Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 17: Bạch tiểu chanh




“…” Phi Sắc nhìn ánh mắt kiên định của nàng, than nhẹ một tiếng, sau đó nâng tay kéo nàng vào lòng, ôm thân thể mềm mại của nàng té xuống giường, “Ngủ đi.”

Sao hắn có thể quên nàng là Bạch Phượng Ca.

Nếu không làm như vậy nàng sẽ không phải là Bạch Phượng Ca, không phải Bạch Phượng Ca mà hắn yêu.

“Phi Sắc, ta rất nhớ ngươi.” Bạch Phượng Ca lui vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập quen thuộc kia, nhẹ giọng nói.

“…” nghe vậy Phi Sắc nở một nụ cười tuyệt mĩ, mắt phượng kia tỏa ra tia sáng nhu hòa còn chói mắt hơn ánh trang ngoài kia vài phần.

Lực đạo ôm nàng càng tăng thêm vài phần, thỏa mãn nhắm hai mắt lại cảm nhận hương thơm của nàng, “Ngủ đi.”

Giọng nói làm người ta say mê kia tựa như lông chim nhẹ nhàng phất qua trái tim của Bạch Phượng Ca.

……………

Ngự thư phòng.

Sau khi Ám báo cáo kết quả điều tra cho Long Cẩn, thì biến mát tực như tia chớp.

Long Cẩn thưởng thức nhẫn ngọc trong tay, ngưng thần suy nghĩ gì đó.

Không biết qua bao lâu.

“Hoàng thượng, nhiếp chính vương cầu kiến.” thái giám bên ngoài đến gần, nhẹ giọng bẩm báo.

“Truyền.” thu hòi sy nghĩ, Long Cẩn mang chiếc nhẫn ngọc vào ngón cái.

“Ca.” Long Ngọc một thân quan phục đỏ thẩm, cao ngất tuấn nghị.

“Tới vừa kịp lúc.” Long Cẩn nhìn thân đệ đệ nhà mình, cười nói, “Ngồi đi.”

Long Ngọc cũng không khách khí, theo thói quen kiếm một chỗ ngồi xuống.

Long Cẩn cũng ngồi dậy, bước tới chỗ bên cạnh Long Ngọc, “Theo kết quả điều tra của Ám, Minh Nguyệt phái kia thật ra đã bị duyệt môn từ hai năm trước, nhưng diệt môn không phải là Tu La điện mà là Tu La vương. Khi đó có một đệ tử mạo phạm nha hoàn bên người Tu La vương.”

Nói xong, trong lòng Long Ngọc thầm than.

Tu La vương kia không hỗ là thiên hạ đệ nhất võ công, chỉ một mình hắn là có thẻ diệt một môn phái.

Tuy Minh Nguyệt phái kia cũng không phải môn phái gì lớn nhưng tốt xấu gì cũng là môn phái hơn trăm người.

Lấy một địch trăm, Tu La vương quả là không làm hổ danh võ công thiên hạ đệ nhất.

Nghe vậy, lông mày của Long Ngọc nhíu chặt, “Nói vậy thì phán đoán trước kia cua chúng ta có sai lầm?”

Trên thực tế, bọn họ chưa tin tưởng hoàn toàn vào lời của Phi Sắc.

Trong mắt bọn họ, dựa vào quan hệ giữa Tu La điện và thiên hạ đệ nhất trang, Phi Sắc rất có khả năng là người của thiên hạ đệ nhất trang phái tới bảo vệ Bạch Phượng Ca.

Còn về cái thân phận thê thảm kia của Phi Sắc thì ngay từ đầu bọn họ vốn chưa từng tin.

Bề ngoài thì đã tin tưởng nhưng trên thực tế cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho Phi Sắc vào vương phủ thôi.

Dù sao nhiều thêm một người bảo hộ thì an toàn của Bạch Phượng Ca cũng càng thêm bảo đảm.

Nay, Ám điều tra ra Phi Sắc không hề nói dối, vậy bọn họ đoán sai rồi sao?

“Ha ha, Ngọc, ngươi gấp cái gi chứ!” Long Cẩn cười nói, “Tuy chuyện của Minh Nguyệt phái kia là thật nhưng cũng không thể chứng minh Phi Sắc kia là người sống sót sau trận diệt môn đó.”

“…” Long Ngọc trầm ngâm một lúc lâu, nói, “Ca, ta đã biết nên làm thế nào.” Nói xong lập tức đứng dậy đi ra cửa.

Hắn đã hiểu ý của Long Cẩn.

Thân phận của Phi Sắc này giả giả thật thật, muốn biết rõ thì phải quan sát kĩ hơn.

…………

Nhiếp chính vương phủ.

Tiểu Chanh ngẩng đầu, đôi mắt to tròn trừng vị đại mĩ nhân trước mắt, “Vương phi còn chưa tỉnh, Phi cô nương hãy về đi.”

Chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra bạn nhỏ Tiểu Chanh có địch ý không nhỏ với vị đại mĩ nhân trước mắt.

Hừ!

Phi cô nương xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ cũng chỉ có thế mà thôi, không đẹp bằng 1% tiểu thư nhà mình.

Nàng thật không hiểu vương gia, một người xinh đẹp như tiểu thư lại không chịu yêu thương mà đi mang về một người không bằng một góc của tiểu thư thế này!

Tiểu Chanh tức giận trong lòng.

“Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi tên gì?” Phi Sắc chẳng những không giận mà còn cười khẽ ra tiếng.

Bạch Tiểu Chanh!” Tiểu Chanh kiên định nói.

Tuy nơi đây là vương phủ nhưng nàng họ Bạch!

Tuy trước mắt là tiểu thiếp của vương gia, thân phận còn cao hơn nàng nhưng điều đó không làm lòng kiên trinh của nàng đối với tiểu thư bị mai một.

Nàng họ Bạch! Không phải họ Long, cũng không phải họ Phi, nàng họ Bạch!

“Ách…” nụ cười xinh đẹp trên môi Phi Sắc cứng ngắc trong chốc lát, như lại cố nén ý cười ngập trời, nói, “Cái tên này… quả là không tệ.”

“Đương nhiên…”

Tiểu Chanh còn chưa nói xong, cánh cửa gõ vốn đang đóng kín phía sau bị mở ra, “Các ngươi đang làm gì vậy?” Bạch Phượng Ca một thân áo trắng, tuyệt ĩ như tiên.

Tiểu Chanh xoay người, không thể tin nhìn Bạch Phượng Ca, “Tiểu… tiểu thư.”

Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao? Hay là nàng nhớ nhầm giờ?

Bình thường tiểu thư phải ngủ tới giờ ngọ mới chịu rời khỏi cái giường. (khoảng 11 tới 13 giờ)

Bây giờ mới có giờ thìn mà! (khoảng 7 tới 9 giờ)

Nhận thấy nghi hoặc của Tiểu Chanh, nụ cười trong mắt Bạch Phượng Ca có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lại giấu đi, “Đêm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy sớm.”. Nói xong mới nhận ra, hình như nàng không cần phải giải thich với Tiểu Chanh, Bạch Phượng Ca híp mắt lại:

“Sao vậy? Tiểu Chanh bảo bối có ý kiến?”

“…” Tiểu Chanh nuốt một ngụm nước bọt, thu hồi tầm mắt, yếu ớt nói, “Không có ý kiến.”

Phi Sắc đứng một bên nhìn Bạch Phượng Ca, trong mắt phượng tràn ngập ý cười.

Ha ha, ngủ sớm?

Nếu hắn nhớ không lầm thì hôm qua canh hai nàng mới lên giường, còn ngủ thì là chuyện của canh ba.

Cho nên nguyên nhân hôm nay nàng dậy sớm… tất nhiên là vì hắn!

Sợ hắn chờ lâ ngoài cửa!

Trong tâm Phi Sắc âm thầm tự kỉ.

Bạch Phượng Ca cảm nhận được tầm mắt của bạn nam nào đó, thì giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, không dấu vết liếc hắn một cái, đạm mạc nói:

“Phi Sắc muội muội cũng thật biết lễ, mới sáng sớm đã tới đây thỉnh an tỉ tỉ ta.”

Nhìn cái bản mặt tự kỉ kia kìa! Biết trước vậy thì nàng đã không ra sớm thế rồi, để xem hắn tự kỉ kiểu gì.

“…” trên trán của Phi Sắc chảy xuống ba vạch đen thùi.

Muội muội…

Nha đầu này đúng là rất tuân thủ câu nói có thù không báo không phải nữ tử.

Trong lòng cười khổ vài tiếng, Phi Sắc cười nói, “Ha ha, vương phi hiểu lầm rồi, Phi Sắc tới đây chỉ để mời người đi dạo hoa viên chút thôi.”

Thật ra bây giờ hắn muốn nhất là dạo phòng cùng nàng, sau đó sẵn tiện “dạo” giường của nàng luôn.

Nhưng với tình hình trước mắt thì chuyện dạo phòng rất không khả thi.

Bây giờ hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lấy lùi làm tiến, dạo vườn ngắm hoa cùng nàng thôi.

“Muội muội có tâm như vậy tỉ tỉ đây cũng không tiện chối từ.” mỗi một câu nói của nàng đều “tỉ muội tình thâm”, thật là có thứ tự trên dưới a!

“…” khóe miệng của Phi Sắc nhịn không được run rẩy một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ thuận theo nàng.

Ai!

Nếu dám chọc đuôi nàng lần nữa không chừng cả cơ hội dạo hoa viên nàng cũng không chịu cho hắn, vậy chẳng phải hắn sẽ một mình ngồi giữa rừng hoa đẹp vẽ vòng tròn sao?

“…” Tiểu Chanh nghe thế mới ngẩng đầu lên, hai mắt trừng lớn nhìn Bạch Phượng Ca.

Có trời mới biết, bây giờ trong lòng nàng có bao nhiêu run động, có bao nhiêu kì quái!

Trình độ lười biếng của tiểu thư nhà nàng đã đạt tới mức người thần đều phận nộ!

Ngày bình thường, nếu cảm thấy buồn chán thì nhiều lắm cũng chỉ cho người mang nhuyễn tháp ra ngoài để phơi nắng mà thôi.

Hôm nay chẳng những dậy thật sớm mà còn đồng ý đi dạo vườn với người khác!

Kì quái!