Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!

Chương 15: Hỏa Lưu Hồng Y




Hội Đấu Giá rất nhanh được bắt đầu, mới  đầu vào Thanh Loan có chút nhàm chán nhìn bên ngoài, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ.

Những thứ hiện tại đang đấu giá, tất cả đối với nàng hiện tại không có chút lợi ích chút nào, vả lại nàng cũng đâu có nhiều tiền mà đi mua.

Nhưng đối với nàng thì không có ích, nhưng người khác thì lại khác,  cho nên dù nàng không hứng thú nhưng mà phía dưới vẫn náo động xôn xao ra giá không ngừng, trong lòng Thanh Loan không khỏi cảm thán, nếu mà nàng cũng lập được một hội đấu giá như thế này thì cũng không tệ, tuy nhiên vẫn chưa có vốn và lối vào, xí, vẫn là từ từ tính sau vậy.

"A Kỳ, ngươi có thích thứ gì không? Ta mua cho ngươi." Dù ta hiện tại không có nhiều tiền. Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ đang hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài xem hội đấu giá, khóe miệng cười đến không khép lại được.

"A Kỳ muốn thứ đó! Là áo cặp nha, rất hợp với nương tử!" Chiến Thiên Kỳ chỉ chỉ tay ra ngoài về phía hội đấu trường nói, ánh mắt sáng lóe lên, hưng phấn cực kỳ.

"Hỏa Lưu Hồng Y sao? Cũng đẹp đó, ta ngược lại cũng thích màu đỏ, nhưng mà A Kỳ vẫn là hợp với bạch y hơn, rất đẹp." Thanh Loan ánh mắt hơi động một cái, nhàn nhạt nói, đôi mắt nhìn mà đánh giá bộ Hỏa Lưu Hồng Y đang được đấu giá bên ngoài.

"A Kỳ muốn mang áo cặp với nương tử cơ." Chiến Thiên Kỳ không chịu nói, ánh mắt kiên quyết và mong đợi nhìn chằm chằm Thanh Loan.

Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ như vậy thì trong lòng ngẫm nghĩ một chút, vẫn là gật đầu đồng ý với Chiến Thiên Kỳ.

Hỏa Lưu Hồng Y này là một pháp khí Địa Cấp, coi như cũng là đồ tốt, có thể cản được một kích của Vương giả đánh ra, Vương giả... là cấp bậc hiện tại của nàng đi... cmn, cái này đối với nàng vô dụng a! Nhưng mà có thể đối với Chiến Thiên Kỳ có chút tác dụng đi.

Thực ra Hỏa Lưu Hồng Y đối với Chiến Thiên Kỳ cực kỳ vô dụng, chỉ có mỗi tác dụng là che thân, ân, như là một bộ y phục bình thường thôi, tuy nhiên hiện tại giả ngốc, chắc có một chút hiệu dụng đi, làm màu, chọc tức kẻ khác. Điều hắn muốn nhất chính là mang áo cặp cùng hắn nương tử a!

"Nương tử là tốt nhất." Chiến Thiên Kỳ thấy có cơ hội tốt như thế này tại sao lại không thể không ăn đậu hủ của nương tử chứ?! Liền vui vẻ hô lên, bổ nhào qua ôm lấy Thanh Loan, mặt cọ vào hõm cổ của nàng.

"Khụ..." Nham Kiểu và Chi vừa đúng lúc bước vào, thấy một màn này thì có chút ngượng ngùng ho khan một tiếng, nhưng vẫn mặt dày tiến vào.

"Đã làm xong rồi?" Phượng Thanh Loan mặt không đổi đẩy Chiến Thiên Kỳ ra một bên, lạnh lùng mà nhìn Nham Kiều và Chi hỏi.

"Đã làm xong ạ." Chi và Nham Kiều cùng một lúc hô lên.

"Ân, hai ngươi qua đó ngồi xuống đi." Thanh Loan gật đầu hài lòng nói.

Chi và Nham Kiều nhìn nhau một cái sau đó ngoan ngoãn ngồi vào nơi đối diện với Thanh Loan cùng Chiến Thiên Kỳ.

Chiến Thiên Kỳ dù có chút bất mãn nhưng mà vẫn không nói gì, chỉ là trong lòng có chút ầm thầm nhớ kỹ.

"3400 linh thạch nhị đẳng."

"3500 linh thạch nhị đẳng."

"3550 linh thạch nhị đẳng."

Bên ngoài âm thanh đấu giá vẫn không ngừng vang lên, có rất nhiều người muốn mua bộ Hỏa Lưu Hồng Y này, nhất là những nữ tử, ví dụ như vị Ngũ Công Chúa Chiến Hoan Hoan kia, bộ Hỏa Lưu Hồng Y không những đẹp mà còn là pháp khí địa cấp, thử hỏi ai mà không muốn chứ?!

"5000 linh thạch nhị cấp!" Chiến Hoan Hoan hưng phấn ra giá, bộ Hỏa Lưu Hồng Y này nàng kết rồi! Nhất định phải đoạt được!

Chiến Thành Long ngồi một bên không nói gì, nhấp nhe ly trà, đây là phòng thường, tuy nhiên cũng tạm được, có trà cũng không tệ.

"Hoàng Huynh, Hỏa Lưu Hồng Y này huynh mang với ta nha." Chiến Hoan Hoan ra giá xong liền quay đầu nhìn Chiến Thành Long vui vẻ nói.

"Để dành cho ý trung nhân của muội đi." Chiến Thành Long bật cười nói.

"Hứ! Người ta chỉ muốn cho Hoàng Huynh mặc chung thôi." Chiến Hoan Hoan bĩu môi nói, ai bảo hoàng huynh tốt với nàng nhất! 

"1 lọ Túy Linh Đan." Âm thanh trong trẻo lạnh lẽo vang lên đột ngột khiến cả hội trường điều mất tiếng trong vài giây.

Đến Chiến Hoan Hoan và Chiến Thành Long cũng bất ngờ không kém.

"Thiên a! Ta không nghe lầm đi! 1 lọ Túy Linh Đan?! Đổi lấy Hỏa Lưu Hồng Y? Người kia điên rồi chắc?!"

"Túy Linh Đan! Là đan dược Tứ Giai Tam phẩm đó! Thiên của ta a! Túy Linh Đan có tác dụng thanh lọc kinh mạch, khiến cho các Linh Sư tu luyện dễ dàng hơn, là thuộc về hàng hiếm có đó!"

"Người này cũng quá phá gia chi tử đi!"

"Vì bộ Hỏa Lưu Hồng Y mà ra 1 lọ Túy Linh Đan, không khác gì kẻ điên a! Có đáng không?"

"Người này chắc chắn là luyện dược sư! Nếu không thì làm sao có thể phá gia chi tử như vậy được?"

Bên ngoài một mảnh xôn xao, bên trong phòng của Thanh Loan thì khá yên tĩnh.

"Nương tử, nương tử, nàng lấy đâu ra thứ kẹo đó vậy? Cho ta ăn được không?" Chiến Thiên Kỳ hưng phấn nói.

Thanh Loan cầm trong tay một viên Túy Linh Đan tùy tiện mà đánh giá nó, Túy Linh Đan tỏa ra hương thơm ngọt ngào như một viên kẹo mật ong vậy.

"Cho ngươi." Thanh Loan nhét Túy Linh Đan vào tay Chiến Thiên Kỳ lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài, nghe tiếng xôn xao bàn tán, cái bầu không khí này... trước giờ cô chưa từng trải qua, không ngờ lại thú vị đến như vậy, ha ha... không tồi, nàng rất thích náo nhiệt.

Chiến Thiên Kỳ được Túy Linh Đan không do dự ăn vào, cười híp mắt nhìn Thanh Loan.

"Hảo ngon a! Thật ngọt và thỏa mái." Chiến Thiên Kỳ híp mắt vui vẻ nói, thật ra chỉ ngọt một chút, thỏa mái cái gì chứ... nhưng mà ai bảo hắn là đang giả ngốc làm gì.

"Ân, nếu thích sau này ta mỗi ngày điều cho ngươi ăn." Thanh Loan cười nhạt một tiếng nói.

Nham Kiều và Chi ngồi đối diện khóe môi ai cũng khẽ run rẩy, đây là rắc cẩu lương trong truyền thuyết đi, còn có còn có! Chủ tử! Ngài quá thiên vị rồi đó! Bọn ta cũng muốn a!

"1 lọ Túy Linh Đan lần 1, 1 lọ Túy Linh Đan lần 2, 1 lọ Túy Linh Đan lần 3! Bộ Hỏa Lưu Hồng Y này thuộc về vị khách ở lầu Khách Quý phòng Thập Cửu." 

"Oa nương tử! Ngươi thật lợi hại!" Chiến Thiên Kỳ chân chó cực kỳ khen Thanh Loan một câu, nếu không có hai cái bóng đèn đó ở đây, hắn chắc chắn đã tranh thủ mà ăn đậu hủ nương tử rồi! Hừ hừ...

"..." Hai bóng đèn cản trở - Nham Kiều, Chi, mặt ai cũng đầy hắc tuyến, có cần làm quá lên không vậy? Nhưng mà ai bảo đây là ngốc tử chứ? Aizzz...