Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 20




Lại là đêm khuya, trăng mùa thu tròn như cái mâm bạc, ánh trăng chiếu xuống khiến cho vạn vật như khoác thêm một lớp tơ lụa, xen lẫn trong ánh trăng mờ là mấy phần tình cảm không cách nào diễn tả.

Lý Dụ nhìn bóng dáng trước mắt, vẫn là bộ trang phục dạ hành không có gì bắt mắt, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như cũ, nhưng chỉ cần nhìn như thế lòng hắn lại như hoa nở, vô cùng mừng rỡ vui vẻ.

"Như Tuyết muội muội, ta không quấy rầy muội nghỉ ngơi chứ?" Lý Dụ vuốt tóc, hơi ngượng ngùng cộng thêm mấy phần bối rối khó hiểu.

Hai mắt To Nhược Tuyết mở to, nàng cố gắng hết sức bỏ qua gượng gạo thích ứng với bầu không khí này, "Không biết Nhị công..." Tô Nhược Tuyết ho nhẹ một tiếng, cố giữ vững vẻ mặt không cảm xúc mở miệng lần nữa, ""Không biết lần này Dụ ca ca đến thăm lúc giữa đêm thế này là có chuyện gì?"

Lý Dụ bị một tiếng "Dụ ca ca" này làm cho tâm hồn điên đảo, còn chưa hoàn hồn hắn đã phản xạ theo điều kiện cười ngây ngô khoát tay, "Không có gì, ta chỉ muốn gặp muội một lát..."

"..." Đầu lưỡi Tô Nhược Tuyết giống như bị mèo tha mất, nàng hoàn toàn không biết phải nói tiếp thế nào, hơn nữa tình cảnh trước mắt không ổn gì hết, nếu không phải trong ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng vẫn còn tỉnh táo thì nàng đã hành hung tên dê xòm này rồi.

Thế nhưng lý do như thế, Tô Nhược Tuyết càng cảm thấy không được tự nhiên.

"Nếu Nhị công tử không có việc gì, Nhược Tuyết xin cáo từ trước." Không muốn dây dưa ở đây nữa, Tô Nhược Tuyết nhấc chân muốn rời đi.

Lúc này Lý Dụ đã phục hồi tinh thần lại rồi, "Như Tuyết muội muội, muội đi đâu thế? Ta còn chưa nói gì mà?"

Tô Nhược Tuyết giật giật cổ tay bị nắm, hai mắt nàng nhắm nghiền thở dài một hơi, một lần nữa cảm thấy thất bại vì tài nghệ mình không bằng người, đợi khi nàng ổn định tinh thần lại thì xoay người về phía hắn, "Nhị công tử có thể thả tay ra không?"

"A..." Lý Dụ còn chưa kịp cảm nhận cảm giác mềm mại tinh tế từ mấy đầu ngón tay mà đã nhanh chóng buông tay, thấy mặt Tô Nhược Tuyết càng lúc càng lạnh, hắn không dám nghĩ gì nữa, vội vàng xin lỗi, "Thật xấu hổ, Như Tuyết muội muội, ta...Ta không cố ý đâu..."

Hình như những lời này quen quen....Có vẻ như mỗi lần gặp mặt hắn đều làm ra một vài chuyện gì đó.

Nghĩ đủ chỗ, Lý Dụ lúng túng đưa tay chà chà môi dưới, tâm tình ảo não khiến hắn mất đi vẻ ôn hòa thường ngày, thay vào đó phiền muộn và sự độc ác ngầm che giấu chợt lóe lên, nhanh đến mức người ta ngỡ mình chỉ ảo giác mà thôi, nhưng giác quan của Tô Nhược Tuyết nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, bởi thế nàng nhận ra được.

Chỉ sợ đây mới chính là con người thật của hắn...

Có điều những chuyện này thì có liên quan gì đến nàng đâu, huống chi người này nhận sự nhờ vả của đại tỷ phu nên mới đến đây bảo vệ các nàng, vậy thì nàng càng không có lập trường gì để bình luận.

Không muốn bầu không khí gượng gạo như lúc nãy, Tô Nhược Tuyết lạnh nhạt mở miệng, "Nhị công tử có chuyện gì muốn nói với Nhược Tuyết? Nhược Tuyết xin rửa tai lắng nghe."

Ánh mắt nàng không hề thay đổi mà vẫn bình tĩnh trước sau như một. Hắn cũng không muốn che giấu con người thật của mình trước mặt nàng, chỉ là người trên thế gian này đều thích người hòa nhã lương thiện, giống như hắn vậy, ngoại trừ khuôn mặt hắn không có điểm nào khiến người ta thích được. Nếu là người khác thì hắn quản họ nghĩ thế nào làm gì, song không hiểu làm sao, khi đối diện với nàng, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng giống như những người khác, đều sợ hãi và xa lánh mình thì Lý Dụ có một loại xúc động muốn giết người.

Hắn không cho phép, vì thế mọi chuyện phải được tiến hành theo chất lượng, thận trọng từng bước.

"Nhược Tuyết muội muội ăn mặc thế này là muốn đi đâu?""

Khóe miệng Lý Dụ ẩn chứa ý cười nhưng ánh mắt nhìn nàng có thêm mấy phần nghiêm túc, tự dưng Tô Nhược Tuyết hơi không được tự nhiên, giống như làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện, nàng hơi xấu hổ và khẩn trương nhưng đáy lòng lại khăng khăng mình không làm sai.

Dáng vẻ kiên quyết khi nàng nhìn mình, vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu. Lý Dụ chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng không chịu nổi nữa, tay phải hắn đưa lên vuốt vuốt đầu tóc gọn gàng của Tô Nhược Tuyết, cưng chiều cười cười, "Bên Tuyên Quốc công phủ đã có ta lo, muội cứ yên tâm.

Tô Nhược Tuyết bị động tác bất ngờ của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, đôi mắt đào hoa trừng lớn không thể tưởng tượng nổi.

Lý Dụ thừa cơ vuốt thêm hai cái, tóc nữ nhân đều mềm mượt thế này à? Hắn nghĩ hắn thích loại cảm xúc mềm mại bồng bềnh trong tay, giống như có thể ấm đến tận đáy lòng.

Sợ lúc nàng tỉnh táo lại sẽ xù lông, mặc dù Lý Dụ rất thích thấy dáng vẻ xù lông của nàng, nhưng hiện tại hắn danh bất chính ngôn bất thuận, dỗ dành cũng không tốt lắm, chỉ còn xấu hổ thôi, bây giờ dừng lại là được rồi.

Thật lâu sau Tô Nhược Tuyết mới phản ứng lại được, trong lòng truyền ra một âm thanh nói cho nàng biết, tình huống trước mắt hoàn toàn không ổn, thế nhưng người này chưa hề xuất hiện trong ký ức kiếp trước của nàng, làm sao có thể? Nếu nói thẳng ra thì chỉ sợ tự bản thân mình đa tình, lỡ đâu người ta xem nàng là...Ừm, muội muội thì sao? Không phải là càng nói càng sai à?

Tô Nhược Tuyết không có huynh đệ ruột thịt, nhưng nàng đã nhìn thấy cách Khương Dao và Khương Khánh Trạch ở chung với nhau, giả sử Lý nhị công tử thật sự nghĩ như thế, vậy thì không phải không được.

Trong đầu Tô Nhược Tuyết xoay chuyển rất nhanh song ngoài mặt lại không có quá nhiều biểu lộ, ánh mắt đăm chiêu rồi buông lỏng, trong mắt Lý Dụ, hắn cảm thấy vô cùng ngốc nghếch, đáng yêu không chịu được.

Cố hết sức ngăn xúc động muốn vươn tay, Lý Dụ thầm than một tiếng rồi chậm rãi lên tiếng, "Muội cứ thoái mái thả lỏng tinh thần, có ta ở đây, ta nhất định không để cho muội gặp chuyện gì."

Sau đó, Tô Nhược Tuyết không biết mình trở về Lãnh Mai Các bằng cách nào, mỗi lần nhớ lại nàng chỉ cảm thấy tim mình đập rộn lên, hai gò má nóng bừng, đứng ngồi không yên, chuyện này quá mức lạ lẫm với tâm tình của nàng, chuyện của nàng phiền phức như vậy, nàng không muốn hắn dính tay vào.

******

Ban đêm, rẽ ngang vào Hoa Liễu Nhai, đập vào mắt là ba chiếc lồng đèn màu đỏ tinh xảo treo trên lầu cao, gió mùa thu quét ngang ba chữ "Kiều Xuân Viên" mang theo các giọng nói nũng nịu quanh quẩn trong không khí, khi im ắng cũng lộ ra mấy phần phong tình không nói nên lời, khiến người ta mơ màng hết lần này đến lần khác, tâm trạng lâng lâng.

Là nơi ăn chơi nổi tiếng của kinh thành, mặc dù Kiều Xuân Viên là kỹ viện nhưng lại có nét đặc sắc của riêng mình. Mỗi vị cô nương ở đây đều đặc biệt, mỗi một người mang một loại màu sắc khác nhau. Tại Kiều Xuân Viên không chỉ có nam nhân đến để chọn nữ nhân mà nữ nhân cũng có thể đến để chọn nam nhân, chỉ cần các cô nương trong viện không muốn thì không ai có thể ép các nàng tiếp khách.

Không phải không có người đến gây rối quấy phá, người giàu nứt đố đổ vách cũng có, người quyền cao chức trọng cũng không thiếu, nhưng cuối cùng đều bị gia đinh trong Kiều Xuân Viên đá ra ngoài, mọi người chỉ biết quản lý của Kiều Xuân viên là hoa khôi Hàm Châu, người ta cũng biết sau lưng nhất định còn có chủ nhân khác, nhưng rốt cuộc là ai thì không người nào biết.

Theo lý thuyết, chỉ là một kỹ viện thôi mà, kỹ nữ bên trong lại dám từ chối khách nhân, đắc tội kim chủ, không hiểu sao chuyện làm ăn lại ngày càng phát triển? Nhưng con người xưa nay đều rất bỉ ổi, nhất là những nam nhân háo sắc, thứ càng không chiếm được trong lòng bọn họ lại càng ngứa ngáy.

Dù gia sản ngươi ngàn vạn thì thế nào? Quyền thế ngươi ngút trời thì làm sao? Một khi đến Kiều Xuân Viên, chỉ cần các cô nương không muốn thì ngươi vẫn phải ngủ một mình thôi...Hình như càng như vậy, bọn họ lại càng say mê Kiều Xuân Viên, giống như được các cô nương Kiều Xuân Viên ưu ái là chuyện rất hãnh diện đáng khoe khoang vậy, nghịch lý đến buồn cười.

Không giống với Tiền viện nhộn nhịp hối hả, chuyện trò rôm rả, hậu viện Kiều Xuân Viên lại không náo nhiệt như Tiền viện, ngược lại nó giống như phủ đệ của gia đình giàu có, mỗi một bông hoa một gốc cây, từng chiếc bàn cái ghế đều có thể nhìn ra dụng ý của gia chủ.

Mà tại một tiểu viện đông đúc nhất trong hậu viện, giờ khắc này có người lặng lẽ không tiếng động ẩn náu trên tàn cây chỗ chân tường, ngay cả hơi thở cũng kiềm nén, phảng phất như không hề có chuyện gì.

Thịnh công tử, hôm nay tâm trạng người có vẻ rất tốt nha."

Trong chính sảnh đèn đuốc sáng trưng, một vị cô nương mặc cẩm y lụa mềm mại màu xanh biếc điểm trân châu màu bạc lấp lánh, trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày xinh đẹp động lòng người, ánh mắt chớp chớp không nhìn ra một tia nịnh bợ càng khiến nàng ấy giống như giai nhân được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Dù đối diện với nam nhân đang mặc một bộ cẩm bào xanh ngọc viền hoa văn màu tím trước mặt, vẻ mặt nàng ấy vẫn không chút nào nhiệt tình và lấy lòng, ngược lại bình bình đạm đạm, không vui không giận, không oán không thương.

Trương Thịnh đã sớm quen với thái độ của nàng, cũng bởi vì nàng không giống với những nữ nhân khác, do thân phận của gã mà tất cả mọi người đều hận không thể thân cận, ngoài miệng nịnh nọt không chịu nổi nhưng trong lòng lại hận không thể vơ vét hết mọi thứ của gã. Không biết từ lúc nào Trương Thịnh dưỡng thành thói quen bất định đến đây ngồi với nàng ấy một lát, đôi khi chẳng cần phải làm gì, chỉ cần có nàng ấy ngồi trò chuyện là tốt lắm rồi. Không phải gã chưa từng nghĩ đến chuyện chuộc thân cho nàng ấy, có điều gã còn chưa thành thân, còn người nhà của gã, mặc dù hồ đồ thế nào đi nữa thì bọn họ cũng rất quan tâm đến vấn đề gia thế của thê tử tương lai của gã, hoặc là có thể nói, bọn họ coi trọng gia thế của nhạc gia tương lai hơn.

Tối thiểu, hiện tại là như vậy.

"Mỗi lần gia đến chỗ nàng, có lần nào không vui à?"

Quả thật hôm nay Trương Thịnh rất vui vẻ, điều này có thể thấy rõ qua chỗ đuôi lông mày, qua khóe mắt gã, người ngoài có thể không nhận ra, song người khiến Đích tam công tử Tuyên Quốc công phủ cao cao tại thượng nhớ thương nhiều năm -- Hàm Châu thì vẫn nhìn ra được.

"Có thể làm Thịnh công tử vui vẻ, đó là vinh hạnh của Hàm Châu."

Thật ư?" Trương Thịnh cười ha hả kéo người vào lòng tranh thủ trộm hương, vô cùng phong lưu.

Vừa hôn xong, trán Trương Thịnh chạm vào trán Hàm Châu, "Hôm nay có thể giữ gia lại không?"

Ánh mắt nàng ấy vẫn trong trẻo như thế, hắn vừa hận vừa giận lại càng không cam lòng. Một ngày nào đó, một ngày nào đó gã nhất định sẽ tìm ra người trong lòng nàng, băm thành trăm mảnh...

Khóe môi Hàm Châu nhẹ cong lên, "Hôm nay Thịnh công tử thật sự muốn ở lại à?"

"Ha ha ha..." Trương Thịnh cười to, "Thật là không gì có thể giấu giếm được đôi mắt này..." Vừa nói xong, kích tình lại bắt đầu...

Tiếng mõ báo hiệu canh hai vang lên, trên đường ngoại trừ thỉnh thoảng có người có việc về muộn thì chính là thế giới của những kẻ đi tìm hoa vấn liễu rồi.

Trương Thịnh bước ra khỏi Kiều Xuân Viên tiến vào kiệu của Tuyên Quốc Công phủ rồi đi thẳng ra khỏi Hoa Liễu Nhai tiến về hướng Tuyên Quốc Công phủ.

Lúc chiếc kiệu đi vào một ngõ hẻm cực kỳ vắng vẻ, bỗng nhiên trong chỗ tối thấp thoáng một bóng đen, không cần chờ đến giáp mặt đối phương thì tiếng  binh khí đã va vào nhau vừa chói tay vừa hoảng hốt.

Lúc này Trương Thịnh được thủ vệ yểm trợ ra khỏi kiệu, nhìn thủ vệ đang quần chiến với hắc y nhân trước mặt, khóe môi gã nhếch lên cực kỳ đắc ý, "Tô Nhị tiểu thư, ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích, ngoan ngoãn chịu trói đi, thủ vệ của ta đều là nam nhân tàn bạo không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, bây giờ tối lửa tắt đèn không thấy rõ gì cả, lát nữa lỡ tay đả thương ngươi thì không hay lắm."