Phượng Thanh Loan trở về đến phòng liền phát hiện Chiến Thiên Kỳ đã ngủ, nàng đặt hắn xuống trên giường, đắp chăn cho hắn, xong liền đứng đó mà nhìn hắn, ánh mắt có chút khó hiểu.
"Phiền phức." Phượng Thanh Loan một hồi lâu sau mới mở miệng nói, sau đó liền quay người rời đi.
Sau khi Phượng Thanh Loan rời đi, Chiến Thiên Kỳ vốn đang ngủ say liền mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ.
Hắn làm cho nàng cảm thấy phiền phức sao?
Chiến Thiên Kỳ ánh mắt ám trầm nhìn cành cây ngoài cửa sổ.
Cái cây ngoài cửa sổ vốn xanh tươi mơn mởn, trong phút chốc liền héo tàn, mang theo hắc ám âm u.
Kỳ lạ, sao hắn phải để ý đến cảm xúc của nàng ta chứ?
Chiến Thiên Kỳ cực kỳ khó hiểu, bên ngoài có tiếng động, không cho phép hắn nghĩ nhiều, nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt lại ngủ.
Phượng Thanh Loan từ bên ngoài bước vào phòng, trong tay là một chiếc nhẫn tinh xảo, màu đỏ như máu xinh đẹp mỹ lệ, mang một chút diêm dúa tà mị, nhưng không thể làm người ta chán nghét được, thay vào đó là sự mê mẩn, ham muốn.
Chiến Thiên Kỳ chổng tai lên nghe tiếng động trong phòng, nàng muốn làm gì?
Tay đột nhiên bị nắm, Chiến Thiên Kỳ bắt đầu nín thở, nàng là phát hiện hắn giả ngủ?
Ngón tay có gì đó ấm áp bao bọc lấy, hắn cảm nhận một chút, thì ra là một chiếc nhẫn, nàng đeo cho hắn để làm gì?
Phượng Thanh Loan xong việc liền rời đi, nàng còn phải tìm Chu Hạ để bàn bạc một chút.
Nếu đã đến đây ở, không có thân phận gì chống đỡ, chắc chắn sẽ gặp phiền phức, mà nàng thì không thích phiền phức.
Một thế giới, cường giả vi tôn, lấy thực lực làm đầu, nhưng mà đi đôi với thực lực chính là tiền tài địa vị.
*
"Chủ thượng." Chu Hạ cung kính hô lên.
"Nói đi." Phượng Thanh Loan gật đầu lạnh lùng nói.
"Vâng, Thiên Hoa thành gồm có 54 cửa hàng lớn nói chúng, những cửa hàng nhỏ không kể, đa số cửa hàng điều là của các gia tộc mở, còn một số chính là của Thành Thu công tử. Nhìn qua Hoa Thiên Thành rất phồn thịnh, người người bình yên vui vẻ, nhưng thật ra chính là một đấu trường ngầm, các gia tộc không ngừng đấu đá lẫn nhau, Thành Thu công tử thì ở phía trung lập."
"Có những gia tộc nào." Phượng Thanh Loan nghi ngờ hỏi.
"Thanh gia, Bạch gia, Mộc gia và Lôi gia, tất cả điều là một chi nhánh nhỏ." Chu Hạ nhíu mày nói.
Phượng Thanh Loan nghe vậy liền chau mày lại, chỉ là những chi nhánh nhỏ, nhưng lại có thể lớn mạnh đến vậy. Nếu chân chính gia tộc chính thống đấu, nàng có bao nhiêu phần thắng đâu?
"Vậy còn về Thành Thu công tử kia." Phượng Thanh Loan lạnh lùng hỏi tiếp.
"Không tra được, hắn rất bí ẩn." Chu Hạ nói.
"Thanh Hoa quán, chắc hẳn là của Thành Thu công tử kia, tên này không tầm thường đâu." Phượng Thanh Loan cười lạnh nói.
"Vậy còn Lạc Tuyết hội đấu giá thì sao?" Phượng Thanh Loan đưa ra câu hỏi cuối cùng.
"Lạc Tuyết hội đấu giá trải rộng trên khắp đại lục, chủ nhân phía sau là một bí ẩn." Chu Hạ nói, cái này không cần tra cũng biết.
"Được rồi, lui ra đi, nói cho đám người Nham Kiều, ngày mai xuất phát đi Hoàng Đô." Phượng Thanh Loan nói, sau đó liền trở về phòng của mình.
Nhìn Chiến Thiên Kỳ vẫn ngủ ngon trên giường, Phượng Thanh Loan khẽ cười nhẹ một cái, tên này thật là, nàng không hiểu sao lại đi thích một nam nhân có tính cách như thế này nữa, có lẽ là do trời định đi.
"Ưm? Nương tử?" Chiến Thiên Kỳ mở mắt ra, mờ mịt nhìn Phượng Thanh Loan.
"Ân, ngươi tỉnh? Ngủ lại đi, mai chúng ta xuất phát." Phượng Thanh Loan lạnh nhạt nói.
"Đi đâu vậy nương tử?" Chiến Thiên Kỳ nghi ngờ hỏi, đồng thời đưa mắt nhìn chiếc nhẫn mà Phượng Thanh Loan lúc nãy đưa cho mình.
"Hoàng Đô, ngủ đi." Phượng Thanh Loan nói, sau đó tìm một nơi thỏa mái trong phòng, ngồi xuống tu luyện.
Chiến Thiên Kỳ cũng không ngủ ngay mà ngồi ngẩn ngơ nhìn Phượng Thanh Loan, nàng không phòng bị hắn sao?
Câu trả lời chính là... Đùa! Phượng Thanh Loan tính cách luôn đa nghi, sao có thể buông lỏng cảnh giác được chứ???
Nàng chính là tạo một kết giới nhỏ bao bộc xung quanh mình, nhờ một vài thủ pháp nhỏ, nên rất khó để nhận ra kết giới.
Vì vậy nên Chiến Thiên Kỳ chính là đang mơ mộng.
*
Sáng hôm sau, đám người Phượng Thanh Loan xuất phát đi Hoàng Đô, chỉ có Chu Hạ ở lại.
"Nương tử, nương tử, trở về rồi, ngươi đừng bỏ rơi ta nha, ta một mình thật là cô đơn, lại bị các huynh đệ tỷ muội ăn hiếp nữa, bọn họ đánh rất là đau."
"Sau này sẽ không." Phượng Thanh Loan sờ đầu Chiến Thiên Kỳ âm thanh mềm mỏng nói.
----------Gốc tác giả----------
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử, oa hu hu... nàng sao có thể không tin tưởng ta, người ta bảo ta đang mơ mộng đâu. *Ủy khuất*
Tác giả: Ừ thì ngươi chính là đang mơ mộng.
Chiến Thiên Kỳ: Không có!!! Nương tử thật tin tưởng và sủng ái ta đâu.
Tác giả: Đó là sau này, sau này tính, hiện tại thì chính là MƠ MỘNG!
Chiến Thiên Kỳ: *Ủy khuất, chạy đi cáo trạng với Phượng Thanh Loan*
Tác giả: Ôi! Cái này là cái nam chính phế nhất mà ta từng tạo ra, nam chính người ta thật là ngầu đó!!! Sao ngươi lại đi ôm đùi vợ thế kia hả???
Chiến Thiên Kỳ: Nương tử mạnh để làm gì? Để cho tướng công ôm đùi nha! Với lại nam chính nhà bên sao ngươi không nói.
Nam chính nhà bên - Tống Lâm Thiên: *Cởi áo ra* Nương tử!!!
Vong Tinh Hi: *Bỏ chạy* Cái này nam chính được sủng quá, thành nghiện rồi thỉnh không cần nữa.
Nam chính nhà bên - Mặc Liên (Lưu Triệt): Nguyệt, ta yêu ngươi, yêu ngươi nhất trên đời.
Lăng Nguyệt: Cái này nam chính tỏ tình thả thính thành nghiện luôn rồi, thật là muốn hảo hảo sủng ái a!!!
Nam chính nhà bên - Hàn Tử Yên: Các ngươi nghĩ ta là ai? Vợ dám không sủng ta sao? Ta nhưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam! Lấy về không sủng thì để làm cái gì?
Vân Lâm Vi: Để trưng.
Hàn Tử Yên:...
Vân Lâm Vi: Để nuôi, nuôi ở trên giường.
Tác giả:...
Chiến Thiên Kỳ: *Hất mặt*
Tác giả: Ta phải đi kích lại tim, tim đau quá. Nam chính ta tạo ra sao có thể vô sỉ như thế này được... ặc ặc...