Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 80




Bởi vì phải tạm biệt người nhà nên đoàn người của Lý Dụ xuất phát hơi muộn, cũng may trời đang vào thu, tuy mặt trời đã dần dần lên cao nhưng gió mát vẫn theo vó ngựa luồn vào cửa sổ xe. Đến khi hai người rời khỏi kinh thành ước chừng bảy tám dặm đường, Tử Oanh bỗng vén rèm che cửa sổ màu ngọc bích thêu hoa mai lên.

Một luồng gió mát lập tức thổi vào, vẻ lành lạnh trên mặt Tô Nhược Tuyết có thêm mấy phần dịu dàng, do luyện võ từ nhỏ nên nhiệt độ cơ thể nàng khác biệt hơn các tỷ muội trong nhà một chút, lúc này lại mang thai, khả năng chịu nóng lại càng kém đi, thấy mấy người bên ngoài bình thản cưỡi ngựa, đáy mắt nàng không khỏi thoáng qua vẻ hâm mộ.

Tuy Lý Dụ cưỡi ngựa ở bên ngoài nhưng lòng dạ luôn ở trong xe ngựa phía sau, thấy xung quanh không có người lạ nữa hắn thừa dịp nghỉ chân chui vào trong xe, "Tuyết Nhi, có không thoải mái ở đâu không?"

Tình cảm lo lắng và quan tâm bộc lộ hết trong lời nói, lúc nãy Tô Nhược Tuyết còn cảm thấy trong lòng bị đè nén khó chịu, mà bây giờ không nói nên lời nó là gì nữa, nàng mấp máy môi đáp, "Ta rất tốt."

Hai người Tử Yên và Tử Oanh vẫn luôn ngồi trong xe ngựa hầu hạ Tô Nhược Tuyết, lúc này thấy Lý Dụ vào trong, hai người vui vẻ xuống xe chuyển đến chiếc xe ngựa ở phía sau. Đối với tiểu nha hoàn bên cạnh nương tử nhà mình, Lý Dụ rất hài lòng, ít nhất không kể các mặt khác, chỉ đơn giản lúc nào các nàng cũng đặt Tô Nhược Tuyết ở vị trí trung tâm là Lý Dụ sẽ xem trọng các nàng thêm vài phần.

"Sao chàng lại không ở bên ngoài cưỡi ngựa?" Đối với chuyện hai nha hoàn vui vẻ trước khi rời đi, Tô Nhược Tuyết tỏ vẻ thờ ơ như không biết, tuy rằng ngoài mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc như cũ, thế nhưng vành tai đỏ rực và ánh mắt né tránh đã hoàn toàn tố cáo dao động trong lòng nàng.

Không để ý đến vẻ chống đối của người trước mặt, Lý Dụ ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Tuyết, sau đó còn chẳng chút khách sáo ôm người vào trong lòng mình, vừa cúi đầu đã ngặm chặt đôi môi đỏ mọng mà mình nhung nhớ, công thành đoạt đất, mạnh mẽ nhưng cũng tràn đầy thương tiếc.

Giờ khắc này biết rõ bên ngoài đều là người, biết rõ phải từ chối không chút nể tình, thế nhưng không biết từ lúc nào, còi báo động trong đầu Tô Nhược Tuyết đã tiêu tán bảy tám phần, đến khi bên tai truyền đến một tiếng nói rõ ràng, lý trí không biết đang dạo chơi phương nào của nàng mới trở về.

Phát giác được sự biến hóa của người trong lòng, cánh tay vòng quanh eo nhỏ của nàng không khỏi tăng thêm mấy phần sức lực, ánh mắt nóng rực chưa từng rời khỏi người Tô Nhược Tuyết, đáng sợ hơn chính là đuôi mắt rõ ràng mang theo phong tình vô hạn, càng lấp lánh y như lúc hai người đang triền miên kịch liệt.

"Nương tử, ta ở lại đây với nàng." Tựa như đáp lại lời hắn, bỗng nhiên xe ngựa nhúc nhích một chút.

Trước khi xuất phát, băn khoăn về việc Lý Dụ có lên xe ngựa hay không, vì thế vừa rồi Triệu Vô Minh cố ý xin chỉ thị về việc khởi hành, quả nhiên, hành trình tiếp theo Lý Dụ trực tiếp ở lại trong xe ngựa. Vừa mới ra khỏi kinh thành, tuy có vài người nóng vội nhưng cũng sẽ không đui mù ra tay vào thời điểm này, đương nhiên Lý Dụ sẽ không lãng phí thời gian, tất nhiên là phải dính cùng một chỗ với nương tử nhà mình, không muốn rời nửa bước.

Tô Nhược Tuyết hơi giãy giụa một lát, bất đắc dĩ người này ôm quá chặt, lại quá mức cố chấp, sức lực trong tay nàng đều bị hóa giải, tuy nói đã tiến vào tháng 9, thế nhưng mặt trời vẫn treo cao, nắng gắt cuối thu vẫn chói chang như cũ không thể khinh thường, chỉ mới như vậy mà Tô Nhược Tuyết có cảm giác cả người mình đầy mồ hôi, đang trên đường đi, Tô Nhược Tuyết cũng không muốn làm mọi người tăng thêm phiền phức không đáng có, âm thầm thở dài một hơi, nàng khẽ lên tiếng, "Nóng."

"Hửm?" Ôm trọn bích nhân trong lòng, giờ khắc này trong mắt Lý Dụ ngập tràn hình ảnh chiếc cổ thon dài trắng như ngọc kia, nhất là làn da mịn như tuyết, chỉ cần khẽ cắn một chút là giống như hồng mai nở rộ trên nền tuyết, khiến cho suýt chút nữa là hắn không tìm lại được hơi thở của mình.

Không biết là do thời tiết hay là do bị hắn vuốt ve mà Tô Nhược Tuyết càng cảm thấy trong cơ thể càng khô nóng hơn, nàng nghiêng đầu, tránh thoát đôi môi hắn rồi mới lập lại lời nói lúc nãy một lần nữa, lúc này đây, Lý Dụ muốn giả vờ không nghe thấy cũng không thể, tình trạng này, hình như người ấm ức cuối cùng chỉ có mình hắn, Tô Nhược Tuyết nhìn thấy dỡ khóc dỡ cười, chẳng qua là không thật sự đẩy người ra nữa.

Xe ngựa chạy chầm chậm trên đường, nhàn nhã tự tại, không gấp gáp lên đường, đoàn người bọn họn giống như du sơn ngoạn thủy, cũng không phải vội vã nhậm chức. Thời gian nghỉ trưa cực kỳ đơn giản, tùy tiện cho xe ngựa dừng lại ở một rừng cây nào đó ven đường, mọi người nghỉ chân ăn trưa, những năm gần đây Đại Hạ vẫn luôn mưa thuận gió hòa, đất trồng hoa màu không lo hạn hán, đương nhiên dân chúng không gặp tình trạng đói khổ, cho nên theo đường mòn đi vào ven rừng, nếu may mắn có thể tìm được mấy con thỏ nhỏ, sau khi làm sạch sẽ, bôi thêm một lớp dầu xuyên lên cây rồi nướng, hơn nữa còn rắc thêm chút gia vị được bỏ trong túi vải mang theo, hương thơm làm Tô Nhược Tuyết không kiềm được nước bọt. Còn đến buổi tối, bọn họ nhất định sẽ tìm một chỗ đặt chân nhất định, dù không phải là dịch trạm thì cùng là thôn trang gặp trên đường đi.

Để tránh nhiều người nhiều miệng, trong đoàn người ngoại trừ Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ, người biết Tô Nhược Tuyết mang thai chỉ có hai nha hoàn Tử Yên Tử Oanh bên cạnh nàng và Ngô ma ma, do đã gạt mọi người trước đó, cộng thêm thể chất Tô Nhược Tuyết kén ăn vào mùa hè, mấy người Ngô ma ma lo lắng thiếu phu nhân mang thai theo thiếu gia bôn ba sẽ không chịu đựng nổi, xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, hôm nay nhìn thấy Tô Nhược Tuyết được Lý Dụ che chở vẹn toàn, ăn được ngủ ngon, nhất thời phần tâm tư thấp thỏm kia từ từ bị những sự vật lạ lẫm ven đường hấp dẫn, tâm trạng khoan khoái hơn không ít.

Một ngày này, mắt thấy mặt trời sắp ngã về tây, đoàn người bọn họ đành đi về phướng thôn trang gần đó nhất.

Tri Châu là vùng sông nước, kế hoạch ban đầu của Lý Dụ là sẽ ra bến đò xuất phát bằng đường thủy, một đường xuôi nam, như thế sẽ vừa nhanh vừa tiện. Thôn trang trên sườn núi này cách bến đò chỉ tầm mười dặm đường, phần lớn khách thương lui tới bến đò đi thuyền không kịp thì thường dừng chân ở mấy thôn trang gần đó, thời gian dần trôi qua, tuy không đến nổi nhộn nhịp như ngoài bến đò, song những người sống trong thôn trang cũng rất linh hoạt, thuận thế thu dọn mấy phòng trống, chuyên để tiếp đãi những khách lỡ đường.

Đoàn người Lý Dụ đi về hướng Tây Bắc, đúng lúc nhìn thấy một thôn trang nằm ở sườn núi, khói bếp lượn quanh, ruộng đồng đã được nông dân xới đất, vừa qua mùa thu hoạch không bao lâu, bây giờ chỉ cần chờ mưa xuống là có thể gieo trồng vụ mới, tuy nói mấy năm nay khách vãng lai dừng chân nghỉ lại thôn trang, làm cho thu nhập của người dân tăng lên không ít, tuy nhiên sâu thẩm trong lòng nông dân vẫn thấy trồng trọt hoa màu là bổn phận, ruộng đồng nhà ai bỏ cày cuốc ba ngày không vung sới là sẽ tự động bị người xung quanh châm chọc mắng lười biếng.

Mấy ngày nay, mặt trời quá chói chang, Lý Dụ không đành lòng thấy nàng chịu khổ, lúc mặt trời lên cao là tìm đường mòn trong núi để đi, thế nhưng thời tiết vẫn rất khó chịu, không có một cơn gió thoảng qua, nhất định là khổ không thể tả, hiếm hoi lắm mới có một cơn gió nổi lên, Tô Nhược Tuyết bèn vén rèm lên hứng gió vào, cuối cùng thoải mái hơn rất nhiều.

Từ phụ đang xới đất lần thứ hai, mắt thấy sắp xong rồi, ông đứng thẳng lưng lên, ngẩng đầu quan sát mây đen giăng đầy trời, khóe môi nở nụ cười thật lòng. Đúng lúc hôm nay ông xới hai mẫu đất ở đầu thôn tây, nhìn xem, mưa có vẻ không nhỏ đâu, đất đều được xới hết rồi, mưa xong chỉ càn gieo hạt giống là được, chăm sóc thật tốt, sang năm nhất định thu hoạch không ít.

Làm như thấy được hình ảnh mùa thu hoạch năm sau, nếp nhăn trên mặt Từ phụ theo nụ cười ngày càng uốn lượn sâu hơn, thấy gió càng thổi càng lớn, ông lấy chiếc tẩu đeo bên hông a, châm thuốc lá hút một hơi, tay kia hất lên, vác cái cuốc lên vai, thoải mái nhàn nhã đi về nhà. Trên đường đi trùng hợp gặp được đám người Lý Dụ, không có cách nào, không nói phía sau có ba chiếc xe ngựa đi theo, chỉ riêng hơn mười nam tử cao lớn cưỡi ngựa bảo vệ xing quanh ba chiếc xe ngựa thôi là đủ biết không phải người bình thường.

Có điều, mấy năm nay người tới người đi ở thôn trang bên sườn núi này cũng không ít, tuy tư tưởng của Từ phụ vẫn tương đối bảo thủ, ông cảm thấy nông dân thì phải nên một lòng chăm sóc hoa màu, kiếm sống từ mảnh đất, song đến khi nhi tử trưởng thành thì không còn như vậy nữa, khách nhân lui tới chỉ một đêm mà đã có bạc, có thể nói, ngân lượng kiếm được một tháng còn nhiều hơn người phụ thân là ông làm việc vất vả hơn một năm, nhi tử không ngốc nên tức nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mặc dù Từ phụ vẫn không bỏ bê hơn mười mẫu đất của nhà ông, song ông cũng không ngăn cản nhi tử phát tài, cho nên bây giờ khi nhìn thấy đoàn người của Lý Dụ, tuy trong lòng ông bị những người này dọa sợ nhưng vì nhi tử, ông vẫn cắn răng chạy lên phía trước.

"Các vị lão gia, có phải các người muốn đến thôn trang bọn ta nghỉ chân không?"

Vẻ mặt Triệu Vô Minh bình tĩnh, nhìn ông lão trước mặt đến nỗi trán ông toát mồ hôi hột rồi mới lên tiếng, "Đúng vậy ông cụ, không biết nhà các người có còn trống tiểu viện nào không? Chúng ta bao hết, tiền bạc không thành vấn đề."

Sau khi lên tiếng Từ phụ đã hối hận ngay, trực giác báo cho ông biết đoàn người này không đơn giản, ánh mắt kia luôn dò xét ông, suýt chút nữa đã hù ông chết khiếp, nhưng nếu đã lên tiếng, người ta cũng đã đồng ý, tự nhiên ông trở mặt thì không hay, đó không phải những người thích trêu thì trêu đâu, cho ông thêm một trăm lá gan nữa ông cũng không dám nói thêm gì, trên đường đi Từ phụ vác cuốc đi nhanh phía trước dẫn đường, sợ đắc tội đám người này.

Nhà Từ phụ ở trong thôn được xây theo kiếu tứ phương, hai gian ở bên trái, một gian nhi tử ở, một gian làm nhà bếp, còn có hai nhi nữ ở tại gian nhỏ phía bên phải, theo lý thuyết mà nói nhân khẩu nhà Từ phụ ở trong thôn không tính là nhiều, phòng ở cho nhi tử thành thân cũng đã chuẩn bị xong, thế nhưng từ lúc bến đò phía trước bị triều đình trưng dụng, nơi đó đã trở thành chỗ chuyên vận chuyển đường thủy, khách nhân lui tới làm cho thu nhập người dân trong thôn tăng cao, tầm mắt cũng rộng hơn, tâm tư cũng sâu hơn, hiện tại không chỉ thôn trang ở giữa sườn núi này, trong mấy thôn trang lận cận khi lấy thê tử chẳng những sính lễ không ít mà phụ mẫu nhà trai còn phải chuẩn bị phòng ở mới cho nhi tử mình nữa.

Cho nên, hơn hai năm trước vì nhi tử độc nhất của mình, Từ phụ gần như đã lấy hết của cải tại thôn nam xây cho nhi tử một nhà ngói khang, còn dùng gạch lát thành một cái sân, bên trong trồng một cây táo, một cây hồng, tuy trong mắt Lý Dụ chẳng tính là cái gì, song có thể nói ở trong thôn trang không tính là thứ nhất thì cũng thuộc dạng tốt lắm rồi.

Có được tiểu viện thế này, hơn nữa đầu ốc Từ Thành cũng tương đối linh hoạt, sau khi thành thân y đã thương lượng với nương tử mình, dùng tiểu viện mới xây này để tiếp đãi khách lỡ đường.

Theo lý thuyết, khi Từ phụ dẫn một đoàn người đi vào trong thôn, người trên đường tới chào hỏi nhất định sẽ không ít, thế nhưng người đi trên đường đã bị mọt đám người mặc đồ đen hù dọa rồi, không có một ai dám bước tới hàn huyên, trên đường đi, Từ phụ càng nghĩ càng sốt ruột, ông vừa gặp người ta đã vội vã dẫn người về nhà, lỡ như tiểu viện của nhi tử cho người ta thuê rồi, có phải... Ông sẽ lấy cái mạng già này ra đền không....

"Nương tử, có phải Triệu Vô Minh quá hung dữ rồi không? Làm gì có người nào hòa nhã như phu quân nàng, nàng nhìn xem lão trượng kia sợ tới mức..."

Lý Dụ bình chân như vại ngồi trong xe ngựa, thoải mái vén rèm xe lên quan sát, vừa nhìn vừa nói xấu Triệu Vô Minh với Tô Nhược Tuyết, hơn nữa âm lượng cũng không thu nhỏ, lớn không lớn, quan trọng nhất là hiện giờ ngoại trừ mấy nha hoàn ma ma hầu hạ Tô Nhược Tuyết, những người còn lại đều có võ công, thính lực tốt hơn người bình thường, nhất thời vẻ mặt của đám thị vệ hết sức đặc sắc, nhất là Triệu Vô Minh đang đi phía trước, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, thế nhưng ngay cả cam đảm quay đầu lại cũng không có, đau buồn cực kỳ khủng khiếp.

"Vị gia này người cứ nói đùa, vị gia phía trước này không hung dữ một chút nào, một chút cũng không..." Từ phụ làm việc cả một ngày, hiện giờ lại bước đi liên tục, hơn nữa tinh thần còn khẩn trương, đi mãi đi mãi nên có chút theo không kịp, giờ khắc này ông bị bỏ lại phía sau Triệu Vô Minh một đoạn, ngay phía trước cửa xe Lý Dụ, lúc này nghe xong lời mình nói ông hận đến cắn lưỡi, mặc kệ vị gia trong xe ngựa đang nói giỡn hay là nghiêm túc, ông nhanh chóng phủi tay phủ nhận mới là tốt nhất.

"Ha ha..." Một tiếng cười khẽ truyền ra từ trong xe ngựa, dù trong đó mang ý trào phúng Triệu Vô Minh song Từ phụ vẫn cảm thấy mặt mình nóng rát.

"Được rồi, chàng đừng cười nữa..." Chợt một giọng nữ lạ lẫm trong veo uyển chuyển truyền ra từ trong xe ngựa, âm thanh kia trong vắt như nước suối chảy qua khe núi, dưới trời nóng kinh khủng thế này dường như thấm vào ruột gan.

Có điều Từ phụ đang kinh hãi tột độ nên cũng không cố tình tìm hiểu xem chủ nhân của giọng nói linh động như thế là người ra sao, ông vội vàng bước nhanh vè phía trước, trong lòng hạ quyết tâm, sau này bất luận nghe được cái gì ông cũng sẽ không mở miệng nữa, nhi tử thường dặn ông và bạn già, bên ngoài nhiều quý nhân, cộng thêm phép tắc vốn có, nếu nói sai một chữ thì cái mạng nhỏ không còn, ông vui vẻ sống hơn nửa đời người, thường ngày hoàn toàn không có cơ hội xuất hiện trước mặt quý nhân, hôm nay không biết sợi dây thần kinh nào bị dứt nên mới chọc tới đám người này, cuối cùng còn không biết là phúc hay họa, chỉ mong bọn họ ở nhờ một đêm, sáng mai nhanh chóng lên đường, ngàn vạn lần đừng có mang bất cứ tai họa nào đến.

Mà bên này, nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Từ phụ, Tô Nhược Tuyết kiềm lòng không được liếc sang Lý Dụ vẫn đang cà lơ phất phơ bên cạnh, nàng không phải thuộc loại tiểu cô nương không biết nhân gian sâu cạn thế nào, không cần dùng mấy lời nói gần nói xa đó thăm dò nàng.

Đúng là thái độ Triệu Vô Minh có chút không hợp tình người, thế nhưng chuyến này bọn họ ra ngoài làm việc, tục ngữ nói rất đúng, nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ*, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đạo lý này nàng hiểu, Triệu Vô Minh làm như vậy không có gì đáng trách, chẳng qua mặt mày bọn họ hơi nghiêm túc chút thôi, cũng chẳng phải ức hiếp người dân hiền lành.

Tâm tư bị nhìn thấy, chẳng những Lý Dụ không giận mà còn rất thích, kéo cả người Tô Nhược Tuyết qua tặng một cái hôn sâu, "Tuyết Nhi nhà ta quả là cực kỳ thông minh, nhạc phụ đại nhân đúng là rất tài giỏi, có khả năng dự đoán trước tương lai nha."

Đối với lời nịnh nọt tán dương của hắn, Tô Nhược Tuyết nhắm mắt làm ngơ, hai tay nàng chống trên ngực hắn, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ, ngoan ngoãn không chịu nổi. Không biết có chuyện gì xảy ra, rõ ràng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ gần như thời thời khắc khắc ở bên nhau, không chỉ nàng không thấy chán mà ngược lại càng thêm không muốn rời xa hắn, Tô Nhược Tuyết không nói ra được sự thay đổi này có gì không tốt, lý trí báo cho nàng biết, đây không phải là suy nghĩ mà một hiền thê lương mẫu nên có trong đầu, nhưng mà nàng lại thích như thế.

Mà hắn, không cần phải nói, cũng rất thỏa mãn.

Nghĩ tới đây, Tô Nhược Tuyết chỉ cảm thấy tim mình như có một dòng nước ấm chảy ngang qua, nàng dứt khoát không suy nghĩ linh tinh thêm nữa, cuộc sống vốn ngắn ngủi, dù sao cũng không có người khác, làm sao bọn họ không sống tùy ý một chút cho được?

Tựa như đáp lại sự thân mật và ỷ lại của nàng, một tay Lý Dụ vòng quanh eo nàng, một tay đỡ chân của nàng, hai tay đồng thời dùng sức, nháy mắt bố cục một trái một phải trong xe ngựa bị phá vỡ, hai người ôm nhau chặt chẽ, một trước một sau, Tô Nhược Tuyết an vị trên đùi Lý Dụ, tư thế không nói ra được có bao nhiêu thân mật.

Cứ như thế, dưới tâm trạng lo lắng bất định của Từ phụ, rốt cuộc đoàn người cũng đi tới nhà của Từ phụ ở trong thôn.

"Các vị gia, xin các vị tạm dừng bước, để lão gọi nhi tử của lão đến." Làm như sợ nhà của mình làm bẩn mắt đám người Lý Dụ, Từ phụ không dám mời người vào nhà ngồi mà bước vội vào trong sân, lớn tiếng gọi nhi tử mình ra.

"Cha, sao thế?"

Nghe được âm thanh sợ hãi quá mức rõ ràng trong giọng Từ phụ, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc bộ y phục vải xám hấp tấp chạy ra.

Từ phụ có chút kiêng dè liếc mắt ra bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí nói: "Trên đường ra đồng trở về cha gặp được mấy vị gia đây, bọn nọ nói muốn nghỉ nhờ ở nhà chúng ta một đêm, cha muốn hỏi con một chút, tiểu viện chúng ta còn trống hay không?"

"Còn..." Từ Thành còn chưa nói hết câu thì chợt nghe từ trong nhà truyền ra âm thâm rơi vỡ, cả người y không khống chế run lên một cái, sau đó không dám nhìn vào nhà mà nhanh chóng nhấc chân đi ra ngoài.

"Các vị gia muốn trú qua đêm sao? Mời đi theo tiểu nhân, bên này là phòng cũ của phụ mẫu ở, tiểu nhân sẽ dẫn các ngài sang phòng mới ở đầu thôn nam, quý nhân, ở bên kia."

Từ Thành này nói gần nói xa cũng có chút lo lắng, thế nhưng một lát sau y cũng thoải mái hơn mấy phần, thôn dân bình thường nhìn thấy đoàn người bọn họ cũng không có thái độ quá khác biệt.

Thôn làng giữa sườn núi nói lớn không lớn, cả thôn cũng chỉ có mười hộ, có điều nói nhỏ cũng không phải, đoàn người bọn họ phải đi theo y non nửa nén hương mới đến phòng mới trong miệng y.

"Các vị gia, đây đều là tiểu viện nhà nông, nếu chiêu đãi có chỗ nào không chu đáo mong các vị bỏ qua cho, đừng tức giận."

Lời của y khiêm tốn mười phần, Triệu Vô Minh trở mình xuống ngựa, dù nét mặt còn có chút lạnh lùng nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn rất khách sáo.

Lý Dụ xuống khỏi xe ngựa, hắn không thèm nhìn hán tử nhà nông khúm núm trước mặt mặt mà lòng dạ đều đặt hết lên người tiểu nương tử phía sau.

Nếu như đã gả cho người, hiện tại lại đang ở nông thôn, Tô Nhược Tuyết cũng không xét nét quá nhiều, lúc này nàng vô cùng tự nhiên bước xuống xe ngựa, các nha hoàn thị vệ đi theo đều đã nhìn quen dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hơn nữa bên cạnh còn một bình dấm chua Nhị gia, chỉ có muốn chết bọn họ mới dám nhìn chằm chằm phu nhân nhà mình.

Song những thứ này... Một hán tử nhà nông như Từ Thành lại không biết nha.

Khách thương lui tới thôn làng bên sườn núi này rất nhiều, những khách thương đó đi ra bên ngoài, người thì dẫn thê tử, người thì dẫn tiểu thiếp xinh đẹp, y đã gặp qua không ít, nhưng thật sự y chưa từng thấy ai đẹp như vị trước mắt này vậy, giống như tiên tử trên trời, y biết rõ mình nhìn như vậy là không lễ phép, thế nhưng ánh mắt lại không thể nào dời đi được.

"Cẩn thận đôi tròng mắt của ngươi đấy."

Một giọng nói không lớn vang lên, có điều sát ý trong đó lại làm sống lưng Từ Thành lạnh buốt, kéo lý trí y trở về, đáy lòng càng thêm run sợ.

Được rồi, mỹ nhân như thế, y có tư cách ngắm hay sao? Trừ phi chính mình không muốn sống nữa...

"Từ Thành sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, y vội vã quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Là tiểu nhân đường đột, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân một con đường sống, nhà tiểu nhân trên có phụ mẫu dưới có trẻ nhỏ, người một nhà đều cảm kích ơn không giết..."

"Được rồi, vào đi thôi." Tô Nhược Tuyết mặc một thân lụa trắng, lúc này nàng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vài phần khó chịu yếu ớt, thấy vậy Lý Dụ làm gì còn tâm trí quan tâm đến tên hán tử nhà nông kia nữa, hắn nhanh chóng nắm tay nương tử nhà mình, dẫn nàng vào trong.

Tuy Tô Nhược Tuyết không thích bị người khác nhìn chằm chằm, song lúc nãy trong mắt người nọ lại không có ý tục tĩu chút nào, nếu không nàng cũng không lên tiếng giải vây.

Giờ khắc này Tử Yên và Tử Oanh cũng bước xuống xe ngựa, vừa rồi đương nhiên các nàng cũng nhìn thấy hán tử nhà nông này nhìn chằm chằm vào phu nhân nhà mình, Tô Nhược Tuyết bị một hán tử nhà nông nhìn chăm chú, trong lòng các nàng cực kỳ không vui, Tử Oanh còn muốn bước lên dạy dỗ cho người nọ một trận, có điều không ngờ Lý Dụ lại lên tiếng trước, bỗng chốc tim các nàng thót lại, thậm chí có chút đổ mồ hôi lạnh thay hán tử nhà nông kia, tuy y nhìn chằm chằm vào phu nhân nhà mình nhưng tội lại không đáng chết, mà thủ đoạn của Lý Dụ dù sao các nàng đã được chứng kiến, các nàng đến tá túc nhờ nhà người ta, vậy mà lại muốn giết gia chủ... Dù thế nào cũng có loại cảm giác không nói thành lời.

May là cuối cùng Tô Nhược Tuyết lên tiếng, hóa giải nguy cơ sắp diễn ra trước mắt, tuy nhiên bây giờ tên hán tử nhà nông kia đã bảo vệ được tính mạng của mình, nhưng hai người Tử Yên và Tử Oanh lại bắt đầu giận chó đánh mèo vì hành động vô lễ vừa rồi của y, mặc dù hai người đi lướt qua người y, mắt cũng không thèm liếc một cái, nhưng những người xung quanh đều mắng Từ Thành đang quỳ trước cửa là có mắt không tròng, bọn họ không phải người ngốc, thời điểm này không nên đi chọc vào vảy ngược của Lý Dụ.

Từ Thành hoàn toàn chỉ đứng xem, gần như là chớp mắt, đám người này đã hành động mau lẹ chuyển đồ đạc từ trong xe ngựa ra mang vào tiểu viện, còn mười mấy thị vệ mặc áo đen, hông đeo Tú Xuân đao thì canh gác bên ngoài, bảo vệ tiểu viện của y cực kỳ chặt chẽ.

Tiểu viện này của Từ Thành mới được xây dựng cách đây không bao lâu, có thể nói là mới nhất ở thôn nam, người tới thuê trọ tính ra chưa được bao nhiêu, lúc này trời chiều dần buông, gió thu từ từ nổi lên, gào thét quanh vùng thôn dã bằng phẳng không trở ngại, vì có khách thương thường xuyên dừng chân nên trong tiểu viện của y đã chuẩn bị đầy đủ củi lửa, gia vị nấy ăn, cho nên lúc này đây, dưới sự chỉ dẫn của gia chủ là y, chẳng mấy chốc gian bếp nhỏ trong tiểu viện đã nổi lửa, khói bếp bay lên khỏi óng khói, bị gió đánh tan đi.

Tô Nhược Tuyết quan sát cách bài trí trong phòng, giữa phòng có một cái bàn vuông và bốn cái ghế nhỏ, hoa văn không quá mức tinh xảo, được làm bằng gỗ cây trẩu, thật sự có vài phần không khí mộc mạc, đi vào bên trong thì có một chiếc tủ để y phục, cao cỡ nửa thân người, phía trong cùng là một chiếc giường gạch, trên giường đã được trải chăn nệm bằng gấm mà các nàng mang theo.

"Nương tử, nàng thích nơi này à?" Tâm trí hắn đều đặt hết trên người nàng cho nên không thể nào không thấy ánh mắt xoay chuyển thích thú của nàng được.

Người này...

Tô Nhược Tuyết lườm hắn, "Nếu chàng có việc thì không cần ở đây với ta đâu."

Từ ngày bọn họ xuất phát, hai người luôn dính với nhau từng giờ từng khắc, dường như lần lên đường nhậm chức lần này là để du sơn ngoạn thủy vậy, nếu không phải đôi khi nàng mơ màng nghe được cuộc đối thoại giữa hắn và Triệu Vô Minh thì thật đúng là có thể mơ mơ màng màng bị hắn lừa, nàng không phải tiểu cô nương ngây thơ ngu ngốc trong kiếp trước, hắn có việc thì hãy mạnh dạn đi làm, dù hôm nay nàng đang mang thai, có điều nàng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, thậm chí là vướng chân hắn.