Khi Lăng Nhược Tâm thấy Thanh Hạm cực kỳ bất nhã đá văng cửa phòng tiệc, hắn thật sự chỉ muốn có cái lỗ cho hắn chui thẳng xuống luôn. Nàng không sợ doạ người ta, nhưng hắn sợ chứ! Huống chi, ngày hôm nay, nhân vật quan trọng như thế còn đang ở đây, ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết nàng cũng xuất hiện trong đầu hắn. Có điều, người nào đó hình như hoàn toàn không có chút tự giác nào, tự tiện kéo ghế ngồi xuống.
Nói là mở tiệc đãi khách, nhưng trong phòng cũng chỉ có một người. Người đó mày rậm mắt sáng, mũi cao, môi dầy, mặt hơi vuông, mái tóc đen được cột gọn lên bằng kim hoàn. Hắn mặc một chiếc trường bào màu đen, bên trên có thêu hoa văn chìm, ở cổ và tay áo thì thêu hoa văn mây trắng nổi. Hông hắn đeo một miếng Dương chi ngọc bội, chỉ vừa nhìn là biết không giàu cũng sang. Thanh Hạm tuy không biết nhìn hàng, nhưng cũng nhận ra bộ y phục của hắn có giá trị rất lớn.
Khi Thanh Hạm vừa bước vào cửa, trên mặt người kia thoáng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cười hì hì ‘hắn’ và vẻ mặt đen xì của Lăng Nhược Tâm, hắn ta cũng không khỏi mỉm cười. Hắn vừa cười vừa hỏi: “Vị công tử này, có phải là Đoàn Khinh Hàn, người con trai mà Đoàn tổng quản hay nhắc tới đó không?” Đoàn Lạc Trần vẫn nói với bên ngoài rằng Thanh Hạm là một nam tử, cho nên tên cũng từ Thanh Hạm thành Khinh Hàn.
Thanh Hạm sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết tên ta? Chúng ta chưa từng gặp nhau mà?”
Lăng Nhược Tâm ngồi cạnh lên tiếng: “Để ta giới thiệu một chút, vị này là Tần đại công tử Tần Phong Ảnh, hắn thường tới Huyến Thải sơn trang nên rất thân thuộc với Đoàn tổng quản. Mà đại danh của ngươi là người không có quy củ thì cả sơn trang này ai cũng biết, cho nên, chỉ nhìn qua là đoán được rồi.” Hắn thật sự không muốn giới thiệu một chút nào, thật quá mất mặt mà!
Thanh Hạm trừng mắt liếc hắn một cái. Làm gì có ai giới thiệu như hắn chứ! Nhưng Tần Phong Ảnh kia nghe Lăng Nhược Tâm nói xong lại cười ha ha nói: “Người không câu nệ lễ tiết như Khinh Hàn đây thật sự rất thú vị, chúng ta có thể kết giao bằng hữu chứ?”
Thanh Hạm nhìn bộ dạng của hắn, chắc chắn là vừa có tiền vừa có thế, kiểu bằng hữu thế này, có kết giao nhiều thêm nữa cũng chẳng hại gì, đang cười hì hì định đồng ý thì Lăng Nhược Tâm đã nói: “Đại công tử, Thanh Hạm trời sinh tính gàn bướng, địa vị lại thấp kém, làm sao dám trèo cao như vậy được?!”
Thanh Hạm bĩu môi nói: “Đại tiểu thư nói vậy là không đúng rồi, bằng hữu quý ở tình cảm chân thành, nếu dựa trên thân phận mà kết giao, thì chẳng phải những người xung quanh cũng đều giống mình hay sao. Mỗi ngày đều giao thiệp với những người giống nhau, chẳng lẽ không thấy nhàm chán à? Người này, ta đã nhận định là bằng hữu rồi!”
Thanh Hạm nói dứt lời liền đưa tay ra định bắt tay Tần Phong Ảnh, nhưng giơ ra giữa chừng mới chợt nhớ mình vừa ăn đùi gà, tay đầy mỡ. Nghĩ đi nghĩ lại, lần đầu tiên tiếp xúc với người ta mà lại làm bẩn tay người ta thì quá mất lịch sự, thấy Lăng Nhược Tâm đang trừng mắt nhìn nàng, mà nàng lại ngồi ngay cạnh hắn, nên không khách sáo lập tức đưa tay xoa xoa, chùi hết mỡ vào y phục của hắn, sau đó lại giơ ra trước mặt Tần Phong Ảnh. Dù sao, nàng cũng đã lấy Lưu Quang Dật Thải về, sắp đòi lại được tự do rồi, nàng không sợ hắn nữa. Sau khi chùi tay vào áo hắn xong, nàng còn ném cho hắn một ánh mắt thị uy.
Xiêm y trắng muốt của Lăng Nhược Tâm thoáng chốc dính đầy mỡ bẩn, lửa giận của hắn bùng lên, chỉ hận không thể đánh cho nàng một trận ra trò, nhưng mà, vì đang ở trước mặt Tần Phong Ảnh, nên hắn cũng không tiện phát tác.
Tần Phong Ảnh nhìn hành động của Thanh Hạm, cũng hơi kinh hãi, từ xưa đến nay nam nữ thụ thụ bất tương thân. Hành động này của bọn họ đúng là hơi ngoài dự liệu của hắn. Khi nhìn sang vẻ mặt tươi cười ngàn năm không đổi của Lăng Nhược Tâm bây giờ lại tràn ngập lửa giận, hắn bỗng cảm thấy vô cùng thú vị. Có lẽ ‘cô nàng’ thông minh tuyệt đỉnh này và ‘anh chàng’ thoạt nhìn có vẻ tuỳ tiện nhưng thực ra cũng rất trí tuệ kia còn có duyên phận nào khác chăng. Hắn cũng lập tức vươn tay cười nói: “Khinh Hàn nói rất có lý! Ta cũng nhận định ‘hắn’ là bằng hữu rồi!”
Thanh Hạm cười hì hì: “Ta thích nhất là những nam tử sảng khoái thế này, như vậy mới đúng khí khái nam nhân chứ!” Dứt lời, nàng lại liếc ánh mắt mang dụng ý khác sang phía Lăng Nhược Tâm. Trên mặt Lăng Nhược Tâm vẫn duy trì nụ cười như trước, cô nàng Đoàn Thanh Hạm này, đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Thanh Hạm và Tần Phong Ảnh cười ha ha vài tiếng, Tần Phong Ảnh nói: “Nếu chúng ta đã là bằng hữu, thì nên đối xử bình đẳng với nhau, thật lòng với nhau. Thân phận của ta mặc dù có hơi đặc biệt, nhưng ta cảm thấy huynh rất hợp ý ta, nên ta nghĩ vẫn nên nói cho huynh biết thì hơn. Ta là Thái tử đương triều, Tần Phong Ảnh!”
Vừa dứt lời, cả Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều kinh hãi. Thanh Hạm kinh hãi là vì tuy nàng biết thân phận hắn rất tôn quý, nhưng không nghĩ lại cao đến mức đó. Còn Lăng Nhược Tâm kinh hãi là vì, Thái tử luôn luôn giấu mình trước mặt mọi người, cư xử lãnh đạm kia lại để lộ thân phận của mình với Thanh Hạm. Hắn liếc nhìn Thanh Hạm một cái, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi Tần Phong Ảnh nói thân phận ra, hắn ta nhìn Thanh Hạm chằm chằm, như muốn xem ‘hắn’ sẽ phản ứng thế nào. Không ngoài dự đoán, hắn ta thấy ‘hắn’ hơi giật mình, nhưng cũng không e ngại như những người khác sau khi biết rõ thân phận của hắn. Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, Đoàn Thanh Hạm này thật sự rất thú vị, nên lại hỏi tiếp: “Sao thế, sau khi biết thân phận của ta, lại không dám kết giao với một bằng hữu như ta nữa sao?”
Thanh Hạm hồi phục tinh thần, cười nói: “Trên đời này không có chuyện gì ta không dám làm, huống gì chỉ là kết giao thêm một người bằng hữu mà thôi! Đối với ta, thì mọi người trong thiên hạ đều giống nhau, không phân cao thấp. Nếu huynh không chê thân phận ta thấp kém, thì ta sợ gì trèo cao?” Thật ra, nàng cũng hơi sợ hãi, nhưng lại không chịu nổi sự khiêu khích của Tần Phong Ảnh. Hơn nữa, đối với nàng, thì Hoàng thượng cũng chẳng khác gì một tên khất cái bên đường, họ trước tên cũng đều là người, sau đó mới tính đến thân phận. Nhưng bản chất cũng vẫn chỉ là con người mà thôi. Kết giao sớm với một người bằng hữu có thân phận như thế, sau này nàng cũng không cần sợ hãi Lăng Nhược Tâm nữa rồi.
Tần Phong Ảnh nghe ‘hắn’ nói vậy cũng hơi nao nao. Đây là lần đầu tiên có người nói với hắn ta như thế, nhưng câu nói tiếp theo của ‘hắn’ lại khiến hắn ta giật mình: “Ta thấy, dáng vẻ của huynh thật sự là không giống Thái tử chút nào, bên cạnh cũng chẳng có tuỳ tùng đi theo, còn chẳng khoa trương như Đại tiểu thư nhà ta, mỗi lần ra khỏi cửa thì nào là phu xe, nào là tuỳ tùng, cả một đám người đông đúc luôn!” Dù nàng đang cố tình bêu xấu Lăng Nhược Tâm, nhưng mục đích cũng là muốn dò hỏi vì sao Tần Phong Ảnh lại một mình tới Huyến Thải sơn trang.
Tần Phong Ảnh không kìm được, khẽ liếc nhìn Lăng Nhược Tâm một cái, thấy sắc mặt ‘nàng’ càng đen thêm, Tần Phong Ảnh lại cười ha ha nói: “Khinh Hàn huynh đúng là một người thú vị!” Nhưng cũng không trả lời vì sao lại một mình tới đây.
Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa, Lăng Nhược Tâm lên tiếng cho vào, thì thấy một hạ nhân bước vào nói: “Bẩm tiểu thư, có Hứa tri phủ và Tần tam công tử cầu kiến.”
Tần Phong Ảnh vừa nghe xong sắc mặt đã biến đổi, thu hồi nụ cười nói với Lăng Nhược Tâm: “Lần này ta cải trang vi hành, không muốn gặp Tam đệ, ta cáo từ trước.” Lăng Nhược Tâm gật gật đầu, sai người đưa hắn đi sương phòng nghỉ ngơi.
Vừa nghe Tần Phong Ảnh gọi Tần Phong Dương là tam đệ, trong lòng Thanh Hạm cũng kinh hãi, thì ra nàng đoán đúng rồi. Tần Phong Dương kia quả thật là người trong hoàng thất, lại còn là một Hoàng tử nữa!
Hết chương 39.
***