Nương Tử Khéo Tay - Nghiễm Lăng

Chương 12: Tống Tiền




Từ trước đến nay Bạch Ly cùng Bạch Vi đều không hợp nhau.

 

Các gia đình khác là trọng nam khinh nữ, yêu thương con út.

 

Nhưng trong gia đình họ, chính là trọng nữ khinh nam.

 

Tất cả đồ tốt, đều đưa cho Bạch Vi đầu tiên.

 

Bạch Ly làm sao có thể không cảm thấy ủy khuất?

 

Bạch Vi lại cũng không vì người nhà mà suy nghĩ, nàng cùng Cố Thế An đã từ hôn, nên cùng Thẩm Ngọc sống chung thật tốt.

 

Mà không phải cùng Cố Thế An vạch mặt, vì mấy chục lượng bạc, huyên náo khiến cả nhà bọn họ bị người khác xa lánh.

 

Hắn ở thư viện cũng bị người khác chế giễu khi dễ.

 

“Nếu như ngươi không rơi xuống giếng, bạc dành dụm trong nhà, vừa vặn đủ đại ca cưới đại tẩu. Ngươi không biết huynh ấy đã cao hứng biết bao nhiêu, ta chưa từng thấy huynh ấy cười qua như thế. Huynh ấy tính chờ sau khi Thế An ca làm tiệc rượu kết thúc, ngày thứ hai đi Lưu gia cầu thân. Kết quả xảy ra chuyện, ngươi ngã trong giếng, bạc trong nhà đều lấy ra trị bệnh cho ngươi. Mỗi ngày nửa miếng nhân sâm, ngươi ăn ròng rã nửa tháng. Tất cả mọi người đều nói ngươi không cứu sống nổi, đừng lãng phí tiền. Đại ca cùng Thế An ca không chịu từ bỏ ngươi, dù có mượn bạc cũng muốn giữ ngươi lại dù chỉ còn một hơi.”

 

“Ngươi và Thẩm Ngọc tổ chức việc vui, đại tẩu đối với chúng ta đầy bụng oán khí, không có nhà ai huynh trưởng chưa cưới vợ, bên dưới đệ muội trước tiên gả cưới. Ngươi đắc tội Thế An ca, huynh ấy là cử nhân, hàng xóm láng giềng chịu ân huệ của huynh ấy, ai dám cùng chúng ta dính dáng? Đại tẩu sáng nay liền đến gặp đại ca từ hôn, đem tín vật đính ước đại ca tặng trả lại. Ngươi cái gì cũng không biết, chỉ biết đòi bạc huynh ấy, ngươi có còn lương tâm hay không?”

 

Bạch Ly cực kỳ bất mãn với Bạch Vi vì chuyện của Cố Thế An, hiện tại Bạch Mạnh bị từ hôn, nên trực tiếp phát giận.

 

“Ba” một tiếng, Bạch Vi giơ tay tát một cái lên trên mặt Bạch Ly.  

 

Bạch Ly nghiêng đầu sang một bên, nửa mặt bên trái nóng hừng hực.

 

Hắn bụm mặt, khó tin nhìn Bạch Vi.

 

“Ngươi tỉnh táo lại chưa?” Bạch Vi sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra giọng mỉa mai: “Cố Thế An cho ngươi một đồng tiền, hay là cho ngươi một miếng cơm ăn, để cho ngươi đối với hắn khăng khăng một mực, không hỏi xanh đỏ đen trắng, chỉ trích tỷ tỷ của mình? Không phải Bạch Vi cùng nương, Cố Thế An có thể xuôi gió xuôi nước trúng cử khoa khảo? Hắn phàm là có chút lương tâm, nhớ lấy chi ân dưỡng dục của chúng ta , cũng sẽ không đem chúng ta đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người!”

 

Càng nói Bạch Vi càng tức giận, thay nguyên thân cảm thấy không đáng, vất vả đi giặt quần áo cho người khác, may may vá vá, nhưng lại dưỡng ra một con chó ăn cây táo rào cây sung!

 

Nàng gõ mạnh một cái vào trán Bạch Ly: “Không phân phải trái đúng sai, ngươi những năm này học sách thánh hiền, đọc được trong bụng chó đi?”

 

Bạch Ly gắt gao trừng Bạch Vi, không nghĩ mình sai!

 

“Nhặt lên!” Bạch Vi nghiêm nghị nói.

 



Bạch Ly cứng cổ chứng đối.

 

Bạch phụ Bạch mẫu nghe được động tĩnh, từ trong phòng đi ra.

 

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hả?"

 

Bạch Ly mắt đỏ ngầu, quay đầu nhìn sang một bên.

 

Giang thị nhìn những đồng xu vương vãi trên đất, ngồi xổm nhặt lên.

 

Bạch Vi lôi kéo tay của bà, đang muốn ngăn cản, thì ngoài cửa truyền đến tiếng động.

 

“Bạch Mạnh, ngươi đi ra cho ta!” Phùng thị còn chưa tiến vào trong sân, đã lớn giọng hô lên: “Quyên nhi không muốn huyên náo quá khó nhìn, muốn lưu cho nhà ngươi chút mặt mũi, bí mật cùng ngươi từ hôn. Hắc! Ngươi không lĩnh tình, còn đánh bể vòng tay đính hôn của Quyên nhi! Bạch Mạnh, ngươi có lương tâm hay không? Quyên nhi chờ ngươi 4 năm, ngươi không đề cập tới cưới nàng, còn không cho nàng thành thân? Hôm nay việc này không cho nhà chúng ta một cái công đạo, các ngươi đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp!”

 

Giang thị bối rối, Lưu Quyên cùng Bạch Mạnh từ hôn?

 

“Bạch Vi so Quyên nhi nhỏ hơn mấy tháng, các ngươi vô cùng lo lắng đem người gả đi. Quyên nhi bị nhà các ngươi trì hoãn thành lão cô nương, nhà các ngươi nửa điểm động tĩnh cũng không có. Ở Thanh Thủy trấn có cô nương nhà nào mười bảy tuổi còn chưa thành thân? Không phải khuê nữ nhà các ngươi, nên các ngươi không đau lòng! Ta có thể thấy rõ, người một nhà các ngươi cũng là lòng dạ hiểm độc, thứ đồ tim phổi nát vụn, muốn ngăn Quyên nhi thành thân, như vậy mới có thể từ chối trả sính lễ a!” Phùng thị trời sinh có khuôn mặt tròn, nhưng biểu tình trên mặt rất hà khắc, bà ta dùng một mảnh vải quấn một chiếc vòng ngọc đã bị vỡ thành nhiều đoạn, đưa vào tay Giang thị: “Đây là vòng ngọc gia truyền của bên kia, nếu không mua nổi một chiếc vòng tương tự, vậy thì lấy ra sáu mươi lượng bạc trả."

 

Sáu mươi lượng?

 

Giang thị bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

 

Bạch Mạnh trở về cho bà một xâu tiền, còn xa lắm mới đủ sáu mươi lượng!

 

Bà đời này cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy!

 

Bạch Vi cầm chiếc vòng ngọc vỡ thành ba phần trong tay, đó là một chiếc vòng ngọc lục bảo, màu xanh ngọc, màu sắc tươi sáng, tinh khiết đồng đều, trong suốt, không có nhiều khuyết điểm, có thể coi là ngọc nhất phẩm. Xét theo tay nghề và màu sắc, chiếc vòng ngọc này không phải là vòng ngọc gia truyền mà Phùng thị nhắc đến.

 

“Cái vòng tay này không phải gia truyền......”

 

Phùng thị trừng lớn hai mắt, đánh gãy lời nói Bạch Vi mà nói: “Ngươi nói không phải gia truyền, vậy không phải là gia truyền sao? Sáu mươi lượng, không thiếu một đồng xu nào! Nếu không, ta đi cáo quan, đem Bạch Mạnh bắt lại, nhốt vào đại lao!”

 

Bạch Mạnh mở cửa đi ra, sắc mặt âm trầm: “Ta sẽ đi trên trấn nhờ người sửa tốt.”

 

Phùng thị cười lạnh: “Ngọc này nát chính là nát, cho dù có sửa cũng không giống như xưa. Ta biết ngươi không có lòng tốt, cũng không muốn Quyên nhi tốt, nếu ngọc bị vỡ, sẽ mang theo xúi quẩy!”

 

Chiếc vòng ngọc này thật không phải là gia truyền, Lưu Quyên cùng lão gia nhà phú hộ ở trên trấn qua lại, người kia tùy tiện cầm một cái vòng tay cho Lưu Quyên, dỗ nàng cao hứng, để cho nàng cùng Bạch Mạnh từ hôn.



 

Lưu Quyên chưa bao giờ nhìn thấy thứ này trước đây, thấy hiếm lạ, mỗi ngày đều đeo trên cổ tay, Phùng thị một chút cũng không cao hứng, bởi vì không kiếm được bạc !

 

Bà nghĩ đến việc dỗ Lưu Quyên đem đi đổi bạc.

 

Ai ngờ sáng hôm nay, Lưu Quyên ở cửa thôn chặn lại Bạch Mạnh để từ hôn. Bạch Mạnh không chịu đáp ứng, nên Lưu Quyên cầm vòng tay kích động Bạch Mạnh, không đáp ứng không cho phép Bạch Mạnh rời đi, lại bị Bạch Mạnh đẩy một cái, làm rớt vỡ vòng tay.

 

Phùng thị sướng đến phát rồ rồi, lập tức cầm vòng tay đi đến Bạch gia đòi bac. Nửa điểm cũng không cảm thấy đuối lý, Lưu Quyên bị Bạch Mạnh không công trì hoãn nhiều năm, yêu cầu gia đình hắn lấy thêm ít bạc coi như bồi thường!

 

Bạch Vi nhìn phản ứng của Bạch Mạnh, biết cái vòng tay này quả thực là hắn làm vỡ.

 

Vòng tay ngọc là ngọc tốt, đáng tiếc có một đoạn bị nứt sau khi rơi vỡ, coi như mạ vàng cũng che không được tì vết.

 

"Chiếc vòng ngọc này rộng bằng ngón tay cái, có thể làm thành một đôi khuyên tai và một mặt dây chuyền ngọc, giá trị hơn sáu mươi lượng, hai thứ cộng lại có thể bán được ít nhất bảy mươi lượng. Ta sẽ làm khuyên tai và một mặt dây chuyền ngọc cho ngươi, ngươi có thể giữ lại hoặc bán đi." Bạch Vi trong tay không có nhiều bạc như vậy, ba mươi lượng bạc kia nàng cần dùng đến, cũng không thể đưa cho Phùng thị.

 

Phùng thị không quan tâm đến thứ này, bà ta cũng không biết nhìn hàng, ở trong mắt bà ta bạc càng chân thật hơn.

 

Bạch gia chỉ là điêu khắc đá nghèo kiết hủ lậu, người như Bạch Vi làm sao biết được giá trị của chiếc vòng tay này?

 

“Ngươi đừng lừa gạt ta! Đừng giả vờ nhà ngươi không có tiền, ta biết các ngươi đòi Cố cử nhân năm mươi lượng bạc!” Phùng thị sắc mặt tái xanh, Lưu Quyên với Bạch Mạnh đã từ hôn, bà nửa điểm không sợ đắc tội Bạch gia, bà nắm lấy tay Bạch Mạnh kéo đến cửa sân: “Nếu nhà ngươi không đưa bạc cho ta, ta sẽ dẫn hắn đi gặp quan."

 

Bạch Vi vội vàng đi lên ngăn cản Phùng thị, Phùng thị hung ác hất văng Bạch Vi ra.

 

Bịch.

 

Túi tiền Bạch Vi đặt ở trong tay áo rơi trên mặt đất.

 

Phùng thị buông Bạch Mạnh ra, xông đến nhặt túi tiền lên, bà ta mở ra nhìn, ước chừng có hai ba mươi lượng, hai mắt bà ta sáng lên.

 

Ngay sau đó, lại nghiến răng nghiến lợi tức giận!

 

“Ngươi giỏi lắm Bạch Mạnh, có bạc không chịu đưa sính lễ cưới Quyên nhi! Quyên nhi là mắt bị mù mới động tâm với một kẻ hèn nhát như ngươi!”

 

Phùng thị nhìn Bạch Vi mặt lạnh đi đến muốn cướp bạc, quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy, vừa nói lời gay gắt.

 

“Ta trước lấy một nửa bạc, đến sáng mai lại đến nhà ngươi lấy tiếp! Nếu các ngươi không đưa, ta liền đi tiêu cục của Thẩm Ngọc náo loạn, đem tất cả người nhà ngươi đều bôi xấu, ta xem Thẩm Ngọc còn có mặt mũi nào tiếp tục làm việc ở tiêu cục hay không!”