Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm, thở dài nói: “Trên đời này, vô tình nhất
là bậc đế vương, thời thanh xuân và sinh mạng của nữ tử, từ khi bắt đầu
vào cung đã không đáng một đồng rồi, cho dù có ngày nào đó được Hoàng
thượng sủng ái, nhưng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, khi tuổi
xuân mất đi, cũng là lúc cạn kiệt sủng ái.” Dứt lời, hắn còn thở dài
thật dài…
Thanh Hạm thấy hắn tức cảnh sinh tình như vậy, lại không kìm được hỏi:
“Sao tự dưng huynh lại có vẻ đồng cảm thế, huynh là nam tử chứ đâu phải
nữ tử. Dù huynh mặc y phục giả gái, nhưng cũng không thể nào tranh sủng
với nữ nhân khác được mà.” Hắn im lặng không nói, nàng lại như chợt hiểu ra, liền hỏi tiếp: “Có phải có người thuộc Hoàng thất từng muốn thành
thân với huynh, nên huynh mới có cảm xúc như thế không?”
Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Bởi vì ta thường xuyên ra vào hoàng
cung, nên cũng nghe một vài chuyện trong đó. Cũng từng tận mắt chứng
kiến một vị phi tử chỉ vì làm bẩn bộ y phục mà Hoàng đế thích nhất nên
bị biếm vào lãnh cung. Mà thân phận của ta, dù sao cũng có chỗ bất tiện, có một lần suýt bị Hoàng thượng nạp thành phi, nếu không phải có Thái
tử Phong Ảnh giải vây kịp thời, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Thanh Hạm bỗng hiểu ra: “Thì ra huynh vẫn giúp đỡ Thái tử Phong Ảnh
không phải chỉ vì chuyện của Huyến Thải sơn trang, mà còn vì trả ơn cho
hắn đúng không?!”
Lăng Nhược Tâm lại thở dài: “Tuy là thế, nhưng hiện giờ, dưới miệng lưỡi thế nhân, chỉ e là ta đã sớm trở thành người của thái tử Phong Ảnh
rồi.” Dứt lời, hắn nhếch miệng cười đầy châm chọc.
Thanh Hạm không khỏi thở dài, càng hiểu nhiều về Lăng Nhược Tâm, nàng
càng phát hiện cuộc sống của hắn cũng không dễ dàng gì, lòng nàng như
mềm đi, nàng nhẹ nhàng kéo tay hắn qua nói: “Huynh là nam nhân mà! Làm
sao thành thân được!”
Lăng Nhược Tâm quay đầu nhìn Thanh Hạm một cái rồi nói: “Nếu có một
ngày, phát sinh chuyện gì đó mà chúng ta không thể ngăn cản được, chỉ có một cách là để muội cưới ta, muội có bằng lòng không?”
Thanh Hạm trợn trừng mắt nhìn hắn nói: “Nhưng mà ta là nữ, huynh là nam, làm sao ta cưới huynh được?!”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Nhưng trong mắt người đời, thì ta là nữ còn
muội là nam, không phải muội cưới ta, chẳng lẽ lại là ta cưới muội sao?”
Thanh Hạm sửng sốt một chút, nhìn vào đôi mắt biết cười của Lăng Nhược
Tâm, lòng nàng cũng cảm thấy bối rối: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện
này, nhưng dù sao ta vẫn là nữ tử, nếu có một ngày nào đó, dù bất đắc dĩ phải cưới huynh, thì thật ra cũng vẫn là ta được gả cho huynh, nhưng
huynh lại chán ghét ta như vậy, ta cũng không thích huynh, hai người
chúng ta sống cùng nhau sẽ không hạnh phúc.” Vấn đề hắn hỏi rất kỳ quái
khiến nàng nhất thời luống cuống.
Lăng Nhược Tâm vốn đang cười, nghe nàng nói xong, ánh mắt ảm đạm đi một
chút, ý cười vẫn giữ nguyên, nhưng dường như lại thêm một chút mất mác,
một chút trêu chọc: “Ta trêu muội thôi, muội còn tưởng thật à. Sao muội
không tự nhìn lại cái dáng vẻ thô lỗ của muội đi, sao xứng đôi với ta
được!” Dứt lời, hắn quay đầu, kéo Thanh Hạm đi về phía cửa hông. Trong
khoảnh khắc hắn xoay người đi, trong mắt hắn tràn ngập vẻ mất mác, thì
ra nàng vẫn chán ghét hắn như vậy!!!
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng nói: “Bản cô nương đây thông minh, đáng yêu
như vậy, là huynh ẻo lả không xứng với ta mới đúng!” Tuy nói thế, nhưng
trong lòng nàng như có một giọng nói vang lên, nàng thật sự chán ghét
hắn sao?! Lúc đầu mới quen, vì hắn năm lần bảy lượt trêu chọc nàng,
khiến nàng thật sự rất ghét hắn, nhưng qua một thời gian, nàng có thể
cảm nhận được, những hành động tưởng như là trêu tức, bôi nhọ nàng của
hắn, thực ra lại là cách hắn bảo vệ nàng. Cũng không biết từ bao giờ,
nàng đã không còn ghét hắn như trước nữa, ngược lại, trong lòng còn có
cảm giác vui sướng, muốn ở bên cạnh hắn.
Tâm tình Lăng Nhược Tâm trầm hẳn xuống, hắn không còn lòng dạ nào mà đấu võ mồm với nàng nữa, chỉ cười khẽ. Thanh Hạm cũng không biết nên làm
thế nào, trong lòng nàng cũng dâng lên cảm giác mất mác.
Sau khi xuyên qua cửa hông, trước mắt hai người đột nhiên sáng bừng lên, mộ thất này lớn hơn gian phòng kia gấp bội, bên trong có ánh vàng rực
rỡ lóng lánh, Thanh Hạm lập tức kinh hãi trợn mắt há hốc mồm: “Ôi trời
ơi, gã Hoàng đế này thật lắm tiền, chỉ là một ngôi mộ của phi tử thôi mà cũng làm đẹp thế này, không biết tốn biết bao mồ hôi xương máu của dân
chúng nữa đây!”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Hoàng thất cách xa dân chúng, những
chuyện phát sinh đều do quan lại báo lên, nếu mấy vị quan lại mà liêm
chính, tận trung với công việc, thì dân còn đỡ khổ, nhưng mấy tên quan
kia đa số chỉ biết sống phóng túng, làm sao quan tâm đến sự khó khăn của người dân.” Trước mắt hắn như tái hiện lại cảnh lũ lụt ba năm trước, vì tri phủ Thượng Nhâm làm xằng làm bậy, khiến hắn không kìm được, khẽ thở dài.
Thanh Hạm nhìn quanh, thấy trên tường đều vẽ rất nhiều tranh, màu sắc
rực rỡ và tay nghề cực kỳ xuất chúng. Ở giữa mộ thất của Mị phi có một
đài cao, bên trên đặt thứ gì đó hơi sáng lên. Thanh Hạm ngạc nhiên, đi
lại gần, thì ra là một cỗ quan tài thuỷ tinh! Nữ tử trong quan tài có
diện mạo như người trong tranh, thoạt nhìn chỉ giống một người đang ngủ
say khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, muốn nhìn gần thêm một chút, không
để ý một cọc gỗ bật ra từ dưới chân, nàng vừa đạp xuống miếng gỗ đó, thì hàng vạn mũi tên từ trong mộ thất đồng loạt phóng ra bắn thẳng về hướng nàng.
Thanh Hạm kinh hãi, vội vàng né tránh, bay về phía sau. Lăng Nhược Tâm
đang tìm cánh cửa dẫn vào mộ Hoàng đế, thấy Thanh Hạm gặp nguy hiểm, vội vàng kéo nàng từ trên đài cao kia, nhảy xuống đất. Nhưng khi rơi xuống, hắn lại không cẩn thận đạp nhầm một cọc gỗ khác, khiến toàn bộ mộ thất
chìm trong biển lửa.
Lăng Nhược Tâm không kịp nghĩ nhiều, ôm chặt Thanh Hạm lao qua một cảnh
cửa nhỏ bên cạnh. Cánh cửa kia làm bằng gỗ, căn bản không thể ngăn được
lửa, chỉ trong giây lát, cánh cửa cũng bị đốt thành tro. Lăng Nhược Tâm
buông Thanh Hạm ra, kéo nàng chạy về bên trái, nhưng chỉ được vài chục
bước, con đường đó cũng biến thành đường cụt. Lửa đang lan nhanh về phía hai người, bên này cũng đã chặn mất đường lui.
Thanh Hạm vô cùng lo sợ, thấy trên tường có hình vẽ bát quái, nàng không kịp nghĩ ngợi gì, dùng sức đè hình vẽ kia xuống, một tiếng ầm rất lớn
vang lên, khối đá vốn đang che trước mặt hai người cũng từ từ nâng lên.
Hai người nhìn nhau, vội vàng lao sang bên kia, thấy bên tường cũng có
một hình vẽ bát quái, Thanh Hạm tiếp tục nhấn mạnh vào, khối đá lại từ
từ hạ xuống, hợp thành một thể với bức tường hai bên, nếu không nhìn kỹ
chắc chắn không thể phát hiện ở đó có cửa.
Thanh Hạm dựa vào tường thở, thì thào với Lăng Nhược Tâm: “Ở đây thật đáng sợ! Tự dưng lại bốc cháy như vậy.”
Giọng Lăng Nhược Tâm cũng có vẻ yếu đi nhiều: “Chúng ta phải cẩn thận
một chút, nơi này thật quá kỳ quái.” Nghe giọng hắn là lạ, Thanh Hạm
nhìn sang, thấy mặt hắn tái nhợt, dựa vào góc tường.
Thanh Hạm giật mình kinh sợ, vội dìu hắn hỏi: “Huynh sao vậy?” Hắn không trả lời, nàng lại phát hiện có một mũi tên cắm vào lưng hắn. Thì ra vừa rồi vì mải cứu nàng, nên Lăng Nhược Tâm không để ý, bị trúng một mũi
tên. Tuy nàng học y không giỏi, nhưng cũng biết võ công của Lăng Nhược
Tâm không hề thấp, những mũi tên bình thường không thể nào khiến hắn trở nên yếu nhược thế này được, trừ khi trên mũi tên có độc!
Lăng Nhược Tâm cũng bắt đầu mơ hồ, không còn sức đáp lại nàng nữa. Thanh Hạm nhìn hắn, càng nghĩ càng hoảng sợ, nàng lắc hắn thật mạnh: “Lăng
Nhược Tâm, huynh mau tỉnh lại đi, huynh không thể để lại một mình ta ở
trong này được.”
Không có ai đáp lời, khiến lòng nàng càng thêm bối rối, nhìn xung quanh
tối đen, nàng chỉ cảm thấy âm khí quá nặng nề, sự sợ hãi càng dâng lên.
Đến lúc này, nàng mới phát hiện, thì ra nàng đã sớm coi hắn thành thần
bảo vệ của mình. Ở cái nơi quỷ quái này, nếu không có hắn, nàng cũng
không thể sống được! Trong lòng vừa lo vừa sợ, nếu Lăng Nhược Tâm mà
chết, thì nàng phải làm sao bây giờ?! Nghĩ lại khoảng thời gian sống
cùng hắn vừa rồi, nàng lại không kìm được nước mắt, vào giờ khắc này,
nàng rốt cuộc cũng nhận ra, vị trí của hắn trong lòng mình lớn đến thế
nào.
Dù không kìm được nước mắt, nhưng nàng biết, khóc không giải quyết được
vấn đề gì, nàng nhất định phải nghĩ cách cứu hắn! Nàng thầm nghĩ lại
phương pháp giải độc mà sư phụ từng dạy nàng, sau đó, lập tức xé rách
xiêm y của Lăng Nhược Tâm, vùng da bị thương trên lưng hắn đã biến thành màu đen!
Thanh Hạm cắn chặt răng, rút bội kiếm của Lăng Nhược Tâm ra, cắt bốn
phía xung quanh nơi mũi tên cắm vào, rồi rút mạnh mũi tên ra. Lăng Nhược Tâm bị đau, vừa tỉnh lại, nhìn hành động của Thanh Hạm, hắn hiểu ngay
nàng đang muốn làm gì, liền ngăn cản: “Muội không thể làm thế được, cẩn
thận cả hai đều trúng độc, mạng của ta, e là không qua khỏi rồi… Muội
đừng lo cho ta, muội đi theo hướng này, nếu nhìn thấy cánh cửa nhỏ có
đoá hoa màu vàng, thì đó chính là cửa dẫn sang mộ Hoàng đế…” Hắn cố gắng dặn dò Thanh Hạm bằng giọng nói đứt quãng.
Hết chương 52.