Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 92




Buổi tối khi Lý Dụ trở về, qua một phen đánh giá Tô Nhược Tuyết từ trên xuống dưới, sắc mặt kia, người không biết còn tưởng hôm nay nàng đi đến hang sói hang hổ nào đó, chỉ sợ trong lòng nàng không thoải mái.

Sau khi xác nhận Tô Nhược Tuyết bình an trở về không mất một sợi lông, Lý Dụ như trút được gánh nặng, còn khoa trương thở ra một hơi, làm cho Tô Nhược Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười.

"Mọi chuyện thế nào, nàng chơi vui chứ?"

Tô Nhược Tuyết mấp máy môi, trả lời theo tình hình thực tế, "Coi như cũng được đi, hoa rất đẹp.

Đáp án này... Lý Dụ nhíu mày, "Đây là..."

Tô Nhược Tuyết không khỏi bật cười, người này, đúng thật là.... Theo đuôi không bỏ, có điều nhớ lại hành trình lúc sáng ở Cẩm Xuân Viên, Tô Nhược Tuyết vui vẻ lên tiếng, "Trong dự liệu."

Hắn là một Phó đô ngự sử, thượng phương bảo kiếm trong tay cũng giống như chiếc vòng kim cô đeo trên đầu quan viên lớn nhỏ trong thành Tri Châu, vậy mà còn muốn người ta tươi cười chào đón hay sao? Tô Nhược Tuyết chẳng phải loại người mơ mộng hão huyền đó, cho nên biểu hiện của các phu nhân hôm nay là nằm trong dự liệu của nàng, hơn nữa, nàng cũng đâu có chịu thiệt thòi gì không phải sao?

Lý Dụ kéo người vào lòng, sau đó cuối đầu hôn chụt lên cánh môi nàng một cái, "Là vi phu sai."

Miệng hắn nhận sai thật nhanh nhưng trên mặt nào có chút áy náy? Tô Nhược Tuyết im lặng liếc hắn một cái, xin lỗi hời hợt như vậy, hắn nghĩ có thể nhận được sao?

Lý Dụ cười ha ha không ngừng, nương tử nhà hắn càng ngày càng đáng yêu rồi.

Cười xong, Lý Dụ theo thói quen đặt hai tay lên bụng Tô Nhược Tuyết, giọng điệu dịu dàng trước nay chưa từng có, "Hôm nay cục cưng có ngoan không? Có phá nàng không?"

Hay tay Tô Nhược Tuyết phủ lên hay bàn tay hắn, nhắc đến đứa nhỏ trong bụng, khóe môi nàng không khỏi cong lên, "Cục cưng vẫn luôn rất ngoan."

Từ sau khi nàng có thai, ngoại trừ hơi tham ăn một chút ra thì không có phản ứng không khỏe nào, mà là càng ăn nhiều hơn, đầy dinh dưỡng, làn da càng ngày càng mượt mà, sáng óng ánh.

Lý Dụ cúi đầu gậm lên gò má nàng một cái, tiếp theo im lặng hưởng thụ thời gian hạnh phúc bình yên của hai người, lúc đó mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà vương vãi trên đất, hai người bọn họ cứ ngồi trước cửa ôm nhau như thế, gió mát thổi nhẹ, từng khóm hoa hồng xinh đẹp trong nội viện đung đua theo gió, hết thảy tạo nên khung cảnh vô cùng bình an tốt đẹp.

Mà bên này, Tử Yên và Tử Oanh lặng lẽ lui ra ngoài, bước chân Tử Yên đột nhiên dừng lại, "Tử Oanh, muội theo ta ra đây một chút."

Tử Oanh vốn định đi đến phòng bếp xem món canh gà ác Bạch Phượng hầm cách thủy của Tô Nhược Tuyết làm đến đâu rồi, ai ngờ lại bị Tử Yên gọi lại, thấy vẻ mặt Tử Yên nghiêm túc, tiểu cô nương không khỏi nghi ngờ, Tử Yên luôn chu đáo cẩn thận, huống chi còn là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên với mình, cho nên Tử Oanh lập tức hỏi ngay, "Tử Yên, tỷ sao thế? Ta làm gì khiến tỷ không vui phải không? Nếu có tỷ hãy nói cho ta biết, ta nhất định sẽ xin lỗi."

Tử Yên đi ở phía trước kiềm chế xúc động muốn thở dài, không để ý đến câu hỏi của tiểu cô nương phía sau mà tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến lúc ra khỏi Trữ Ngọc Uyển, thấy xung quanh không có ai, Tử Yên mới dừng lại ở dưới góc một cây đa.

"Tử Oanh, ta hỏi muội một chuyện, hôm nay ở Cẩm Xuân Viên, muội và tiểu nha hoàn kia..."

Thì ra là trong lúc Tô Nhược Tuyết đang ngắm hoa ở Cẩm Xuân viên, có một tiểu nha hoàn bưng bánh ngọt tới, kỳ thật chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao Tô Nhược Tuyết cũng là khách, phàm là chủ nhân đương nhiên sẽ không chậm trễ chuyện trà bánh, thế nhưng lạ là ở chỗ, rõ ràng các nàng đã từ chối rồi, nhưng tiểu nha hoàn kia vẫn cố ý đến gần Tô Nhược Tuyết.

Ngay tại lúc hai bên không ai nhường ai thì người từ trước đến nay luôn dễ nói chuyện là Tử Oanh đột nhiên ra tay, kiềm chế cánh tay tiểu nha hoàn kia. Tuy Tử Yên không phát hiện Tử Oanh ra tay như thế nào, nhưng tiểu nha hoàn kia luôn liều mạng giãy giụa, đã vậy còn giãy không ra, thậm chí sắc mặt từ hồng nhuận ban đầu từ từ biến thành trắng bệch, rất dọa người.

"Muội có biết ra tay như vậy ảnh hưởng thế nào đối với phu nhân nhà chúng ta không? Nếu sau khi tiểu nha hoàn kia trở về mách với chủ tử của nàng ta, nói không chừng phu nhân nhà chúng ta sẽ trở thành bia cho người ta đàm tiếu đó."

Mặc dù nói là phải bảo vệ bào thai trong bụng Tô Nhược Tuyết an toàn, cả ngày hôm nay các nàng luôn đề cao tinh thần cảnh giác, chỉ sợ gặp phải người xấu, tiểu nha hoàn kia cố ý tiếp cận Tô Nhược Tuyết, bất luận nàng ta có ác ý hay không, nhưng khả năng có thể nhận biết chính là, nàng ta nhất định không có thiện ý, có điều hành động của Tử Oanh trong mắt Tử Yên thì có hơi mất khống chế rồi.

Nói đến chuyện này, Tử Oanh không kiềm chế được chu chu môi, vẻ mặt có vài phần ngượng ngùng, thế nhưng lời nói thốt ra khỏi miệng vô cùng chính nghĩa, "Sáng sớm ngày hôm nay, Nhị gia đã dặn dò ta, bất luận là ai, chỉ cần có cử chỉ không đúng, xuất hiện ở khu vực cách phu nhân ba trượng, nếu nói bằng miệng không được thì cứ trực tiếp ra tay, đánh chết không nói nhiều!" Mắt thấy Tử Yên vẫn chưa hiểu lắm, Tử Oanh đành kể hết đầu đuôi ngọn ngành, "Nếu Nhị phu nhân xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào thì Nhị gia sẽ hỏi tội ta..."

Tử Yên thở dài một hơi, Nhị gia đúng thật là... Không kiêng kị gì cả.

Có điều điểm xuất phát không phải vì an toàn của Tô Nhược Tuyết hay sao? Lúc khác có lẽ Tử Yên sẽ không ủng hộ, thế nhưng thời điểm này...

"Mà thôi, an toàn của Nhị phu nhân là quan trọng nhất." Thanh danh gì gì đó, cho dù các nàng có làm tốt thì người ta cũng không cam tâm tình nguyện nhìn, nghe vậy, Tử Oanh liên tục gật đầu, nàng vốn nghĩ như vậy đấy, cho nên một chữ cũng không bỏ sót, nghe theo lời dặn dò của Nhị thiếu gia hết.

Ngày cuối cùng của tháng chín, Lý Dụ nghỉ mộc hưu.

Sáng sớm, đã thấy một cỗ xe ngựa có mái che đính ngọc phỉ thúy xanh biếc chạy nhanh ra khỏi phủ Phó đô ngự sử.

Sau khi xe ngựa rời khỏi thành, Tô Nhược Tuyết không thể chờ đợi được nữa mà vén một góc rèm che lên, một luồng gió mát nhanh chóng thổi tới, lành lạnh, thổi vào mặt vô cùng sảng khoái, Tô Nhược Tuyết đang rất vui vẻ, tinh thần càng tốt hơn ba phần, đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi khép hờ, Lý Dụ ngắm nhìn chiếc mũi cao xinh đẹp hếch lên của nàng, rồi cánh môi ướt át, cộng với đường cong xinh đẹp của chiếc cằm, khóe môi bất tri bất giác cũng cong lên.

Đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai cho nàng, Lý Dụ thản nhiên mở miệng, "Nàng đã từng đến Linh Ẩn Tự?"

Giọng nói của hắn hiển nhiên thu hút sự chú ý của người bên cạnh, Tô Nhược Tuyết mở hai mắt ra, nàng quay đầu nhìn về phía hắn, giọng trả lời có chút khiến nàng không quen, "Khi còn bé có theo... Cữu mẫu đến hai lần."

Cách xưng hô này lâu lắm rồi không xuất hiện trên môi nàng, vừa mới nói xong, sắc mặt Tô Nhược Tuyết bỗng có vài phần thay đổi.

Lý Dụ không đành lòng thấy nàng như thế, càng không muốn nàng có bất cứ liên quan nào đến những người kia, có vài người, có một số việc, liên quan quá sâu, muốn quên đi cũng chẳng có cách nào quên được, Lý Dụ vươn tay ra nắm chặt bàn tay mềm mịn nhỏ bé của Tô Nhược Tuyết.

Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng cười cười, "Ta không sao, kỳ thật khi còn bé bà đối xử với ba tỷ muội chúng ta rất tốt, khi đó cữu cữu vẫn làm quan ở Kinh thành, cữu mẫu thương xót tỷ muội chúng ta không còn mẫu thân, tuổi lại còn nhỏ, hàng năm đều đến thăm chúng ta, mãi cho đến khi cả nhà chúng ta dọn đến Kinh thành..."

Nàng lẳng lặng nhắc lại chuyện đã qua, bình tĩnh, thản nhiên, Lý Dụ vừa kêu ngạo, vừa đau lòng, hắn cảm thấy đáng tiếc vì thời gian khi nàng còn nhỏ không có sự tham dự của hắn, song hắn rất biết ơn những người đã từng cho nàng ấm áp, nàng xem trọng bọn họ, vì vậy, hắn mới có thể kiềm chế không động vào bọn họ, chỉ cần bọn họ yên phận, đừng chủ động đến trêu chọc nàng nữa.

Linh Ẩn Tự tọa lạc tại sườn núi  trên núi Linh Ẩn, nằm ở thành đông của thành An Dương, quy mô không mạnh mẽ hùng vĩ như Từ Ân Tự ở Kinh thành, ngay cả bố cục cả tòa chùa miếu cũng không bằng, thế nhưng Linh Ẩn Tự nằm sâu trong rừng núi thế này, khói hương vẫn hưng thịnh như cũ.

Hôm nay là ngày nghỉ mộc hưu, trên núi Linh Ẩn có rất nhiều quan nhân lui tới, dân chúng bình thường cũng có nhưng không đáng kể, thời gian mộc hưu của quan nhân đều cố định, bình thường dân chúng sẽ tự biết mà tránh đi.

Xe ngựa dừng ở chân núi, Lý Dụ xuống xe ngựa trước rồi mới cẩn thận đưa tay đỡ Tô Nhược Tuyết xuống sau. Tuy nói Linh Ẩn Tự được xây ở sườn núi, có điều đường núi quanh co, đều là bậc thang, có vài chỗ thậm chí còn sát bờ vực, chỉ cần sơ sảy một chút là nhận lấy vận rủi, phần lớn người giàu sang phú quý đều thuê kiệu phu lành nghề đưa lên núi.

Lý Dụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại qua lớp lụa mỏng trên mũ che mặt của nàng, chậm rãi nói: "Ta đã sai Triệu Vô Minh đi hỏi thăm thuê một chiếc kiệu mềm để nàng ngồi lên núi.

Núi Linh Ẩn cây cối rậm rạp, khe núi sâu hun hút, mọi người lại tôn kính nơi này là thánh địa phật môn, dân chúng lân cận cũng không săn bắn sát sinh, dần dà, động vật nhỏ trong núi rất đa dạng, chúng ta chẳng hề sợ con người, thỉnh thoảng còn đặc biệt chờ khách hành hương, khách hành hương đi trên đường thì chúng chạy theo, thu hoạch được rất nhiều đồ ăn.

Nhớ đến khi còn nhỏ mình từng gặp hai chú khỉ con, Tô Nhược Tuyết lắc đầu, "Ta vẫn ỗn, không mệt đâu mà."

Bọn họ đang đứng ở cửa tây, từ chỗ này đến cổng chính Linh Ẩn Tự phải đi mất gần nửa canh giờ, nếu là trước đây, với thể lực của Tô Nhược Tuyết, tất nhiên Lý Dụ sẽ không vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng mà bây giờ...

Thấy sắc mặt hắn, Tô Nhược Tuyết biết hắn đang do dự, nàng vội vàng thuyết phục, "Ngô ma ma đã nói rồi, đi nhiều một chút, vận động nhiều một chút, đối với ta... Rất tốt." Nói rồi, nàng sợ Lý Dụ không tin nên hấp tấp quay đầu nhìn về phía Ngô ma ma bên cạnh, chứng thực lời nói của mình, "Đúng không, Ngô ma ma?"

Ngô ma ma bị điểm mặt chịu áp lực thật lớn, dưới ánh mắt nóng bỏng đầy mong chờ của Tô Nhược Tuyết, bà gật đầu trả lời, "Phu nhân nói rất đúng, chỉ cần không quá mệt nhọc, vận động nhẹ một lát rất có ích."

Đã như vậy, Lý Dụ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chẳng qua hắn vẫn bắt Tô Nhược Tuyết lập ước pháp tam chương, chỉ cần nàng cảm thấy mệt mỏi thì phải lập tức dừng lại nghỉ ngơi, đường núi không được đi nhanh, phải hết sức thận trọng.

Chỉ cần đồng ý không để mình ngồi kiệu, điều kiện gì nàng cũng hứa với hắn.

Thấy nàng hết sức vui vẻ, lời dặn dò của Lý Dụ rốt cuộc không thốt ra khỏi miệng, mà thôi, tất cả đã có hắn, hôm nay việc chính của hắn là làm cho nàng vui vẻ, bái phật cầu nguyện gì đó chỉ là chuyện phụ mà thôi.

Trên đường đi, dưới sự quản thúc nghiêm khắc của Lý Dụ, đoàn người bọn họ chậm rì rì lên núi, song đáng tiếc chính là, mặc cho Tô Nhược Tuyết nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng một con khỉ nào, uổng công sáng sớm hôm nay nàng đã dặn Tử Yên chuẩn bị một bao chuối tiêu to.

"Được rồi, khi xuống núi chúng ta tìm lại thử một lần xem, nếu thật sự không có, lần sau chúng ta lại đến, tóm lại là sẽ có cơ hội thôi." Mất mát trên mặt nàng hết sức rõ ràng, từ trước đến nay lực chú ý của Lý Dụ lại luôn ở trên người nàng, đương nhiên hắn nhìn ra được.

Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi, nàng thoải mái nói: "Không sao, chỉ tại ta nóng lòng quá, loại chuyện này vốn phải dựa vào duyên phận mới được."

Lộ trình vốn dĩ chỉ cần đi gần nửa canh giờ mà bọn họ đi một canh giờ mới đến, đến khi bọn họ có mặt ở Linh Ẩn Tự thì đã có rất nhiều người đến bái phật rồi, hơn nữa còn là người quen...