Thanh Hạm thấy mọi người đều nhìn về phía mình, trong lòng khẽ than một tiếng, xem ra không thể lén chuồn đi được rồi, dù cực kỳ không muốn nghe theo lời của Lăng Nhược Tâm, nàng vẫn phải lên tiếng đáp lời: "Vâng."
Tần Phong Dương nghe thấy Lăng Nhược Tâm gọi như vậy, không kìm được vẻ mừng rỡ, nói: "Thì ra huynh là Đoàn công tử, lại là thiếp thân thị vệ của Lăng Đại tiểu thư đây. Nói vậy, xem ra chúng ta cũng thật có duyên!"
Trong lòng Thanh Hạm thầm mắng: "Có duyên cái quỷ gì với ngươi chứ!" Đôi mắt to liếc hắn một cái, môi cũng khẽ cười cười, đang định đáp lời, thì Lăng Nhược Tâm đứng bên cạnh đã chen vào: "Tam công tử thật có lòng, hắn ta là con của Đoàn thúc thúc. Chuyện giữa Đoàn thúc thúc và Huyến Thải sơn trang, hẳn là Tam công tử cũng nghe thấy rồi, cho nên, cả đời này hắn đều là hạ nhân của Huyến Thải sơn trang ta. Thân phận của Tam công tử cao quý, Nhược Tâm còn không dám trèo cao, thì một hạ nhân như hắn ta làm sao có thể lọt được vào mắt Tam công tử. Một chữ "có duyên" này, chỉ e hắn ta không nhận nổi thôi! Đoàn thị vệ, còn không mau đi chuẩn bị xe ngựa‼!"
Vốn là Thanh Hạm thấy Tần Phong Dương có vẻ không tự nhiên, nên đang định trêu chọc một chút, nhưng khi nghe Lăng Nhược Tâm nói, trong lòng nàng cực kỳ không thoải mái, cái gì mà cả đời nàng đều là hạ nhân của Huyến Thải sơn trang? Cha chỉ bảo nàng phải bảo vệ tốt cho hắn thôi, nhưng hắn là người giả dối như vậy, cần gì nàng phải bảo vệ? Bắt nàng cả đời chôn chân ở Huyến Thải sơn trang sao, còn lâu ấy‼! Nàng còn chưa bước chân vào giang hồ, còn chưa đi thăm thú danh lam thắng cảnh khắp nơi mà!
Nhưng nói là không thoải mái, chứ nàng cũng biết, Lăng Nhược Tâm nói như vậy dường như là có chút ý tứ muốn bảo vệ cho nàng, mặc dù nàng không rõ nguyên nhân sâu xa trong đó, nhưng với tình hình trước mắt, thì xem ra nàng nên lựa chọn nghe lời Lăng Nhược Tâm là hơn. Nàng nói: "Vâng!" rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Thấy nàng rời đi, trong lòng Tần Phong Dương cũng hơi thất vọng, nhưng trên mặt không để lộ ra cảm xúc gì khác biệt, cười với Lăng Nhược Tâm: "Lăng Đại tiểu thư đúng là rất bao che cho thuộc hạ, ta chỉ là thấy tính cách của Đoàn thị vệ kia rất thú vị, nên muốn kết giao với hắn thôi, không ngờ Lăng Đại tiểu thư lại kiên quyết từ chối ta như vậy. Thật ra, Đại tiểu thư cũng biết tính cách ta rồi, căn bản là không phân biệt thứ bậc, vai vế, cần gì phải câu nệ nhiều như thế, lại sinh ra khoảng cách."
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm nhu hòa, thi lễ với hắn rồi nói: "Thân phận của Tam công tử cao quý thế nào, dân đen chúng ta làm sao dám trèo cao được. Có thể Tam công tử không phân biệt trên dưới, nhưng trong lòng chúng ta cũng phải tự cân nhắc. Nếu hôm nay Đoàn thị vệ có đắc tội gì với Tam công tử, thì Lăng Nhược Tâm trước hết xin cáo lỗi cùng công tử, sau sẽ quản giáo hắn thật nghiêm ngặt." Trong lòng hắn cũng thấy kỳ quái, sao Đoàn Thanh Hạm lại biết Tam công tử, lát nữa hắn phải hỏi một chút mới được.
Tần Phong Dương thở dài: "Lần này ta xuất môn, vốn chỉ là cải trang đi tuần, thăm người bạn cũ. Nếu Lăng đại tiểu thư đã cố tình từ chối, ta cũng thật sự phải thất vọng rồi. Đoàn thị vệ cũng không đắc tội gì ta cả, chỉ là hợp tính hắn, nên mới hỏi han nhiều một chút thôi. Nếu vì ta mà hắn bị phạt, thì đây là lỗi của ta rồi."
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm chợt lóe, cười nhẹ nói: "Có chuyện Tam công tử không biết, Đoàn thị vệ chỉ vừa tới phủ chưa được bao lâu, tính tình cũng hơi ngỗ ngược, cho nên ta mới sợ hắn làm phiền Tam công tử, nếu lỡ hắn đắc tội ngài, thì đương nhiên ta phải hỏi tội hắn. Hôm nay Lăng Nhược Tâm còn có việc, xin cáo lỗi không thể tiếp tục hầu chuyện ngài được!" Dứt lời, hắn lại hành lễ với Tần Phong Dương, vô cùng tao nhã bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc hắn quay người đi, ánh mắt Tần Phong Dương thoáng lạnh hẳn xuống. Lăng Nhược Tâm này ỷ vào việc có đại ca hắn làm chỗ dựa, lời nói ra thì có vẻ cung kính, thật ra không hề để hắn vào trong mắt, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội cho Lăng Nhược Tâm kia biết sự lợi hại của hắn, tránh cho việc nàng ta càng ngày càng làm càn‼!
Khi Lăng Nhược Tâm xoay người, đôi mắt sâu như nước hồ thu của hắn cũng càng thêm sâu. Nếu Tần Phong Dương thật sự nhận bằng hữu thì không sao, chỉ e sự tình không đơn giản như hắn ta nói. Lăng Nhược Tâm hiểu quá rõ hắn ta là loại người gì. Nhưng hắn ta đã không muốn nói, thì hắn cũng không thể vạch trần. Có điều, gần đây sẽ phải làm việc thật cẩn thận thôi.
Lúc Lăng Nhược Tâm đi ra, Thanh Hạm đang bắt chéo chân ngồi trên xe ngựa, miệng khẽ ngâm nga một khúc gì đó không biết tên. Cặp lông mày của hắn không khỏi nhăn lại, là một cô gái, lại chẳng có chút dáng dấp gì của nữ nhân. Bộ dáng kia của nàng, chỉ giống một tên côn đồ lang thang đầu đường xó chợ mà thôi. Hắn thật sự không hiểu nổi, vì sao vừa rồi, khi Tần Phong Dương nhắc tới nàng, hắn lại vội vàng lo lắng giải vây cho nàng như vậy. Trong lòng hắn có chút buồn bực không tên, nhưng vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, vô cảm như trước.
Thanh Hạm nhìn thấy hắn, bĩu môi. Lần này nàng đã thông minh hơn, nhanh chân nhảy xuốn khỏi xe ngựa, tâm không cam, lòng không nguyện chạy ra đỡ hắn lên xe. Nếu hắn còn dám dùng kim thêu đâm nàng nữa, nàng sẽ trở mặt ngay! Nhưng đáng ngạc nhiên là lần này hắn thật sự rất im lặng, sau khi ngồi vào trong xen, hắn thản nhiên nói: "Đoàn thị vệ, ngươi vào trong xe ngồi cùng ta đi, ta có chút việc phải giao cho ngươi."
Thanh Hạm vừa nghe đã thấy đau đầu, hắn mà tốt bụng vậy sao? Nàng thoáng chút hoài nghi, nhớ tới một màn xấu hổ trong xe ngựa lúc trước, mặt nàng lại đỏ ửng lên, nàng cười nói: "Thân phận của Đại tiểu thư tôn quy như vậy, hạ nhân chúng ta làm sao có thể ngồi chung được, ta đứng bên cạnh xe ngựa là được rồi, tiểu thư có chuyện gì cứ phân phó!" Đùa sao, tên Lăng Nhược Tâm kia vô cùng giả dối, nàng biết rõ nàng đã đắc tội hắn, chỉ e lúc này hắn lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì để đối phó nàng thôi.
Lăng Nhược Tâm chán nản, khó có khi hắn muốn tử tế nhắc nhở nàng một chút, nàng lại tránh xa như vậy. Nếu không phải nể mặt Đoàn thúc thúc, thì hắn đã mặc kệ nàng rồi! Hắn đưa tay ra hiệu, xa phu liền vung roi, thúc ngựa chạy đi. Thanh Hạm cưỡi ngựa lẳng lặng theo sau, dù sao nàng cũng không quen thuộc với Tầm Ẩn thành, giờ coi như ngắm phong cảnh cũng hay.
Xe ngựa đi tới một chỗ yên lặng, Lăng Nhược Tâm bỗng gọi: "Đoàn Thanh Hạm, cô lại đây một chút!"
Thanh Hạm cưỡi ngựa đi song song với xe, hỏi: "Có chuyện gì?" Trong lòng nàng cũng đề cao cảnh giác, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, (không sợ có chuyện, chỉ sợ có chuyện bất thình lình), nàng cũng không muốn bị người ta bày mưu tính kế nữa.
Lăng Nhược Tâm cũng không nhấc rèm xe lên, chỉ hỏi vọng ra: "Sao cô lại biết Tam công tử?"
Thanh Hạm đáp: "Lúc các người ở bên trong bàn chuyện, ta đi dạo bên ngoài, vô tình gặp thôi, có chuyện gì sao?" Nàng cũng không thể nói cho hắn biết hắn ta từng lén nhìn nàng tắm được.
Lăng Nhược Tâm khẽ cau mày, hỏi: "Chỉ vậy thôi?"
Thanh Hạm hừ một tiếng: "Chỉ vậy thôi!"
Lăng Nhược Tâm im lặng một lúc lâu rồi nói: "Sau này, cô nên giữ khoảng cách với hắn. Hắn là một nhân vật rất nguy hiểm, không phải người cô có thể trêu vào đâu."
Thanh Hạm cười nói: "Vậy sao? Trên đời này còn có người nguy hiểm hơn huynh cơ à?" Nàng có thể cam đoan, suốt mười mấy năm nàng sống trên đời này, thật sự chưa từng thấy người nào âm hiểm hơn Lăng Nhược Tâm.