Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 55




Một giấc này, Tô Nhược Tuyết vừa tỉnh ngủ thì trời bên ngoài đã tối đen.

Nàng há to miệng định lên tiếng thì phát hiện cổ họng mình khô khốc, giọng khàn khàn, không đợi nàng kịp nghĩ ngợi, màn giường đã bị người ta vén lên rồi, dung nhan quen thuộc khắc sâu vào mắt.

"Nàng dậy rồi à!"

Lý Dụ vừa từ bên ngoài về, hắn vốn định lên giường ngủ với nàng thêm một chút, ai ngờ vừa bước vào đã thấy thân ảnh lắc lư trong màn, lúc này hắn bất chấp mọi thứ, nhấc chân bước tới.

Bởi vì ngủ rất lâu mới dậy, gương mặt Tô Nhược Tuyết vẫn còn chút đỏ hồng, không uống rượu nhưng mang theo ba phần say, mà người ngắm nàng càng hận không thể say luôn trong đó, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Rướn cổ, Lý Dụ hôn một cái vang dội lên đôi môi thơm mềm mại phơn phớt, hai tay vòng quanh eo nàng, "Có đói bụng không, nàng ngủ cả một này rồi đấy..."

Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Lý Dụ càng sâu, vừa đắc ý vừa phô trương, giống như bản thân mình đã làm chuyện gì đó rất trọng đại vậy.

Hai gò má Tô Nhược Tuyết đỏ ửng, nhịn không được liếc hắn, sau đó nàng lại nhớ đến mình vậy mà không biết thẹn ban ngày tuyên dâm với hắn, mặt lại càng nóng như lửa đốt, nàng lập tức không thể đối mặt với hắn nữa, ánh mắt né tránh, mà ngay tại lúc nàng không chú ý, Lý Dụ nhìn ngắm da thịt trắng như tuyết dưới cổ nàng, giờ khắc này bởi vì quá mức xấu hổ mà đỏ như tôm luộc, thật là vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Ánh sáng trong mắt Lý Dụ tối lại, cuối cùng kiềm lòng không được rướn người lên hung hăng hôn xuống, "Nàng nên dậy ăn cơm thôi..."

Rõ ràng bây giờ nàng ngon miệng muốn chết, khiến cho hắn hận không thể nuốt nàng vào bụng luôn, nhưng bất đắc dĩ hắn lại nhớ rõ là nàng chưa ăn uống gì cả, hai người liên tục thân mật, cuối cùng Lý Dụ thất bại thở dài một hơi, mạnh mẽ ép buộc mình phải dừng lại.

Nàng là nương tử của hắn, là người hắn muốn nâng trong lòng bàn tay, chứ không phải là đồ chơi mà có thể tùy tiện giày xéo.

Hơi thở Tô Nhược Tuyết rối loạn, nàng phát hiện không ngờ bản thân mình dễ bị hắn dụ dỗ như thế, nàng mắc cỡ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, hơn nữa người này không phải đã nói để nàng đi ăn cơm sao? Nhưng mà....

Cảm giác được dưới chăn bỗng xuất hiện thêm một vật gì đó, Tô Nhược Tuyết bất an nhích tới nhích lui, lên tiếng oán trách, "Bỏ tay ra...."

Dưới lòng bàn tay vừa mềm mại vừa no đủ, nhẹ nhàng nắm chặt là tràn ra đầy kẽ tay, lý trí nói cho hắn biết phải có chừng mực, nhưng buông tay thì.... Khi bàn tay nới lỏng hơn một chút, nó lại giống như tự có ý thức, làm thế nào cũng không tình nguyện buông ra, trong đầu bỗng nảy sinh ý niệm đặc biệt mà tự bản thân hắn cũng thấy thẹn, hắn hận không thể để tay mình dính liền một chỗ với vật này, tuy biết rõ không thể nào, nhưng trong đầu cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tựa như một chồi non đâm cành nảy lộc, hắn không thể nào khống chế nổi.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa tối bày ở đâu ạ?"

Một giọng nói xuyên qua màn che dày dặn truyền tới, khiến Tô Nhược Tuyết ngồi trên giường giật mình run lên một cái.

Nàng bất chấp thẹn thùng, bàn tay nhỏ bé đẩy bàn tay không an phận của hắn ra ngoài, Tô Nhược Tuyết giãy giụa muốn rời giường, "Chàng ra ngoài trước đi...."

Hiện tại phía dưới chăn là thân thể không một mảnh vải, bất luận như thế nào Tô Nhược Tuyết cũng không thể đỉnh đạc mặc y phục vào trước mặt hắn được.

Vật mềm mịn không còn trong tay, Lý Dụ quay đầu đi, đôi mắt phượng chứa đầy tối tăm và phiền muộn, "Một khắc nữa bày thiện ở gian ngoài đi."

Mặc dù cách một gian phòng, nhưng Ngô ma ma vẫn nhận ra giọng nói của hắn hung ác cỡ nào, bình thường Tô ma ma đã trải qua không ít chuyện, có điều bà vẫn không chịu nổi rùng mình một cái.

Hít sâu một hơi, Tô ma ma ổn định tinh thần, thiếu phu nhân bình tĩnh lạnh nhạt như vậy chắc sẽ không để thiếu gia làm ẩu, nghĩ như thế, cuối cùng Ngô ma ma mới bình thường lại, "Lão nô biết rồi ạ."

Về phần hầu hạ thiếu phu nhân rời giường thay y phục gì đó, ngược lại ánh mắt Ngô ma ma đầy thâm ý, không nói tiếng nào nữa.

Bên tay truyền đến tiếng bước chân tới lui liên tục từ gian ngoài, Lý Dụ quay đầu, khóe môi tươi cười ấm áp như gió xuân, "Ngoan, nàng mệt lắm rồi, loại chuyện nhỏ thay y phục này vi phu giúp nàng làm là được."

Dứt lời, hắn duỗi tay ra, cả người nàng bị kéo ngồi trên đùi hắn, sau đó hắn với tay lấy y phục đã được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn trước đầu giường, hắn vốn muốn lấy ra mặc vào cho nàng, song khi sờ tay vào cảm thấy hơi lạnh, Lý Dụ dừng lại một chút rồi cầm y phục nhét vào trong ổ chăn ấm áp, tiếp theo hắn nắm chặt tay nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, "Ngoan, đợi y phục ấm lên một chút rồi hãy mặc."

Tô Nhược Tuyết giãy giụa một lần nữa, "Tự ta mặc là được rồi..."

Bỗng nhiên một bóng người đổ ập tới, chớp mắt sau Tô Nhược Tuyết sâu sắc cảm nhận được trên gò má mình hơi đau đau, nàng hoảng hốt ngẩng đầu nhìn tên đầu xỏ gây chuyện kia.

Lý Dụ vừa âm thầm cảm nhậm mùi vị vừa rồi trong miệng, quả nhiên giống với tưởng tượng lâu nay của hắn, bóng loáng, nở nang co dãn, vừa nghiêm túc nhìn nàng, "Tuyết Nhi, nếu nàng không nghe lời, vi phu chỉ còn cách dùng gia pháp trị tội."

Hai chữ "Gia pháp" hắn gằn rất nặng, mặc dù Tô Nhược Tuyết cảm thấy rất khó hiểu, từ khi nào trong nhà có loại gia pháp này, lại càng không hiểu được tại sao gia pháp lại như thế, có điều nàng nhạy cảm ngửi được mùi vị không bình thường, từ trước đến nay người tập võ đều hiểu thế nào là hướng lợi tránh hại, vì thế nàng quyết định không hỏi nhiều.

Tuy nhiên, nàng lại không biết, giờ khắc này gương mặt nàng như phủ phấn, đôi môi mềm mại đỏ tươi khẽ nhếch lên, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp lạ thường. Nếu như nói trước đây Tô Nhược Tuyết là hoa tuyết liên trên băng sơn, là hồng mai trong giá rét, lạnh lùng cao quý, chỉ dám nhìn từ xa không thể khinh nhờn, có điều lúc này nàng giống như rơi xuống thế gian, nhiễm khói lửa nhân gian, rực rỡ như hoa, câu hồn nhiếp phách người ta.

Kìm lòng không được, Lý Dụ chui vào chiếc cổ thon dài của nàng một lần nữa, nhẹ nhàng ngửi ngửi, chậm rãi hôn, như trân như bảo.

"Y phục, ấm lên rồi..." Không để cổ họng phát ra tiếng ngâm yêu kiều, hai tay Tô Nhược Tuyết xiết chặt trung y bằng gấm nhẹ giọng nói.

Lý Dụ nhắm mắt lại, âm thầm thở dài một hơi, sau một lát ánh lửa trong đáy mắt rút đi bảy tám phần, hắn cũng không dám lộn xộn nữa, lấy y phục đã ấm áp trong chăn ra, tiếp đó kéo chăn ra vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ giúp người trong lòng mặc chỉnh tề không cho nàng bất cứ cơ hội từ chối nào.

Cuối cùng khi cầm chiếc giày thêu hoa sen mang lên bàn chân nhỏ mà một tay hắn cũng có thể nắm hết, rốt cuộc đáy mắt Lý Dụ mới thấy dễ chịu và vui vẻ một chút.

Một tay ôm eo, một tay nâng mông, Lý Dụ bế người đi ra ngoài.

Vẻ xấu hổ trên mặt Tô Nhược Tuyết không giảm, ngược lại tinh thần còn hoảng loạn, ở trong phòng thì nàng có thể chiều hắn náo loạn thế nào cũng được, dù sao người ngoài không nhìn thấy, nhưng ra khỏi phòng, gian ngoài đều có nha hoàn ma ma hầu hạ, nền tảng giáo dục nhiều năm khiến cho Tô Nhược Tuyết cảm thấy cực kỳ thẹn, "Chàng làm gì đó? Mau thả ta xuống!"

Lý Dụ ôm chặt người vào lòng, bước chân vẫn không dừng lại, có điều bàn tay đang ôm eo nàng buông ra, chỉ nghe "Chát----" một tiếng, Tô Nhược Tuyết hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chẳng quan tâm giãy giụa nữa, hai tay nàng không tự chủ đưa xuống bảo về mông mềm, người này rõ ràng....

Lý Dụ lườm lườm nương tử đang hóa đá, đuôi mắt hắn cong lên, miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Gia pháp."

Nhân lúc Tô Nhược Tuyết vẫn còn ngây người, chân dài Lý Dụ nhấc lên, thoáng cái đã ra đến gian ngoài, lúc này, dưới sự hướng dẫn của Ngô ma ma, bọn nha hoàn đã dọn đồ ăn xong từ lâu, mọi người đang lẳng lặng chờ ở bên ngoài.

Tuy nhiên, trong lúc các nàng chứng kiến hình ảnh trước mắt, còn chưa kịp thán phục sợ hãi thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của Lý Dụ quét tới dọa sợ hết hồn, không còn ai dám liếc ngang liếc dọc nữa, mọi người vội vã nhắm mắt lại rồi cúi đầu thật thấp.

Thấy thế Lý Dụ mới hài lòng đi đến bàn ăn, trước đây ở Ngọc Sênh cư ngoại trừ mấy ma ma hầu hạ ra thì không có bất cứ một nha hoàn hầu hạ nào, hắn không cần, cũng không muốn, đây là địa bàn của hắn, đương nhiên phải theo sắp xếp của hắn. Song nếu như đã lấy nàng, tức nhiên hắn phải nghĩ cho nàng, thế là Lý Dụ chấp nhận Ngô ma ma mà tổ mẫu đưa sang cộng thêm bốn nha hoàn nhị đẳng khác.

Chẳng qua chỉ có thế mà thôi, giả sử các nàng nảy sinh tâm tư không nên có nào đó, nói lời không nên nói, nhìn cái không nên nhìn, hắn sẽ đích thân ra tay diệt trừ.

Suy xét đến chuyện để cho nàng thoải mái ăn uống, lần này ngược lại Lý Dụ không làm khó nữa, đặt người trong lòng ngồi xuống ghế an toàn xong, Lý Dụ mới xoay người đi đến ngồi xuống phía đối diện.

Trên bàn bày đầy đủ bốn món mặn một món canh, hai món thịt hai món rau, không tính là xa xỉ, đối với hai người bọn họ mà nói, thế này đã đủ rồi. Lúc mới vừa rời giường Tô Nhược Tuyết vẫn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn thức ăn ngon miệng bày trên đĩa sứ trắng muốt, bụng nàng bỗng kêu một tiếng.

Thật là xấu hổ chết người ta rồi....

Không còn thẹn thùng giống trước kia, hiện giờ Tô Nhược Tuyết cực kỳ lúng túng, mặt đỏ như ráng chiều, thực muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Bỗng nhiên, trong chén có thêm một viên thịt Tứ Hỉ tròn vo, "Tuyết Nhi, nàng nếm thử đi, trù nương trong phủ trước đây từng mở tửu lâu, món này là sở trường đặc biệt của bà ấy đấy."

Giọng nói của hắn vững vàng tự nhiên, không hề có nửa phần ý tứ trêu ghẹo, nếu như người ta đã cho mình một bậc thang để đi xuống rồi, Tô Nhược Tuyết cũng không sỉ diện bướng bỉnh nữa, nàng lập tức cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Thế nhưng, lần thứ ba chén cơm trắng đầy vun xuất hiện trước mặt mình, Tô Nhược Tuyết có chút không chịu nổi, hôm nay thật sự rất đói bụng, chén đầu tiên nàng có thể dễ dàng ăn hết, nhưng hắn xới đầy như thế, đêm hôm khuya khoắt ăn hai chén cơm đầy đã là quá lắm rồi. Trong mắt hắn sức ăn của nương tử mình có thể so với nam nhân hay sao? Có điều, ngay cả hắn cũng chỉ ăn một chén rồi gác đũa kia kìa.

Lý Dụ nhìn Tô Nhược Tuyết nuốt từng hạt cơm trắng mẩy to tròn, hắn còn vui vẻ hớn mình ăn gấp mấy lần, hắn biết sức ăn của nương tử nhà mình rất tốt, nếu đã lấy nàng, những cái khác không cần nói, cơm nhất định phải ăn cho no mới được!

Thấy Tô Nhược Tuyết không động đũa vào chén thứ ba, Lý Dụ bày ra khuôn mặt tười cười sáng lạn nhắc nhở: "Tuyết Nhi, nàng mau ăn đi!"

Tô Nhược Tuyết kiềm chế cảm giác muốn nôn, cố gắng bình tĩnh trả lời: "Ta đã ăn no rồi."

"Cái gì?" Vẻ mặt Lý Dụ không thể tưởng tượng nổi, "Làm sao có thể? Nàng mới ăn có một chút thôi mà!"

Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi, không để cho một xíu lý trí còn sót lại sụp đổ, "Ta ăn no lắm rồi thật đấy."

Lý Dụ vẫn không tin như trước, hình như nhớ ra gì đó, hắn bỗng thay đổi giọng điệu, tận tình khuyên bảo nàng, "Tuyết Nhi, chúng ta đã là phu thê, ở trước mặt ta nàng đừng che giấu, nên ăn thì cứ ăn, đừng để bản thân mình ấm ức, vi phu nuôi nổi nàng mà."

Tô Nhược Tuyết: "..." Người này, hắn cho rằng nàng là thùng cơm chắc! Nàng có nên nói tiếng cảm ơn hắn không?!!