, oán hận đến tận cùng, sẽ không còn oán hận nữa, nhưng yêu đến nồng đậm
như thế này, khi nào mới có thể vơi đi?! Có những chuyện, không phải cứ nói
buông tay là có thể buông tay được.
Một mùi hôi thối bay tới, mùi này rất quen thuộc, khiến lòng
nàng hơi run lên. Nàng đi theo mùi hôi đó, đến chuồng heo. Thì ra vừa rồi, nàng
đi lang thang vô định, lại bất giác đi đến chuồng heo ở khu xa nhất phía Tây xưởng
binh khí. Chuồng heo đó là do thợ trong xưởng binh khí, nghe theo lời của Thanh
Sơn, đưa heo từ bên ngoài vào, nuôi cho béo mập, đến khi đủ lớn, sẽ giết heo, cải
thiện đời sống cho mọi người.
Nhìn chuồng heo kia, Thanh Hạm cười khổ, chuồng heo à? Một
nơi thấp kém thế này, lại khiến tim nàng run lên. Con người có đôi khi thật kỳ
quái, trong lúc lơ đãng lại khơi gợi lên tình cảm sâu kín nhất trong lòng mình.
Là cái gì đưa nàng tới đây? Là mùi phân heo hôi thối bốc lên tận trời sao?
Trong lòng nàng dâng lên một thứ tình cảm khó hiểu. Có lẽ,
trong thiên hạ này, nàng là người duy nhất ngửi thấy mùi phân heo mà lại như thấy
người thân thiết nhất. Mây năm nay, mỗi lần nàng ngửi thấy mùi phân heo, hay
nhìn thấy đám heo ụt ịt kia, đều cảm thấy rất thoải mái, nguyên nhân rất đơn giản,
khi hai người mới quen nhau, hắn đã ném nàng vào chuồng heo.
Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ rất rõ ràng, năm đó,
mình thích gây chuyện thế nào, đi trêu chọc Lăng Nhược Tâm thế nào, rồi bị hắn
ném vào chuồng heo như thế nào. Cả đời này, nàng cũng không thể quên được một
đêm trong chuồng heo đó, phân heo bẩn thỉu, tiếng heo kêu đinh tai nhức óc, vô
cơ bị đánh, tất cả những ký ức đó hình thành một chiếc lưới vô hình, vây chặt lấy
nàng không chịu buông.
Nàng cũng nhớ rất rõ cảm giác tức giận cùng với cảm giác thề
sẽ tìm Lăng Nhược Tâm báo thù lúc ấy. Nhưng từng bước từng bước một, nàng lại
rơi vào cái bẫy hắn đã bày sẵn, kết quả là, khiến nàng càng ngày càng lún sâu.
Suy tính kỹ càng ra, thì nếu năm đó nàng không quậy phá, có lẽ cũng không có
tình yêu say đắm và sự phiền não đau lòng sau này. Nhưng mà, dù nàng có không
trêu ghẹo hắn, thì với tính cách của hắn, sau khi biết thân phận thật của nàng,
cũng nhất định không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Có lẽ, đúng như Huyền Cơ Tử nói, vận mệnh của bọn họ, ngay từ
đầu đã đan vào nhau, là sinh duyên hay là nghiệt duyên?
Không biết vì sao, bây giờ nhớ đến những chuyện này, nàng
không những không tức giận, mà còn có cảm giác buồn cười. Nàng của năm đó, đơn
giản, vui vẻ đến thế, những suy nghĩ cũng rất đơn thuần, vô tư. Khi tình yêu đến,
nàng còn ngơ ngác không biết gì. Cũng không biết vì sao, mà nàng hơi hâm mộ
chính mình của năm đó, không ưu sầu, không buồn phiền lo toan…
Trong lòng Thanh Hạm lại bất giác có chút oán hận hắn. Nếu
không phải vì hắn, nàng cũng sẽ không lớn lên, nếu không trưởng thành, thì làm
gì phải lo buồn nhiều như thế. Quan trọng nhất là, nếu không yêu thương hắn,
thì bây giờ nàng cũng sẽ không đứng ngẩn người trước chuồng heo, ngửi mùi phân
heo thối hoắc mà lại thấy thân thiết vô cùng. Nàng có lẽ đã trúng độc của hắn,
lại ngấm rất sâu, sâu đến không thể kìm chế được, sâu đến nhập cả vào tận xương
tuỷ.
Nàng không nén được, khẽ thở dài, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Mỗi lần nhớ tới hắn, trong lòng nàng rất đau đớn, đau đến mức khiến nàng bật
khóc. Có điều, suốt năm năm qua, trừ thời điểm hắn vừa biến mất, nàng đã từng
gào lên khóc, từng chảy nước mắt. Nhưng những ngày sau đó, dù nàng đau đến
không thở nổi, thì nàng cũng không chảy một giọt nước mắt nào nữa, chỉ mặc cho
cõi lòng co rút đau đớn đến tận cùng.
Có đôi khi, Thanh Hạm đã từng nghĩ, có phải tới một thời điểm
nhất định, nàng sẽ yêu đến mức không còn biết đau là gì nữa không?
Lại có những lúc, ký ức nồng đậm dâng lên, giống như viên kẹo
mạch nha được nung trong lửa nóng, vô cùng ngọt ngào, nhưng nếu chạm tay vào, sẽ
bị lửa thiêu đến thương tích đầy mình. Đến khi đưa lên miệng nhấp nháp, thì thời
điểm ngọt ngào cũng đã qua, trong miệng vừa đắng vừa ngọt, cay đắng còn nhiều
hơn vị ngọt. Muốn nhổ ra, nhưng hai hàm răng lại dính vào nhau. Vị đắng quấn chặt
lấy đầu lưỡi!
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, Thanh Hạm kinh hãi quát:
“Ai?” Nàng lao ra nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy gió đêm hiu hiu thổi, đâu có
hình bóng ai…
Đang lúc nàng nghi hoặc tưởng mình bị ảo giác, chợt nghe thấy
một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh: “Bé ngốc, chuồng heo thối kinh lên thế
này, mà nàng còn đứng ở đây ngửi lâu như vậy. Còn có thể vừa cười vừa mặt ủ mày
chau nữa chứ.”
Nghe giọng nói kia, Thanh Hạm giống như lại bị sét đánh.
Nàng quay lại nhìn, một người mặc hắc ý đứng ngay cạnh chuồng heo, nhưng khăn
che mặt không biết đã tháo ra từ lúc nào. Trời đã tối đen như mực, ánh đèn leo
lét trên hành lang chiếu vào mặt hắn khiến nàng cảm thấy không quá chân thật,
nhưng nàng biết rất rõ. Là hắn. Khoé miệng hắn khẽ cười, hắn đang cười, nhìn
nàng.
Không biết vì sao, nước mắt của nàng lại vỡ oà ra, chảy dài
xuống. Nàng không dám tin, hỏi: “Thật sự là chàng sao?” Khi nước mắt rơi xuống,
phủ lên bộ mặt giả mà Thanh Sơn dịch dung cho nàng. Nàng đưa tay lau đi, dung
nhan vốn có cũng lờ mờ hiện ra.
Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo tay nàng qua nói: “Ta còn tưởng
rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ thông minh lên nhiều, không ngờ vẫn
ngốc như trước. Không phải ta thì là ai? Nhưng mà, thật sự là, nhìn bộ dạng này
của nàng, ta có cảm giác không dám tin.” Thấy đôi mắt sáng ngời của nàng đỏ hồng
lên, rơi lệ, tim hắn cũng mềm đi nhiều, nước mắt thấp thoáng thấm ướt hai mắt hắn.
Nàng dịch dung, cũng thay đổi giọng nói, nhưng hình bóng kia
vẫn quen thuộc như vậy. Có thể gặp được nàng ở đây, đúng là ngoài ý muốn. Mấy
năm nay, hắn vẫn luôn đau khổ tìm nàng, không ngờ rằng “bỗng nhiên quay đầu, chợt
nhìn thấy người xưa”.
Hắn đưa tay lên, khẽ vuốt ve mặt nàng, dùng tay áo nhẹ lau
nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Nàng có biết không, mỗi lần nàng khóc, nhìn đặc
biệt khó coi.” Thật ra, hiện giờ nàng đang đeo mặt nạ da người, dung mạo đã
hoàn toàn thay đổi, lại mặc nam trang, nên căn bản không hề xinh đẹp chút nào.
Khi còn trong rừng cây, Lăng Nhược Tâm vẫn còn phán đoán
thân phận thật sự của nàng. Thanh Sơn và Lạc Thành đều tình nguyện đi theo nàng
khiến hắn vô cùng nghi hoặc. Lúc hai người giao thủ, hắn cũng nhìn rõ từng
chiêu thức của nàng. Nhưng hắn nghĩ, trời sinh nàng tính cách đơn thuần, mà xưởng
binh khí Tiềm Dương này được quản lý vô cùng tốt, lại bán binh khí cho Tần
Phong Ảnh, nếu là nàng trước kia, hoàn toàn không thể nào làm được chuyện này.
Tay hắn nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt nàng, lấy trong ngực ra
một chiếc khăn tay, khẽ lau khuôn mặt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ của nàng.
Dung mạo vốn có của nàng dần lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trí nhớ của hắn,
giờ đầy vẻ tang thương, đôi mắt vốn trong suốt cũng lộ ra sự khôn khéo, lanh lợi,
khiến lòng hắn đau xót, năm năm nay, e rằng nàng đã chịu rất nhiều đau khổ!!!
Hắn vốn nghĩ muốn tìm hiểu rõ ràng hết những chuyện này rồi
mới đi tìm nàng, nhưng sự rung động và cuồng nhiệt trong lòng khiến hắn không
muốn đợi thêm dù chỉ một khắc. Nhìn thấy nàng và Tần Phong Ảnh đi ra khỏi khu rừng,
ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đi theo tới đây. Hắn cũng biết thân phận của
hắn rất đặc biệt, nếu bị Tần Phong Ảnh phát hiện, thì tất cả mọi chuyện hắn làm
trước đây sẽ thành xôi hỏng bỏng không, cũng dẫn tới rất nhiều phiền phức.
Nhưng khi hắn nhìn thấy một mình nàng đứng rơi lệ bên cạnh
chuồng heo, sự băn khoăn trong lòng đều biến mất hết. Cô bé ngốc này, mỗi khi
ngốc lên, thì ngốc đến cực điểm. Hắn cũng không quên năm đó, khi mới quen, hắn
đã đối xử với nàng thế nào. Nhìn hành động của nàng, hắn hiểu ngay nàng đang nhớ
đến hắn. Trong lòng hắn lúc này cũng như có hàng trăm móng vuốt cào cấu, chỉ hận
không thể kéo nàng vào lòng, yêu thương nàng một phen. Vì thế, cuối cùng hắn
không nhịn được, liền đi tới trước mặt nàng, nỗi tương tư của năm năm trời xa
cách, hắn làm sao nén nổi đây?
Thanh Hạm để mặc cho hắn lau, trong ánh sáng lờ mờ, động tác
của hắn vô cùng dịu dàng, đôi mắt to của nàng khẽ chớp, vẫn cảm thấy vài phần
không thật. Mắt nàng thoáng có vẻ nghịch ngợm, cũng không thèm quan tâm hắn lau
thế nào, chỉ cúi đầu, bôi hết nước mắt nước mũi và dịch dung còn dính trên mặt
vào vạt áo của hắn.
Lăng Nhược Tâm đang mặc y phục dạ hành, vốn là màu đen, dù
nàng bôi như vậy, cũng chỉ giống như dính chút bụi đất mà thôi.
Nhìn thấy hành động nghịch ngợm không khác gì trước kia của
nàng, ý cười trên khoé môi Lăng Nhược Tâm càng đậm hơn, trong mắt đầy vẻ cưng
chiều, cô bé này, vẫn giống y như trước, đáng yêu đến mức khiến hắn đau lòng. Hắn
không khỏi nhớ tới khi ở trong xưởng nhuộm của Huyến Thải sơn trang, nàng không
cẩn thận ngã vào một thùng thuốc nhuộm, toàn thân biến thành màu đỏ, rồi sau
đó, còn bôi hết lên xiêm y của hắn, khiến bộ xiêm y trắng như tuyết của hắn
cũng biến thành màu đỏ tươi.
Lúc ấy, hắn rất muốn nói cho nàng biết, xiêm y hắn đang mặc
rất quý, vải cũng rất đặc biệt, trong thiên hạ chỉ có một chiếc, cũng muốn đẩy
nàng ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ nghịch ngợm trong mắt nàng, còn có cảm giác mềm
mại dịu dàng khi nàng ôm lấy hắn, bôi thuốc nhuộm lên người hắn, lại khiến hắn
cảm thấy, dù xiêm y đó có là vật báu vô giá đến đâu, có thể đổi được một cái ôm
của nàng như vậy, cũng là đáng giá.
Thanh Hạm chùi hết mặt vào áo hắn xong, liền đưa tay quệt nước
mắt, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Bộ dạng của ta hiện giờ, còn khó coi nữa không?”
Nàng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, dung mạo của hắn vẫn có chút kiều mỵ
của nữ tử như trước, nhưng bên má phải có một vết sẹo rất dài, từ tóc mai kéo
dài đến khoé miệng, hơi xấu xí, nhưng lại khiến hắn có thêm vẻ thô kệch của nam
tử hán. Ánh mắt vẫn sâu như nước hồ giống lúc trước, nhưng lại thêm phần kiên
nghị, lúc này, còn tràn ngập nhu tình nhìn nàng.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Hiện giờ nàng không có gì khó coi
cả, nhưng y phục của ta thì không thể nhìn nổi nữa rồi.” Nhìn thấy dung nhan vẫn
như xưa của nàng, tim hắn như mềm đi, sự ấm áp khiến lòng hắn vô cùng vui sướng.
Thì ra, đây là cảm giác xa cách lâu ngày gặp lại! Thì ra, khi nỗi tương tư hoá
thành sự thật, tất cả lại tuyệt vời đến thế!
Thanh Hạm nhếch môi cười, vòng tay ôm thắt lưng hắn, rúc đầu
vào lòng hắn. Nhìn hành động của nàng, Lăng Nhược Tâm không hiểu lắm hỏi: “Nàng
làm gì thế?”
Thanh Hạm không trả lời hắn, lại giống như đang tự nói với
mình, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng còn gầy hơn lúc trước!”
Lòng Lăng Nhược Tâm hơi run lên, hỏi: “Ta nhớ lúc trước, rất
khó lừa nàng vào lòng, mà cho tới giờ, nàng cũng chưa từng ôm ta như vậy. Nếu
không ôm, làm sao biết ta béo hay gầy. Hơn nữa, mấy năm nay ta ăn uống rất tốt,
hiện giờ cũng béo hơn trước nữa.” Thật ra, hắn cũng không béo hơn trước, chỉ là
vì hắn sợ trong lòng nàng nghĩ ngợi nhiều, sợ nàng lo lắng cho hắn.
Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Suốt năm năm nay, ta đã từng nghĩ
hàng trăm, hàng vạn lần cảnh gặp lại chàng. Ta từng tự nói với mình, nếu gặp được
chàng, nhất định phải ôm chàng. Cũng từng hàng trăm hàng ngàn vạn lần tưởng tượng,
ôm chàng sẽ có cảm giác như thế nào. Có điều, đúng như chàng nói, trước kia ta
đều chưa từng ôm chàng, chỉ biết chàng rất gầy, nhưng không biết gầy đến mức
nào. Ta còn nghĩ, khi ôm chàng, nếu chàng béo một chút, thì tựa vào ngực chàng
sẽ có cảm giác rất an toàn.”
Thật ra, trước kia nàng thường bị hắn ôm vào lòng, nhưng đây
là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn. Nàng luôn tự nhận rằng da mặt mình rất mỏng,
nhưng bây giờ ôm hắn lại thấy rất tự nhiên, một cảm giác ấm áp, dịu dàng bỗng
trào lên từ đáy lòng nàng, thật sự thoải mái khiến nàng muốn cao giọng hát nữa…
Trong lòng Lăng Nhược Tâm bỗng dâng lên cảm giác thương yêu
nồng đậm, trầm giọng nói: “Thanh Hạm.” Hắn muốn nói thiên ngôn vạn ngữ, nhưng
Thanh Hạm lại nói một câu khiến hắn dở khóc dở cười: “Nhưng mà, ta làm thế nào
cũng không ngờ được, lại gặp lại chàng ở bên cạnh chuồng heo hôi thối này. Hình
như những gì có liên quan đến chàng, đều có mùi hôi thối thì phải.”
Thật ra, mũi Thanh Hạm ngửi được mùi phong lan quen thuộc từ
người hắn, ấm áp, nhàn nhạt khiến nàng vô cùng yên tâm. Mùi hương thật sự xộc
vào mũi, không cần phải dùng trí nhớ để tưởng tượng lại, hắn đang ở ngay trước
mắt nàng, cảm giác này, thật tốt! Có điều, không hiểu sao, trong lòng nàng lại
hơi sợ hãi, hạnh phúc ùa tới quá nhanh, nàng sợ mình không bắt được.
Lăng Nhược Tâm khẽ sờ mũi nói: “Chuyện này cũng không trách
ta được. Không biết tại ai, rảnh rỗi lại đi chạy tới bên cạnh chuồng heo, uổng
công ta vốn muốn tìm một nơi sơn thuỷ hữu tình để hội ngộ với nàng, cuối cùng
không nhịn được phải chạy tới đây gặp nàng.” Lúc này, đối với hắn mà nói, sơn
thuỷ hữu tình gì gì đó, đều không thoải mái bằng chuồng heo này. Thối thì cũng
hơi thối một chút, nhưng lại vô cùng ấm áp! Hắn cảm thấy, đây là nơi tốt nhất
trên đời.
Thanh Hạm từ trong lòng hắn, ló đầu lên nói: “Chàng còn
không biết xấu hổ mà nói ra như vậy nữa. Còn nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu
tiên, chàng đối xử với ta thế nào không?” Lăng Nhược Tâm cười toe toét, vui vẻ
nói: “Chuyện lúc ấy, cũng càng không thể trách ta được.” Nghe Thanh Hạm nói những
lời này, không hiểu sao, hắn cảm thấy rất vui vẻ, nhìn vào đôi mắt to trong trẻo
của nàng, hắn đã biết rõ còn cố tình hỏi: “Ý nàng là, nàng đang nhớ ta sao?”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Đúng thế, thật sự rất nhớ, rất
nhớ chàng. Muốn gậy ông đập lưng ông, ném chàng vào chuồng heo, cho chàng cũng
được được thưởng thức mùi phân heo hôi thối đó, được thử cảm giác ngủ cùng heo
một đêm.”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Hiện giờ, ta không muốn ngủ với
heo, chỉ muốn ngủ với nàng thôi!” Hắn cúi đầu, cười vô cùng mờ ám.
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, ra vẻ muốn đánh hắn. Hắn
nhẹ nhàng vung tay, kéo nàng vào lòng mình, cũng làm động tác giữ im lặng với
nàng. Thanh Hạm không khỏi nghi ngờ, ngước mắt lại thấy một bóng màu xám vượt
qua tường, chạy nhanh vào hướng phòng khách. Nàng nhíu mày, đêm nay náo nhiệt
thật, ai cũng mò đến đây. Có điều, không sao cả, tìm được hắn rồi, nàng chẳng sợ
gì nữa!
Thanh Hạm cố gắng giữ bình tĩnh, thi triển khinh công bám
theo. Vừa đi đến cửa phòng khách, đã nghe thấy Tần Phong Ảnh nói: “Cuối cùng
ngươi cũng hiện thân rồi.”
Bóng màu xám kia thản nhiên nói: “Đừng nói với ta, là ngươi
đang đợi ta.” Giọng nói đó, hoá ra lại là Tống Vấn Chi.
Hai người liếc nhìn nhau, Tống Vấn Chi tìm Tần Phong Ảnh làm
gì???