Chương 9.1
Nhìn thấy hành động của Thiên Nhan, tuy Hoàng hậu đau lòng, nhưng tác phẩm của Lăng Nhược Tâm lại nói rõ cho bà biết, từ nay về sau ‘nàng’ đều muốn đứng bên phía Phong Dương, khiến trong lòng bà vô cùng vui vẻ. Sự tuỳ hứng của Thiên Nhan cũng không phải vấn đề gì quá to tát, bà liền nói: “Thiên Nhan từ nhỏ đã tuỳ hứng, Thanh Hạm đừng quá bận lòng. Hôm nay bản cung được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ thế này, đúng là mở rộng tầm mắt. Cũng tối rồi, yến tiệc hôm nay kết thúc đi.”
Sau khi các phi tần và gia quyến nghe bà nói vậy, đều thỉnh an rồi quay về.
Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm đang định rời đi, thì đột nhiên Hoàng hậu nói: “Hôm nay hai vị biểu diễn như vậy, chắc cũng mệt rồi. Bản cung còn có chút chuyện muốn nói với hai vị, có điều, cũng muộn lắm rồi, hôm nay hai vị cứ nghỉ tạm trong cung đi. Ngày mai sẽ nói sau.”
Ở lại hoàng cung qua đêm? Thanh Hạm không khỏi liếc mắt nhìn Lăng Nhược Tâm, thấy trong mắt Lăng Nhược Tâm cũng đầy vẻ cảnh giác. Hắn cúi đầu nói: “Trong cung chỉ có hoàng thất và cung nữ thái giám được ở lại. Ta và Thanh Hạm không phải hoàng thân quốc thích, ở lại hoàng cung chỉ sợ sẽ khiến một số người có ý xấu mượn cớ. Xin nương nương hãy nghĩ lại.”
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Bản cung đứng đầu hậu cung, cũng có quyền giữ ai lại trong cung chứ. Lăng Đại tiểu thư không cần nói nhiều, cứ ngụ lại Thuý Liễu quán đi. Sáng sớm mai tới gặp bản cung.”
Lăng Nhược Tâm không từ chối được, đành đáp: “Vâng!”
Hoàng hậu tỏ vẻ vừa lòng, nói với cung nữ bên cạnh: “Dung nhi, ngươi đưa Lăng Đại tiểu thư và Thanh Hạm tới Thuý Liễu quán!”
Cung nữ kia liền nói: “Lăng Đại tiểu thư, mời đi bên này!”
Mặc dù Lăng Nhược Tâm miệng nói tạ ơn, nhưng lúc xoay người lại hơi nhíu mày, nhìn dáng vẻ của hắn, Thanh Hạm hiểu ngay, đêm nay ở lại Hoàng cung chỉ sợ có chỗ không ổn. Nếu hắn đã dám đồng ý, như vậy, chắc cũng sẽ có cách ứng phó.
Thanh Hạm thầm thở dài, Hoàng cung đúng là nơi ăn thịt người. Hiện giờ, chuyện này coi như cũng tạm thời chấm dứt. Để xem ngày mai Hoàng hậu chó má kia định nói cái gì, chờ bà ta nói xong, hai người sẽ cùng quay về Huyến Thải sơn trang, không phải giờ đến cái nơi… quái quỷ này nữa.
Ở Thuý Liễu quán thoải mái hơn khách điếm rất nhiều. Có điều, điều kiện ăn ở thì thoải mái, nhưng lòng người thì không thoải mái chút nào. Sau khi Lăng Nhược Tâm bước vào, liền ngồi bên cạnh ngọn đèn, không nói câu gì, vẻ mặt thâm trầm giống như đang suy nghĩ.
Thanh Hạm thấy hắn như vậy, cũng chống hai tay vào má, ngẩn người nhìn ngọn đèn.
Một lúc lâu sau, Lăng Nhược Tâm giống như hồi tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Thanh Hạm, hắn khẽ cười: “Nàng cũng có lúc im lặng thế này à, đúng là hiếm thấy.” Hắn không ngờ, lúc nàng ngồi im lặng, dáng vẻ vô cùng thanh nhã, khác xa với bộ dạng giương nanh múa vuốt lúc trước.
Thanh Hạm rầu rĩ nói: “Dù là ai sau khi bước vào hoàng cung này, có lẽ cũng thâm trầm hơn thôi. Không phải vì muốn thế, mà là ở đây quá nhiều sát khí, khiến người ta không thể không thâm trầm.” Nàng liếc nhìn Lăng Nhược Tâm, nói tiếp: “Ví dụ như chàng, vốn đã cực kỳ thâm trầm rồi, vừa vào Hoàng cung, lại càng trở nên sâu không lường được! Tác phẩm thêu rõ ràng định tặng ta, cuối cùng lại là đưa cho Hoàng hậu. Chàng cũng lắm mưu nhiều kế quá!” Tâm tư tinh tế, tỉ mỉ của hắn, thật sự khiến nàng bội phục.
Mắt Lăng Nhược Tâm như sáng lên: “Bị nàng nhìn thấu hết rồi. Nếu nàng muốn, ta sẽ đến gặp Hoàng hậu, đòi bức thêu đó về.”
Thanh Hạm than thở nói: “Tuy ta thích bức tranh thêu đó, nhưng cũng biết rằng, thứ đã vào hoàng cung, sẽ không còn là của mình nữa. Nếu chàng có lòng, thì sau này thêu cho ta một bức khác đi.” Nàng có thể nhận ra, Hoàng hậu rất thích bức thêu đó, muốn đòi lại từ tay Hoàng hậu, đúng là nói dễ hơn làm.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Xem ra, nàng cũng rất thích mấy thứ ta thêu.”
Thanh Hạm gật đầu: “Trước kia ta vẫn nghĩ, nam nhân cầm kim thêu nhìn rất buồn cười. Có điều, sau khi nhìn chàng thêu, ta mới biết trước giờ mình sai rồi. Không nói đến dáng vẻ của chàng nhìn còn đẹp hơn nữa tử, mà ngay cả lúc ngồi thêu nhìn cũng đẹp như vậy.”
Nghe nàng khen, Lăng Nhược Tâm vừa bực mình vừa buồn cười. Dùng từ đẹp để miêu tả về nam tử, dù thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Có điều, bình thường hắn đều mặc trang phục nữ, tuy không thích mấy lời của nàng lắm, nhưng hắn cũng hiểu được nàng đang thật lòng ca ngợi hắn, đành thở dài: “Ta hy vọng nàng dùng từ phong lưu, phóng khoáng để miêu tả động tác thêu thùa của ta!”
Thanh Hạm cười hì hì: “Chờ bao giờ chàng đổi về thân phận nam nhi, ta sẽ khen chàng phong lưu phóng khoáng. Chứ bộ dạng bây giờ của chàng, nhìn thế nào cũng không thấy phong lưu phóng khoáng.” Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Xem ra, đêm nay chúng ta có thể tránh được một kiếp này, đúng là chuyện tốt. Có điều, hoàng hậu giữ chúng ta ở lại hoàng cung thế này, e sẽ lại thêm phiền phức.”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười, nhìn Thanh Hạm nói: “Thật ra, việc này còn chưa hoàn toàn rõ ràng. Tuy Hoàng hậu lợi hại, nhưng vẫn kém hơn Thái tử một chút. Ta không quá lo lắng bên phía bà. Có điều, như nàng nói, đêm nay bà giữ chúng ta ở lại hoàng cung, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.”
Thanh Hạm hừ một tiếng: “Bà chẳng qua chỉ muốn mượn chuyện chúng ta ngủ lại Hoàng cung, để nói cho Thái tử biết, bà đã mượn sức chúng ta, khiến Thái tử cảnh giác và nảy sinh sát khí, để từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể cố gắng giúp đỡ Tần Phong Dương mà thôi.” Ở trong cung một thời gian, nàng cũng dần trưởng thành hơn, suy nghĩ nhìn nhận vấn đề cũng không đơn thuần như trước nữa.
Lăng Nhược Tâm nhìn nàng, cười nói: “Nàng thật sự khôn khéo hơn trước rất nhiều. Có điều, sự tình cũng không đơn giản như thế. Ta lo là đêm nay sẽ có biến cố. Bà không dễ dàng gì mới giữ được chúng ta lại, sao có thể để chúng ta cứ như vậy rời đi? Chỉ e là bà còn muốn tận dụng hết mức cơ hội này. Nếu có chuyện quan trọng thì đêm nay cũng có thể nói luôn, đâu cần đợi đến mai.”
Thanh Hạm hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn!”
Thanh Hạm liếc nhìn hắn một cái, nhưng cũng không có cách nào. Bây giờ còn chưa hiểu rõ mục đích của đối phương, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất rồi.
Nhìn vẻ mặt chán nản của nàng, Lăng Nhược Tâm trêu ghẹo nói: “Sao trước đây ta không phát hiện ra, nàng và ta ăn ý như thế nhỉ. Màn phối hợp đêm nay, đúng là không chê vào đâu được.” Biểu hiện của nàng tốt hơn hắn nghĩ rất nhiều. Cảm giác dịu dàng, tình tứ giữa hai người khiến hắn vô cùng hạnh phúc.
Thanh Hạm nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ xinh, cực kỳ đáng yêu nói: “Mỗi lần chàng gọi ta là ‘tướng công’, ta đều thấy vô cùng vui vẻ. Ta đúng là phước ba đời mới có thể cưới được một ‘nương tử’ thông minh, xinh đẹp như chàng.”
Hai người ngồi rất gần nhau, Thanh Hạm nói dứt lời, còn giơ ngón tay khêu khêu cằm hắn rất vô lại, y như lúc hai người mới gặp nhau lần đầu.
Nhìn hành động của nàng, đôi ngươi Lăng Nhược Tâm hơi lạnh đi, nhưng lại thoáng dâng lên hứng thú, hắn vung tay ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình: “Cũng không hẳn, có thể ‘gả’ cho một ‘tướng công’ như nàng, chắc chắn là nhờ tổ tiên Lăng gia phù hộ cho ta rồi. Chúng ta vừa mới thành thân, ta đã nhận được lễ vật quý báu như vậy từ nàng, trên tay đeo cái vòng này, ta có không muốn là ‘nữ nhân’ cũng khó.”
Tuy biết lúc đó Thanh Hạm đã làm đúng, nhưng hắn vẫn hơi tức giận. Làm gì có đại nam nhân nào mà đeo mấy thứ này! Hắn muốn tháo cửu chuyển lưu quang trục kia ra, có điều, không biết móc khoá bị kẹt thế nào mà nhất thời không tháo ra được.
Thấy hắn không quá tức giận, Thanh Hạm liền vòng tay qua cổ hắn nói: “Không gỡ ra được thì đừng gỡ nữa, coi như là tín vật đính ước ta tặng chàng đi.” Không biết vì sao, đêm nay nàng nhìn hắn đặc biệt hợp mắt, dưới ánh đèn mờ nhạt, không sáng rõ, chiếu vào mặt hắn, ngoài vẻ âm nhu thường ngày, còn có vẻ mạnh mẽ đến khó hiểu, khiến cho lòng nàng hơi rung động. Mũi của hắn, mắt của hắn đều mị hoặc hơn ngày xưa.
Thấy nàng làm vậy, dù Lăng Nhược Tâm có ghét chiếc vòng tay kia, thì sự tức giận trong lòng cũng biến mất hết. Tròng mắt đen hơi chuyển động, bàn tay đang tháo vòng chuyển sang ôm hông nàng, đầu ghé sát vào đầu nàng, chóp mũi chạm nhau, môi cũng gần sát, giọng hơi trầm khàn nói: “Nàng đang dụ dỗ ta sao?”
Thanh Hạm cười ha ha nói: “Chúng ta là vợ chồng, sao lại nói là dụ dỗ chứ.” Dứt lời, nàng còn nghịch ngợm chớp mắt hai cái, rồi nhìn hắn nói tiếp: “Chàng thích ta từ bao giờ?”
Đêm nay khi ở yến tiệc, Thanh Hạm đã muốn hỏi hắn vấn đề này, có điều không có cơ hội. Bây giờ chỉ còn hai người, nàng thật sự rất muốn biết. Lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy tin tưởng, có rất nhiều cách để bộc lộ tình cảm, đôi khi, chỉ một hành động, một biểu cảm cũng hơn ngàn vạn lời nói.
Lăng Nhược Tâm không ngờ nàng sẽ hỏi hắn như vậy, hơi bồn chồn, hỏi ngược lại: “Sao nàng biết ta yêu nàng?”
Tuy hắn đã yêu nàng từ lâu, nhưng nếu nói rõ ra là yêu từ bao giờ, thì hắn cũng hơi mơ hồ. Là vì nàng đơn thuần, vì nàng đáng yêu, nên bất tri bất giác thu hút sự chú ý của hắn, khiến có hắn từng bước từng bước một lún sâu vào. Hai người đấu võ mồm, giận dỗi, cũng trở thành chuyện thú vị nhất từ lúc hắn chào đời đến giờ.
Thanh Hạm nhìn vào mắt hắn nói: “Nếu chàng đã không yêu ta, sao lại nhớ rõ bức Thanh Hà đồ trên ngọc bội của ta như thế? Nếu không nhớ rõ làm sao thêu được một bức tranh có linh khí như vậy?!”
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm như toả sáng, cười nói: “Ta không nói cho nàng biết!” rồi vươn cổ ra muốn hôn nàng.
Thanh Hạm cười hì hì, né người trốn, khiến nụ hôn của hắn rơi vào khoảng không. Nàng cúi đầu, cười nói: “Không nói thì không thèm để ý tới chàng nữa!” Dứt lời, nàng định nhảy ra khỏi người hắn.
Nhưng Lăng Nhược Tâm sao có thể để nàng rời đi được. Hắn ôm chặt hơn, khẽ cắn vành tai nàng nói: “Có lẽ là ngay từ hành động đầu tiên của nàng đã khiến ta yêu nàng!” Mắt hắn tràn ngập nhu tình. Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh lam, xuất hiện trước mặt hắn, hành động vô cùng tuỳ tiện. Tuy lúc ấy hắn tức giận, nhưng cũng hơi nhớ nhung. Từng hành động của nàng như hiện ra trước mắt, lại giống như đã xảy ra rất lâu rồi. Trong thiên hạ, có lẽ chỉ có mình nàng dám làm như vậy với hắn.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm hơi ngẩn người, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ngay gần trước mặt, hai tay nàng hơi kéo cổ hắn gần lại, đôi môi xinh xắn nhẹ ấn lên môi hắn, rồi hơi thẹn thùng, vội vàng rời ra, mặt nàng đỏ bừng.
Lăng Nhược Tâm nhìn hành động và dáng vẻ của nàng lúc này, hắn chỉ cảm thấy tim như đập nhanh lên, cảm xúc dịu dàng trên môi cũng khiến tim hắn rung động. Vòng tay hắn vội vàng siết chặt nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng. Từ sau khi hôn nàng trong đêm động phòng, vì có ước hẹn nửa năm kia, mà hắn vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, cũng vì sau khi vào Hoàng đô, mọi chuyện ùn ùn kéo đến, nên hắn cũng không có tâm tư nghĩ ngợi gì nhiều, có điều, tận đáy lòng vẫn vô cùng khát vọng hương vị ngọt lành của nàng, mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể nàng.
Lúc này, Thanh Hạm chủ động đưa đến cửa, hắn sao có thể từ chối. Hắn là chồng nàng, nàng là vợ hắn. Hai người có những hành động thân mật thế này là quá bình thường!
Đêm nay, sau khi hiểu được tâm ý của hắn, Thanh Hạm cũng giảm bớt sự kháng cự với hắn, lại thân mật hơn nhiều. Giờ đây, nàng mặc kệ sẽ gặp chuyện gì trong hoàng cung ăn thịt người này. Nàng chỉ biết tâm ý của mình, đang khao khát, khô nóng, cảm giác này khiến nàng chỉ muốn nép vào lòng hắn, triền miên với hắn.
Suy nghĩ trong lòng hoá thành hành động, ngay khi đôi môi của Lăng Nhược Tâm tiến đến, nàng không trốn tránh như ngày xưa, ngược lại, còn nhẹ nhàng nghênh đón, đôi môi khẽ hé mở, nhẹ nhàng mút lấy môi hắn. Nàng thích mùi hương trên người hắn, mùi phong lan nhè nhẹ thơm ngát thoáng qua mũi nàng, cũng tiến vào lòng nàng, quấn quanh tim nàng, cảm giác tuyệt vời khó có thể miêu tả thành lời.
Hành động của Thanh Hạm khiến tim Lăng Nhược Tâm đập như sấm. Cảm xúc mềm mại kéo căng dây cung trong tim hắn, cơ thể hắn khẽ run lên, khát vọng đã bị giấu kín bao nhiêu ngày, giờ làm sao có thể chịu được sự khiêu khích của nàng. Bàn tay hắn lập tức ôm lấy hông nàng, để nàng gần sát vào hắn hơn, tay kia khẽ vuốt ve tóc nàng, nhẹ nhàng đẩy hai hàm răng nàng ra, môi lưỡi tiến quân thần tốc, nhấm nháp hương vị ngọt lành trong miệng nàng.
Chỉ một lúc sau, hai người không cảm thấy thoả mãn với sự tiếp xúc, gắn bó này nữa. Xiêm y mùa hè vốn vô cùng mỏng manh, bàn tay to của Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo xuống, xiêm y của nàng liền cởi ra hơn nửa, bờ vai thon lộ ra, làn da tuyết trắng hiển hiện trong không khí. Ngắm nhìn vẻ đẹp cơ thể của nàng, Lăng Nhược Tâm bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trong đôi mắt ánh lên tia sáng khác thường. Hắn bế Thanh Hạm, đặt lên giường, cuồng nhiệt hôn lên từng tấc trên cơ thể nàng, từ cổ xuống đến vai, rồi xuống chút nữa…
Thanh Hạm cảm thấy toàn thân vô cùng nóng bỏng, mà nụ hôn của hắn là cách giải nhiệt tốt nhất, khiến thân thể nàng bất giác càng ghé sát vào hắn hơn. Nàng thích được hắn chạm vào, vì cảm giác khô nóng trên người, cũng thích nụ hôn của hắn, vì nó quá đỗi dịu dàng, khiến tim nàng, cả linh hồn và cơ thể của nàng không thể không dựa sát vào hắn. Cảm xúc dịu dàng say đắm trên làn da khiến nàng không kìm được, ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Lăng Nhược Tâm chỉ cảm thấy cảm giác sung sướng ập tới khiến hắn mê muội, nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, khàn giọng hỏi: “Nàng xác định sao? Nếu nàng thật sự xác định được tâm ý của mình, vậy thì ước hẹn nửa năm kia, cũng không cần nhắc đến nữa nhé!”
Nghe hắn hỏi vậy, đầu Thanh Hạm hơi tỉnh táo lại một chút. Nàng mở mắt, nhìn thấy mái tóc dài của hắn không biết đã xoã tung từ bao giờ, hắn cúi đầu nhìn nàng, mái tóc nhẹ lướt qua mặt nàng, đôi mắt đen láy như thoáng có tia sáng. Lúc này, nàng cuối cùng cũng hiểu, tia sáng đó, tên là dục vọng. Nàng đưa tay chạm vào lồng ngực gầy gò nhưng vô cùng rắn chắc của hắn, nàng cũng không e lệ như xưa, chỉ hơi cúi đầu như đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, nàng mỉm cười, không nói gì, lại vòng tay ôm cổ hắn, dán môi lên. Hai người đều hiểu được tâm ý của đối phương, cần gì phải lãng phí thời gian nữa? Hơn nữa, nàng chỉ cảm thấy trong người vô cùng khô nóng, trong lòng cũng có sự rung động mạnh. Nàng muốn tới gần hắn, muốn hắn giúp nàng hạ nhiệt.
Thanh Hạm dùng hành động để nói cho hắn biết quyết định của nàng. Thấy nàng làm vậy, Lăng Nhược Tâm cũng không nhịn được nữa, cúi người ép xuống, hôn điên cuồng lên cơ thể nàng, tứ chi hai người dây dưa với nhau. Không biết từ bao giờ, hai người đã hoàn toàn không còn vướng bận gì, ngay khi Lăng Nhược Tâm đang định đi bước tiếp theo, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.
***
Chương 9.2
Hắn vô cùng bực bội, bất cứ ai bị làm phiền vào lúc này cũng sẽ cảm thấy vô cùng bực bội!
Lăng Nhược Tâm vốn định không thèm để ý đến tiếng gõ cửa đáng ghét kia, cứ giả vờ đã ngủ rồi là được. Có điều, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, giống như chỉ hận không thể đập thẳng cửa ra mà vào vậy. Thanh Hạm nhìn hắn một cái, rồi cười hì hì, đứng dậy mặc quần áo. Nàng cảm thấy người nóng kinh khủng, trong lòng rung động, mặt cũng đỏ hồng. Nàng vẫn muốn dán sát vào người Lăng Nhược Tâm, nhưng lại nghĩ, nếu nàng thật sự làm như vậy, chỉ e Lăng Nhược Tâm sẽ nghĩ nàng là loại người quá phóng đãng. Thanh Hạm đành phải cố gắng tĩnh tâm, vận công đè nén huyết mạch xuống cho cơ thể thoải mái hơn một chút.
Nhìn bộ dạng của nàng, Lăng Nhược Tâm chỉ nghĩ là phản ứng bình thường khi hai người bị ngắt giữa chừng thôi. Hắn đành thở dài, cam chịu mặc xiêm y vào, mở cửa ra, chỉ thấy một thái giám đứng đó nói: “Lăng Đại tiểu thư, quấy rầy ngài lúc nửa đêm. Nhưng nếu không phải chuyện quá lớn, nô tài cũng không dám tới làm phiền ngài.”
Lăng Nhược Tâm biết tên thái giám này là tâm phúc của Thái tử, trong lòng thầm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thái giám kia nói: “Vừa rồi Hoàng thượng vội vàng triệu kiến Thái tử điện hạ, điện hạ nói lần này ngài khó qua khỏi, xin Lăng Đại tiểu thư nể giao tình lúc trước, dù thế nào cũng quá bộ qua đó, chứng thực giúp ngài một chuyện, nếu không chỉ e là ngài không có cách nào thoát thân nữa.” Dứt lời, hắn liền quỳ xuống.
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh đi, hỏi: “Tin tức của điện hạ các ngươi cũng thật linh thông, nhanh như vậy mà đã biết đêm nay ta ở lại Thuý Liễu quán rồi!”
Thái giám kia khóc ròng nói: “Chuyện đêm nay Lăng Đại tiểu thư ở lại Thuý Liễu quán đã truyền khắp hoàng cung, điện hạ có biết cũng không có gì lạ! Điện hạ còn nói, trước kia đã làm những chuyện có lỗi với Lăng Đại tiểu thư, xin ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Lần này dù thế nào cũng phải giúp điện hạ một tay.” Dứt lời hắn lại dập đầu mạnh vài cái, đến chảy cả máu.
Lăng Nhược Tâm nhíu mày, nói với thái giám kia: “Ngươi quay về nói với điện hạ nhà ngươi, Huyến Thải sơn trang đã hết lòng quan tâm giúp đỡ điện hạ nhà ngươi. Trận hoả hoạn lần trước đã đốt sạch giao tình của chúng ta rồi!” Dứt lời, hắn xoay người muốn quay về phòng.
Tay thái giám kia lại khóc lóc: “Lăng Đại tiểu thư, van xin ngài, hôm nay dù thế nào ngài cũng đi một chuyến đi, nếu không, đêm nay ta sẽ quỳ ở đây không đứng lên!” Nước mắt và máu chảy từ trán của hắn xuống, nhìn đã thấy ghê người.
Thanh Hạm đứng bên cạnh nhìn cũng không đành lòng, nàng kéo tay áo Lăng Nhược Tâm, nhưng hắn lại khẽ lắc đầu với nàng.
Lăng Nhược Tâm nói với thái giám kia: “Thật ra, công công không cần phải làm như thế. Đêm nay chúng ta là khách của Hoàng hâu, không có chút liên quan gì đến điện hạ. Nếu công công thích quỳ thì cứ quỳ đi!” Dứt lời, hắn kéo Thanh Hạm quay về phòng.
Tay thái giám kia thấy không thực hiện được mục đích, liền vừa quỳ vừa gào lên: “Lăng Đại tiểu thư, điện hạ đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế?!”
Thanh Hạm ngồi trong phòng nghe cũng thấy phiền, nói với Lăng Nhược Tâm: “Nếu hắn cứ gào thét cả đêm ở đây, chúng ta phải làm sao mới được?” Dù là ai bị làm phiền cũng thấy bực bội, huống gì lại giữa đêm hôm khuya khoắt thế này!
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh đi, ôm Thanh Hạm, chán nản nói: “Hắn đã phá vỡ chuyện tốt của ta, ta còn chưa tính sổ với hắn đâu. Lại đây nào, chúng ta tiếp tục!”
Thanh Hạm bực bội đẩy tay hắn ra nói: “Tránh ra!” Vậy mà hắn cũng nghĩ được, ngoài cửa có người kêu gào thế kia, còn tiếp tục được à? Có điều, trong lòng nàng lại dâng lên khát vọng, muốn được hắn ôm, muốn được hắn hôn.
Lăng Nhược Tâm thở dài: “Thật ra, chúng ta có thể không cần để ý tới hắn, nhưng trong chuyện này chỉ e là còn có âm mưu khác. Thủ vệ trong hoàng cung nghiêm mật thế nào, hơn nữa, lại trong thời buổi rối ren như bây giờ! Nàng nghĩ xem, hắn làm ầm ĩ như vậy bao lâu rồi mà không có ai đến ngăn cản, chắc chắn đã có người thu thập thị vệ ở đây rồi. Đêm nay, có lẽ chúng ta sẽ khó qua.”
Chuyện này thật sự quá kỳ quái, chắc chắn có người đã bày sẵn thế cục, chờ hai người nhảy xuống.
Thanh Hạm nghe xong, cũng thấy có lý, liền hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta mặc kệ hắn gây rối ở đây sao?” Nếu cứ tiếp tục ồn ào thế này, thì thật sự khó mà chịu nổi.
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng nói: “Cứ để hắn tiếp tục gây ồn ào đi. Ta không tin hắn có thể làm ầm ĩ cả một đêm! Nếu hắn có thể ầm ĩ khoảng một khắc, thì đêm nay hoàng cung có lẽ là có chuyện lớn rồi!” Thủ vệ hoàng cung sao có thể để cho hắn ồn ào cả đêm được! Huống chi, ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, chỉ một động tĩnh nhỏ thì từ chỗ rất xa cũng có thể nghe được. Hắn không tin đêm nay hắn và Thanh Hạm cứ ở trong Thuý Liễu quán này mà vẫn có thể gặp chuyện không may.
Thanh Hạm nhìn hắn hỏi: “Trong cung có thể xảy ra chuyện lớn gì?!”
Lăng Nhược Tâm trầm tư một lát rồi chậm rãi nói: “Chỉ e là chuyện kinh thiên động địa!” Chỉ cần hai người bình yên ở lại đây, thì dù trong cung có chuyện gĩ cũng không liên quan đến họ. Dù sao bọn họ chỉ là dân thường, ai là hoàng đế cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm đến họ. Cùng lắm là sau này không buôn bán được với hoàng cung nữa. Như vậy bọn họ càng nhàn hạ, sau này tìm cách khôi phục thân phận thật của hắn mới là chuyện tốt nhất cần lo.
Thấy sắc mặt nghiêm trọng của hắn, lại nghe ra ẩn ý trong câu nói của hắn, Thanh Hạm trừng to mắt hỏi: “Ý chàng là…”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Sợ rằng đúng như nàng nghĩ!” hắn biết Thanh Hạm nghĩ gì, bởi vì đó cũng là suy nghĩ của hắn.
Khi hai người nói chuyện, thì tiếng khóc của thái giám kia đã dừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hai người nhìn nhau, cảm thấy tình hình hơi quái dị. Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút, liền mở cửa phòng, bên ngoài không có một bóng người. Tay thái giám kia không biết đã đi đâu.
Đang lúc hai người nghi ngờ, thì một âm thanh xé rách không khí truyền đến. Là một thanh kiếm. Thân kiếm loé lên dưới ánh đèn đêm. Lăng Nhược Tâm giống như đã dự đoán trước, nhẹ nhàng né sang, người kia thấy đâm trượt, lại đâm tiếp một kiếm nữa thẳng về phía hắn.
Lăng Nhược Tâm cầm một viên đá, búng tay, đánh văng kiếm người kia. Sau đó xoay người, cầm kim thêu trong tay, vung người, đâm thẳng vào gáy người kia. Phản ứng của gã kia cũng rất nhanh nhạy, lật người tránh, nhưng vẫn chậm một chút. Cây kim kia đâm xuyên qua tai hắn.
Đúng lúc này, chỉ thấy ở phía đông bốc lửa lớn. Gã kia vừa nhìn thấy lửa, liền bất chấp cơn đau ở tai, nhanh chóng phi thân qua vườn hoa bên cạnh, trốn thoát. Nhưng Lăng Nhược Tâm sao có thể để cho hắn đào thoát như vậy được. Hắn một tay phóng kim thêu chặn đường gã kia, một tay rút nhuyễn kiếm trên thắt lưng đâm thẳng về phía gã.
Gã kia dường như không ngờ người hắn có vũ khí, nên hơi hoảng hốt, suýt nữa bị hắn đâm trúng, có điều, gã cũng là một kẻ được huấn luyện nghiêm ngặt, nên chỉ hơi kinh hãi rồi kịp định thần ngay, vừa đỡ vừa lui.
Lăng Nhược Tâm thấy thân thủ gã kia nhanh nhẹn lạ thường, nhìn có vẻ rất quen thuộc với đường trong hoàng cung, lại thấy gã ra tay cực kỳ ngoan độc, chiêu nào cũng muốn đoạt mệnh, dù đang lùi bước những chiêu thức vẫn rất độc ác khiến hắn tức giận, nhuyễn kiếm cũng đâm thẳng về phía gã không chút lưu tình.
Ngay khi gã kia sắp thất thủ, thì một vài hắc y nhân lại đột ngột xuất hiện từ bụi hoa, muốn hỗ trợ gã kia trốn thoát. Một làn khói dày đặc bốc lên, Lăng Nhược Tâm sợ có âm mưu khác, liền vội vàng lùi về sau vài bước, chờ khói tan đi, thì đám người kia đã không còn thấy bóng dáng.
Nhìn tình cảnh này, Lăng Nhược Tâm kinh hãi, thầm nghĩ không ổn, vội phi thân quay về Thuý Liễu quán. Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng không còn thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu. Hắn hoảng hốt hô to: “Thanh Hạm, nàng ở đâu?”
Không có ai trả lời hắn, khiến hắn càng lo lắng hơn, lại gọi tiếp: “Thanh Hạm, đừng đùa với ta nữa, nàng ra đây đi!” Xung quanh hoàn toàn yên lặng, không có ai đáp lời.
Lăng Nhược Tâm cố trấn định tinh thần, cẩn thận suy nghĩ lại tình huống vừa rồi khi hắn lao ra khỏi Thuý Liễu quán. Hắn thầm trách mình quá sơ ý, chỉ sợ đây là kế điệu hổ ly sơn của người khác. Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy không đúng lắm. Võ công của Thanh Hạm không thấp hơn hắn, nếu so tài thật sự thì chưa chắc hắn đã là đối thủ của nàng. Người bình thường sao có thể dễ dàng đưa nàng đi được.
Lòng Lăng Nhược Tâm bây giờ như trăm mối tơ vò không lời giải đáp. Nếu là nàng trước kia, thì hắn còn có thể nghĩ rằng nàng cao hứng chạy ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng qua thời gian vừa rồi sống chung với nàng, hắn biết tính tình nàng đã thay đổi rất nhiều, cũng trưởng thành hơn, nàng biết rõ đêm nay nguy hiểm ra sao, không thể nào tự chạy ra ngoài được…
Suy nghĩ kỹ lại một lần, hắn đột nhiên nhớ ra, đêm nay nàng chủ động quyến rũ hắn, lúc hắn rời khỏi thân thể nàng, vẻ mặt nàng ửng hồng lên, khi đó, hắn chỉ cho rằng đó là phản ứng tình dục bình thường mà thôi. Nhưng giờ nghĩ lại, lại thấy hơi kỳ quái. Tuy nàng không phải là người quá khép kín, nhưng cũng là người rất bảo thủ, trước kia chỉ bị hắn hôn một chút mặt đã đỏ bừng, đêm nay lại chủ động như vậy, đúng là không bình thường.
Hắn đi một vòng quanh Thuý Liễu quán, hy vọng có thể phát hiện thứ gì khác thường. Đột nhiên, một mùi nhè nhẹ lọt vào mũi hắn. Hắn quay đầu, nhìn về phía ngọn đèn trên bàn. Hắn đưa tay nhấc chụp đèn lên, mùi càng thêm nồng đậm, rõ ràng mùi hương đó phát ra từ đây. Mắt hắn lạnh đi, liền cầm chao đèn lên xem, thấy một mẩu gì đó màu đen còn chưa cháy hết. Hắn dùng ngón út, gạt một chút đưa lên mũi ngửi, sắc mặt hắn bất chợt biến đổi hẳn.
Mê tình thảo. Bọn họ lại dám dùng cả mê tình thảo. Đúng là hắn quá sơ ý. Hắn không khỏi tự oán trách chính mình, nếu không phải hôm nay hắn ý loạn tình mê, phát hiện sớm thì đã không có chuyện này.
Mê tình thảo là một loại xuân dược sinh trưởng ở vùng lạnh nhất của khu vực Tây Bắc. Vì hoàn cảnh sinh trưởng của nó quá khắc nghiệt nên vốn cũng không có nhiều. Mà dược hiệu của loại cỏ này cũng rất kỳ lạ, xuân dược bình thường đều có tác dụng với cả nam lẫn nữ. Nhưng mê tình thảo thì chỉ phát huy tác dụng với nữ tử. Các loại thảo dược khác thì phải sắc với nước mới dùng được, nhưng loại dược này lại được người ta chế rất cẩn thận, cũng vì không muốn để lại dấu vết gì, nên đã chế thành bột phấn, đặt trong chao đèn. Khi đốt lên, nam tử hít vào sẽ không có phản ứng gì, nhưng nữ tử ngửi được, sẽ thấy cơ thể phát sinh ham muốn tình dục.
Thời gian trúng độc Mê tình thảo càng lâu, thì dược hiệu càng lớn, càng nhiều ham muốn hơn. Nữ tử sau khi trúng mê tình thảo, nếu không giao hợp, huyết mạch sẽ bị nghịch chuyển, cực kỳ có hại cho cơ thể.
Người hạ dược này, rõ ràng đã biết được thân phận chân thật của hai người, nếu không cũng sẽ không cẩn thận đến thế. Người kia, không cần đoán cũng biết là ai! Lăng Nhược Tâm không khỏi siết chặt nắm đấm, lao ra khỏi Thuý Liễu quán thì thấy, hoả hoạn ở phía Đông không biết đã dập tắt từ bao giờ. Nghĩ đến người đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, hắn chỉ cảm thấy, lòng mình chưa từng rối loạn như thế bao giờ!
Thanh Hạm không thể xảy ra chuyện gì. Đúng, không thể để nàng gặp chuyện gì! Lăng Nhược Tâm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu lúc này hắn không bình tĩnh, sẽ chỉ khiến những kẻ kia đắc ý hơn, mà Thanh Hạm sẽ càng nguy hiểm.
Tay Lăng Nhược Tâm dùng sức quá nhiều, móng tay cắm vào thịt cũng không biết. Có lẽ, lúc này chỉ có hắn có thể cứu được Thanh Hạm! Trong lòng hắn đã có quyết định, liền thi triển khinh công đi về hướng hắn đã xác định trước.
Lăng Nhược Tâm thầm thề, nếu Thanh Hạm có chút tổn thương gì, hắn sẽ không ngại đại khai sát giới, đòi người kia phải trả món nợ này! Chỉ cần trên người nàng có thương tích, hắn sẽ trả thù gấp trăm gấp ngàn lần! Có điều, nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng âm u, nếu nàng thật sự thất thân vì chuyện này, hắn nên làm sao bây giờ?
Suy nghĩ này vừa lọt vào đầu, hắn đã tự sỉ vả mình đến thậm tệ. Không cần biết nàng có gặp chuyện gì, thì cũng đều là trách nhiệm của hắn, hắn còn nghĩ linh tinh gì chứ! Nếu thật sự xảy ra chuyện đáng sợ kia, thì người bị tổn thương lớn nhất là nàng, vì hắn không bảo vệ tốt cho nàng! Nhân lúc chuyện này còn chưa xảy ra, hắn nhất định phải nghĩ cách ngăn cản. Hắn không thể để nàng bị thương tổn được!!!
Hết chương 9.
***