Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 7: Lại mặt




Phủ tướng quân.

”Lão gia! Lão gia! Tiểu thư về rồi!” lão quản gia chạy nhanh như gió vào trong nhà thông báo, nhiêu đó đủ thấy ông đang hưng phấn như thế nào.

Trong đại sảnh, Bạch Hưng Thiên đang nói chuyện với một nam tử áo đen, chợt nghe thấy tiếng thông báo của quản gia, khuôn mặt góc cảnh của ông hiện lên tia mừng rỡ, nhưng lập tức bị ông áp chế.

Bạch Hưng Thiên đứng dậy, trầm giọng nói với quản gia, “Về thì về thôi, kêu to như thế còn ra thể thống gì!”

“...” nụ cười trên mặt già nua của lão quản gia cứng đờ, nghiêm trang nói, “Dạ“.

”Nghĩa phụ, Lưu bá chỉ là vui mùng khi thấy Ca nhi về thôi mà! Người đừng nên trách ông!” nam tử áo đen đứng dậy nói giúp quản gia.

Khuôn mặt rõ ràng góc cạnh, ngũ quan lập thể kiên nghị, thân hình to lớn, đúng là nam tử lãnh khốc mười phần!

Nam tử áo đen kia chính là nghĩa tử của Bạch Hưng Thiên- Lãnh Duy.

Hắn chính là tướng quân mặt lạnh đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết!

”Ừ” Bạch Hưng Thiên gật đầu với nam tử áo đen một cái, sau đó đi thẳng về phía quản gia, “Lần này nể mặt Duy nhi ta tạm tha cho ngươi!”

Nói xong ông lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

Lãnh Duy cũng nối gót theo sau.

”Lão nhân...” Bạch Phượng Ca vừa vào phủ liền bước tới trước mặt cha già uy phong lẫm lẫm của mình, lập tức kêu ra tiếng.

”Đứng lại!” Bạch Hưng Thiên lớn tiếng ngăn chặn hành động tiếp theo của bạn nữ nào đó, tỉ mỉ đánh gia nàng, sau đó nhìn trái nhìn phải, nhìn sau nhìn trước, càng nhìn mặt càng đen, cuối cùng rặn ra mấy chữ, “Vương gia đâu?”

Bạch Phượng Ca nhìn cha già nhà mình, chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân làm bộ như không nghe thấy.

Bạch Hưng Thiên nhìn biểu hiện như thế của nữ nhi thì trong lòng tự biết không thể đào thông tin gì từ bạn nữ này rồi, ông lập tức chuyển hướng sang bạn nha hoàng đứng ngay phía sau, “Tiểu Quýt, ngươi nói đi!”

”Lão gia, là chanh... không phải quýt!” Tiểu Chanh nhẹ nhàng lùi về phía sau mấy bước, sợ hãi nhìn Bạch Hưng Thiên, yếu ớt nói.

“...”chòm râu không mấy rậm rạp của Bạch Hưng Thiên nhẹ nhàng dựng ngược lên,, tức giận nói, “Ta không quan tâm ngươi là quýt hay là bánh bao, hỏi gì thì đáp đó đi!”

”Lão gia tha mạng” thấy Bạch Hưng Thiên có vẻ giận dữ, Tiểu Chanh lập tức quỳ xuống đất, thân mình nhỏ nhắn run rẩy, không dám nhìn thẳng mặt ông, “Không... không có vương gia!”

”Phụt!” bạn nữ nãy giờ vẫn cúi đầu giả ngu nhịn không được mà cười ra tiếng.

Chanh và Quýt có chút quan hệ thì còn tạm chấp nhân được.

Nhưng mà quýt với bánh bao thì liên quan gì với nhau?!

Cha già nhà nàng càng lúc càng đáng yêu!

Trong lòng Bạch Phượng Ca cười thầm.

Râu của Bạch Hưng Thiên dựng ngược lên lần nữa, giận dữ phóng ánh mắt dao găm về phía con gái 'yêu' đang không ngừng run run hai bả vai kia, “Cười cái gì?!”

“...” Trầm mặc một lúc lâu, Bạch Phượng Ca ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuyệt mĩ không còn nụ cười nữa, “Không cười.”

“...”khóe miệng của cha già không ngừng run rẩy, chòm râu càng lúc càng giật giật.

Trong mắt của Lãnh Duy đang đứng phía sau cũng lóe lên ý cười nhưng lập tức biến mất, nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Phượng Ca sau đó lập tức thu hồi tầm mắt giống như vừa rồi hắn chỉ lơ đãng nhìn một cái cây nào đó thôi.

”Sao vương gia không về cùng ngươi?” Bạch Hưng Thiên nhìn thẳng vào mắt của Bạch Phượng Ca, hỏi.

Bạch Phượng Ca chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu đùa nghịch ngón tay, “À, chuyện này... nói ra thì cũng dài lắm.” ngẩng đầu, cười tươi như hoa, “Ha ha, Cha già, chúng ta ngồi xuống trước đi ha...”

”Người đâu!” không chờ Bạch Phượng Ca nói xong, Bạch Hưng Thiên liền gầm lên giận dữ, “Gia pháp!”

“...”trên trán của Bạch Phượng Ca chảy xuống mấy đường hắc tuyến.

Vị cha già đáng kính của nàng đang cầm trên tay một cái gậy nhỏ có tay cầm cỡ khoảng cánh tay trẻ con, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn nàng.

”Cha... cha già... người... người muốn làm gì?” Bạch Phượng Ca cảnh giác nhìn Bạch Hưng Thiên.

”Đánh ngươi!” Bạch Hưng Thiên nghiến răng nghiến lợi, cầm gậy rượt theo bạn nữ nào đó.

”Cứu mạng a~” Bạch Phượng Ca thét to một tiếng, sau đó nhấc váy bỏ chạy.

”Ngươi đứng lại đó!” Bạch Hưng Thiên đuổi ngay sát phía sau Bạch Phượng Ca.

”Không bao giờ!” tốc độ của Bạch Phượng Ca cũng không vì nói chuyện mà chậm lại.

”Ngươi là đồ con gái bất hiếu!” Bạch Hưng Thiên giận mắng.

”Cha là người cha vô lương tâm!” Bạch Phượng Ca cũng phản pháo trở lại.

”Lão tử dạy con gái là chuyện thường tình!”

”Bạo lực gia đình là vi phạm pháp luật!”

Sau một hồi không ngừng rượt đuổi.

Cuối cùng thì trong phủ tướng quân vốn sâm nghiêm kia lại xuất hiện một màn mèo vờn chuột.

Trên một cây đại thụ gần của lớn, một đôi mắt thâm thúy kinh ngạc nhìn một màn xảy ra trong sân.

Cành là sum suê của cây đại thụ kia che mất đi dung mạo của chủ nhân đôi mắt, không biết hắn là người phương nào.

Ước chừng khoảng một khắc sau...

Bạch Hưng Thiên thở hổn hển, Bạch Phượng Ca cũng mồ hôi đầm đìa.

”Hô... Nha đầu thối... cho lão tử đánh một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu, hô...” Bạch Hưng Thiên vẫn cầm gậy đuổi theo.

”A... cha già nè, nếu người đánh chết con thì mẫu thân sẽ mất vài miếng thịt đó... a...” Bạch Phượng Ca vẩn xách váy chạy trốn.

”Nha đầu chết tiệt kia, ngươi...”

”Lão gia!” lão quản gia quyết định nhảy vào đính chỉ cuộc rượt đuổi lại, “Hoàng thượng và vương gia tới.”

”Cái gì?” Bạch Hưng Thiên vừa nghe xong thì lập tức ngừng lại.

”Hoàng thượng và vương gia tới.”

Lúc này Bạch Hưng Thiên đã nghe rõ, quăng gậy về phía quản gia, “Cất đi” nói xong, sửa sang lại y quan, trừng mắt nhìn bạn nữ đang thở phào nhẹ nhõm nào đó, “Còn không tới tiếp giá?” bỏ lại một câu rồi đi thẳng ra cửa.

Bạch Phượng Ca cực kì bất đắc dĩ đuổi theo.

Ngay lúc lướt qua Lãnh Duy, ánh mắt nàng dừng trên người hắn một giây, sau đó lướt qua.

Lãnh Duy nhìn bóng dáng nổi bật của Bạch Phượng Ca, con ngươi càng thâm thúy.

Nghĩa muội này... rất thú vị!

”Lão thần tham kiến hoàng thượng, vương gia” Bạch Hưng Thiên khom người hành lễ với Long Cẩn và Long Ngọc, “Tiếp giá chậm trễ, mong hoàng thượng và vương gia thứ tội.”

”Ha ha, Bạch ái khanh không cần đa lễ” Long Cẩn cười cười nói.

”Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, vương gia.” Bạch Phượng Ca tao nhã nghiêng người hành lễ.

Bạch Hưng Thiên đã từng giúp tiên hoàng bảo vệ giang sơn nên tiên hoàng đặc biệt cho phép người Bạch gia không cần phải quỳ.

”Ha ha, vương phi miễn lễ” Long Cẩn cười đến ôn nhuận như ngọc.

”Vi thần tham kiến hoàng thượng, vương gia” Lãnh Duy cũng cúi người hành lễ.

”Lãnh ái khanh, miễn lễ” Long Cẩn mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Hưng Thiên, “ Bạch ái khanh, hôm nay trẫm và nhiếp chính vương nói vài chuyện quan trọng nên có chút trễ giờ, mong ái khanh lượng thứ.”

”Vi thần không dám” Bạch Hưng Thiên nghiêm trang nói, “Vương gia nên lấy quốc sự làm trọng.”

Xí!

Hồi nãy ai dùng bộ dạng ăn tươi nuốt sống rượt nàng vậy?

Trong lòng Bạch Phượng Ca hung hăng khinh bỉ cha già nhà mình, nhưng ngoài mặt vẫn rất tự nhiên.

”Ha ha, khó có người đại nghĩa diệt thân như Bạch ái khanh” Long Cẩn thoải mái cười to.

”Hoàng Thượng quá khen.” Bạch Hưng Thiên nề nếp nói, rất có tư thái của thần tử, ông là người có chừng mực.

”Ha ha, sao Bạch ái khanh lại câu nệ như thế? Trẫm và vương gia hôm nay cải trang tới đây, nghĩa quân thần tạm thời bỏ qua đi!” Long Cẩn dùng vẻ mặt dễ gần nói.

”Lão thần tuân chỉ” Bạch Hưng Thiên nâng tay, làm động tác mời, “Hoàng thượng, vương gia, mời vào trong.”

Long Cẩn và Long Ngọc hơi vuốt cằm, sau đó nâng bước vào đại môn.