Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!

Chương 2: Gặp sơn tặc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thanh Loan mệt mỏi tựa người ra phía sau, nhắm đôi mắt tím tràn đầy mệt mỏi lại. Nàng cần một thời gian để tiếp nhận, không phải là lực tiếp nhận của nàng nhỏ mà là nàng cần thời gian để, quên đi những vấn vương kiếp trước- anh hai của nàng!

" Hí!!!" Tiếng ngựa hí vang lên, nàng mở mắt ra ánh mắt bây giờ không có một chút cảm xúc nào, tràn đầy lạnh lùng, mắt tím của nàng dần dần biến thành màu đen láy, mắt thường có thể thấy. Nàng lạnh lùng lên tiếng " Có chuyện gì?"

Bên ngoài những hộ vệ nghe vậy liền kinh ngạc không thôi nhưng vẫn đáp lại " Bẩm, chúng ta gặp sơn tặc." Cô công chúa này cũng không phải phế vật như lời đồn nhỉ? Đúng là lời đồn không thể tin mà!

" Giải quyết nhanh chóng! " nàng lạnh lùng phân phó,sau đó nhắm mắt lại như không để ý đến bản thân bị sơn tặc bao vây.

" Vâng! Bảo vệ công chúa!" Tên đó cung kính trả lời sau đó hô lên, lần này bọn họ hộ tống Thập Cửu công chúa xuất giá, mặc dù công chúa này là phế vật nhưng vẫn là thân phận công chúa cao quý! bảo vệ người là trách nhiệm của bọn họ.

Thanh Loan ở trong kiệu hoa nghe vậy đôi môi đỏ không khỏi nhếch lên một độ cong, âm thầm tính toán cho sau này, bên cạnh nàng cần phải có người thân cận để giúp việc.

Bên ngoài tiếng đấu tranh, đao kiếm chạm nhau, tiếng các linh lực va chạm vang lên cực kì ồn ào, nàng thật không thích ồn ào khi đang nghỉ ngơi, bèn vén màn kiệu hoa ra nhìn ra bên ngoài, bên ngoài một mãnh hỗn loạn, thi thể ngang dọc, máu tươi tung tóe, ai cũng đang chiến đấu sống chết với đối thủ của mình, các linh lực được tạo ra thành vũ kỹ bay ngang dọc.

" Dừng tay lại đi! " Nàng lạnh giọng lên tiếng, nhẹ nhàng bước xuống kiệu hoa, thành công thu hút sự chú ý của những người ở đây, ai nấy nhìn cô điều ngây ra đó cùng một suy nghĩ là Tiên nữ hạ phàm đang đứng trước mặt họ.

 Dừng tay lại đi Nàng lạnh giọng lên ting nhẹ nhàng bước xuống kiệu hoa thành công thu hút sự chú ý của những người ở đây ai nấy nhìn cô điều ngây ra đó cùng một suy nghĩ là Tiên nữ hạ phàm đang đứng trước mặt họ

" Ha ha lão đại lần này chúng ta kiếm được con mồi ngon rồi, hơn nữa là cực phẩm nữa chứ!" Một tên da đen, mặt thô có cái vết sẹo dài trên má phải trông rất hung ác, cất giọng thô lỗ nói, sau đó nhìn nàng xoa xoa tay.

" Hỗn láo! Các ngươi có biết đây là Công chúa Phượng Quốc hay không hả? Không muốn gặp phiền phức thì mau tránh ra!" Một tên lính cường tráng, bạo gan to tiếng nói.

" Công Chúa thì sao? Trại chủ của chúng ta đã là Huyền Linh Sư, ở đây cường giả vi tôn ai mạnh người đó có quyền! " Tên đó khinh thường nói, thân phận cao quý thì sao? Không phải vẫn bại trước kẻ có thực lực thôi sao?

" Ha hả? Ngươi nói rất hay! Thế giới này cường giả vi tôn! Địa vị cũng vô dụng. Ngươi tên gì?" Nàng nghe vậy nhếch môi cười lạnh lùng nói.

" Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ Hắc Ưng." Tên kia cuồng vọng nói hắn tu vi đã là đại linh sư, người người phải nể phục nhường cho hắn, luôn nhìn hắn trên cao, tâm kiêu ngạo cuồng vọng từ đó mà sinh ra.

" Tên cũng như người, được rồi! đưa ta đi gặp trại chủ của ngươi." Nàng châm biếng lạnh lùng nói, hắn có cái tên thật đúng với hắn, da hắn đen, mắt hắn là mắt ưng.

" Như vậy mới tốt! Làm áp trại phu nhân của chúng ta có đãi ngộ rất cao đó! ha ha..." Hắc Ưng thô lỗ nói rồi đưa mắt người xung quanh ra hiệu, bắt giữ đối phương lại.

" Không cần như vậy đâu, ta tự đi được, bọn họ bị thương rồi, để bọn họ theo ta đi. Không một ai bỏ trốn đâu. " Thanh Loan né tránh lạnh lùng nói, quanh thân có thoang thoảng sát khí.

Hắc Ưng thấy vậy cũng không nói gì liết mắt đàn em mọt cái rồi, đi tiếp. Nhiệm vụ của hắn chỉ là đem bọn người này về trại theo lời trại chủ, chuyện khác hắn không quản.