Nương Tử Được Cưng Chiều

Chương 9




Lời nói của Đồng lão phu nhân có ý chế giễu Tiểu Hoa không rõ lai lịch, Tiểu Hoa giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu gắp miếng cá.

Cá sắp đến miệng, cảm giác khó chịu buồn nôn lại ập đến, nàng vội hít thật sâu cố gắng nuốt vào trong.

“Nãi nãi, cháu đã nói với mẫu thân, cháu vẫn chưa muốn thành thân.”

Không biết đã nói bao nhiêu lần, trưởng bối trong nhà vẫn một mực bắt hắn thành thân, khiến hắn phiền chết đi được.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Đồng lão phu nhân trầm giọng hỏi.

“Năm nay Tiếu nhi hai mươi tuổi.”

“Cháu còn định chơi bời đến năm bao nhiêu tuổi?”

“Đợi khi nào cháu muốn thành thân, nhất định sẽ nói với nãi nãi trước tiên!” Đồng Tiếu Ngộ cà lơ phất phơ trả lời.

“Cháu...”

Thấy Đồng lão phu nhân sắp nổi giận, nhi tử vội trấn an: “Mẫu thân, người đừng giận, Tiếu nhi còn nhỏ, bây giờ còn phải học cách trông coi gia nghiệp, nên mới không muốn thành thân.”

“Thành gia lập nghiệp! Thành gia lập nghiệp! Phải thành gia rồi mới lập nghiệp, nền tảng Đồng gia vững chắc, mắt nhắm mắt mở cũng quản lý được thì sợ cái gì! Nhanh chóng thành thân sinh con mới quan trọng nhất!” Đồng lão phu nhân bực tức nói, trút hết tức giận lên nhi tử, nắm tay lại thật muốn tát thẳng vào mặt nhi tử không biết quản giáo nghiêm tôn tử nhà mình.

“Được được được, để con khuyên nhủ Tiếu Nhi, được chưa?” Đồng lão gia nhẹ nhàng trấn an.

Ngẫm lại thì ông đứng cửa giữa rất đáng thương, trên bị mẫu thân mắng, bên cạnh bị thê tử lải nhải, cả nhi tử cũng không nghe lời ông, thôi thì dứt khoát băm nhuyễn ông ra, gói lại mang đi bán hết cho xong.

Dù sao ông cũng là đại đương gia của hiệu gỗ Đồng gia, lúc ở ngoài chỉ cần ông trừng mắt, ai dám không phục? Nhưng lúc ở nhà... Ôi thôi! Đừng nhắc tốt hơn.

“Đều tại con chìu nó! Chìu đến mức nó không coi ai ra gì, bắt nó cưới vợ một thoái thác hai không chịu, chính sự không lo, chỉ biết ăn chơi.” Đồng lão phu nhân thở hổn hển trừng mắt nhìn ‘Kẻ đầu têu’ – Tiểu Hoa vô tội.

Nhất định là nha đầu kia lừa gạt thổi gió bên gối nó, Tôn tử mới trì trệ chuyện thành thân!

Nữ nhân này ngày ngày quyến rũ, tôn tử nhà mình bị nó mê hoặc rồi, xem ra ngoài việc xuống tay với Tiểu Hoa thì không còn cách nào.

Đồng Tiếu Ngộ mặc kệ trưởng bối vì hắn mà cãi nhau, dửng dưng gắp những phần ngon nhất trong các món ăn vào đĩa của Tiểu Hoa, chỉ chốc lát, đĩa của Tiểu Hoa đã chất đầy thức ăn.

“Nhìn xem nó ‘có hiếu’ với ai kìa, không phải với chúng ta, mà là con hồ ly tinh kia!” Đồng lão phu nhân nén thấp giọng, chỉ dám nói cho nhi tử và nhi tức nghe.

Mắng thì mắng, giở giọng trưởng bối ra oai một chút, nhưng tiểu tổ tông đó là máu thịt trong lòng bà, là tôn  tử bà cưng chìu nhất, sau lần bà nói xấu Tiểu Hoa khiến cho Đồng Tiếu Ngộ tức giận lật cả cái bàn, bà không còn dám nói động tới Tiểu Hoa trước mặt tôn tử một câu nào nữa, chỉ dám nói lén không để nó nghe được tránh cho nó lại nổi điên lên.

Đồng lão gia và Đồng phu nhân nghe vậy chỉ có thể cười gượng.

Còn nói gì được nữa?

Họ chìu nhi tử, nhi tử chìu vật cưng của nó, chìu hư nó không phải vì sợ mà là vì quá yêu thương nó!

Tiểu Hoa ăn rất ít.

Dù Tiểu Hoa che giấu kỹ khiến hắn không phát hiện Tiểu Hoa không khỏe, nhưng lại thấy sức ăn của nàng giảm sút, mọi người ăn không ít, nhưng cơm trong bát nàng còn hơn phân nửa.

“Sao lại ăn ít vậy?” Đặt tay lên trán nàng: “Không khỏe à?”

“Không.” Nàng lắc đầu, kế tiếp vẻ mặt hưng phấn nói: “Buổi chiều ta và Nguyệt nhi đã ăn rất nhiều ở quán cơm Duyệt Khách, bọn ta ăn mì, còn gọi rất nhiều món, nhưng Nguyệt nhi không ăn, có mình ta ăn.”

Nói đến đây, nàng hơi tủi thân chu miệng lên.

Nguyệt nhi đứng im lặng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, đầu chân mày nhíu lại.

Đến quán Duyệt Khách ăn cơm rõ ràng là chuyện hôm kia, sao Tiểu Hoa cô nương lại nói là chiều hôm nay?

Thân là nha hoàn, dù có hoài nghi nhưng cũng khôn khéo không phủ nhận lời nói của chủ nhân.

“Ai có thể ăn lại nàng!” Hai ngón tay véo mũi: “Lần sau đừng ăn nhiều như vậy, nếu không buổi tối lại ăn không vô.”

“Vâng.” Nàng bỏ chân gà vào chén Đồng Tiếu Ngộ: “Vậy chàng ăn chân gà giúp ta nhé.”

“Được, ta ăn giúp nàng.” Hắn cắn một miếng.

“Ngon không?” Mắt to nhìn hắn chờ đợi.

“Ngon lắm.”

“Hì!” Tiểu Hoa hài lòng cười một cái, bưng bát cơm còn một nửa lên ăn.

Dạ dày của nàng như có tảng đá đè nặng, khiến nàng khó chịu, nuốt không trôi nửa bát cơm còn lại.

“Ta ăn không vô.” Nàng buông bát xuống: “Ta muốn về phòng tắm trước, được không?”

“Được, vậy nàng về trước đi.” Đồng Tiếu Ngộ cưng chìu xoa bóp trán nàng, thấp giọng nói vào tai nàng: “Tắm cho thơm chờ ta.”

Hai gò má Tiểu Hoa đỏ ửng, e thẹn gật đầu.

“Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, ngại quá, Tiểu Hoa xin phép lui xuống trước.” Nếu còn không đi, nàng sẽ nôn ra hết bữa tối vừa ăn mất.

“Sao đây?” Tiểu Hoa vừa rời bàn, Đồng lão phu nhân đã gây khó dễ: “Trưởng bối còn chưa rời ghế, ngươi đã đi trước rồi!”

“Nãi nãi, Tiểu Hoa chỉ là vật cưng, sao bà lại đi so đo với vật cưng chứ.” Đồng Tiếu Ngộ gắp chân gà lên, ăn sạch ‘tâm tình’ của Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa vừa ra khỏi phòng nghe thấy, mắt lóe lên một tia thâm thúy rồi biến mất, chân bước nhanh hơn.

“Vật cưng vật cưng vật cưng!” Đồng lão phu nhân buông đũa: “Lần nào cháu cũng lấy lý do ‘vật cưng’ này, khiến nó coi cái nhà này không ra gì, không để ai vào mắt!” 

“Nàng ấy nào có như thế? Nàng ấy cãi lại bà hay ngỗ nghịch với bà? Hay nàng ấy đã có hành động gì vô lễ với bà?”

“Nó... Nó nó nó...” Nghĩ kỹ đúng là không có.

Thật ra nữ hài tử đó rất biết thân biết phận, gặp ai mặt cũng tươi cười, lễ phép chào hỏi, chưa từng sinh sự, hết sức khéo léo, nếu nói có hành vi gì khiến người ta bực mình, cũng đều do tôn tử mình mà ra.

Nhưng ở góc độ khác, nếu không có Tiểu Hoa, không chừng tôn tử sẽ càng ngoan ngoãn, nên rốt cuộc hồ ly tinh đó vẫn là họa thủy!

“Bà xem, bà vốn không chỉ ra được.” Đừng hòng gán tội cho Tiểu Hoa.

Đồng lão phu nhân cố nén bực bội, vẫy tay gọi nha hoàn: “Không ăn nữa,  giận no rồi, đỡ ta về phòng.”

“Mẫu thân!” Đồng phu nhân và Đồng lão gia thấy vậy, vội đến đỡ Đồng lão phu nhân: “Đừng so đo với tiểu bối, con về sẽ dạy bảo lại nó.”

Dạy được sao? Đồng lão phu nhân trừng mắt nhìn nhi tử và nhi tức, hai người có phần chột dạ cúi đầu.

Nếu muốn khiến tôn tử nghe lời, e rằng phải diệt trừ hồ ly tinh trước mới được!

Nhưng phải làm gì đây?

Không thể thuê người giết nó!

Loại chuyện không có tính người này bọn họ không làm được.

Chẳng qua là bảo tôn tử thành thân, sao lại phiền phức như vậy?

Tiểu Hoa vừa đi tới cây cầu nhỏ được xây trên hồ thì không chịu được nữa, tay bám vào lan can nôn lấy nôn để, nôn hết bữa tối xuống hồ cá.

“Tiểu Hoa cô nương!” Nguyệt nhi vội vỗ lưng nàng, quan tâm hỏi: “Muội ổn không? Lại khó chịu phải không?”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Không... Chỉ là buồn nôn muốn nôn ra thôi, tỷ đừng nói với thiếu gia.”

“Ừ!” Nguyệt nhi gật đầu nhận lời.

Chần chờ một lúc, Nguyệt nhi hỏi: “Tiểu Hoa cô nương, nguyệt tín lần trước của muội là lúc nào?”

“Nguyệt tín?”

“Nếu tỷ nhớ không nhầm, quý thủy tháng này của muội chưa tới đúng không?”

Nguyệt nhi là nha hoàn chuyên hầu hạ nàng, nắm rõ tình trạng thân thể nàng trong lòng bàn tay.

“Đúng! Sao vậy?”

“Tỷ nhớ lần trước của muội là đầu tháng, nhưng bây giờ đã cuối tháng rồi... Muội... Không phải có thai rồi chứ?”

Nghe vậy, mặt Tiểu Hoa biến sắc.

“Nếu có thai thật, đúng là chuyện vui.” Nguyệt nhi cứ vui vẻ nói: “Lão gia, phu nhân đang mong ngóng tôn tử, nếu muội thật sự mang con nối dõi của Đồng gia, nhất định thiếu gia sẽ cho muội một danh phận chính thức, muội sẽ trở thành thiếu phu nhân của Đồng gia rồi.”

Chỉ cần Tiểu Hoa cô nương chính thức gả cho thiếu gia, nhất định Tiểu Chu sẽ hết hi vọng, nàng sẽ có cơ hội! Đúng là hoàn mỹ!

“Nguyệt nhi!” Đột nhiên Tiểu Hoa bắt lấy tay Nguyệt nhi, mạnh đến mức làm đau tay nàng: “Chuyện này không thể cho ai biết.”

“Tại sao?” Đây là chuyện vui mà!

“Bởi vì... Bởi vì việc này chưa được chứng thực, nếu tỷ phao tin tùy tiện, sau đó lại phát hiện không phải như vậy, phải giải thích thế nào?” Tiểu Hoa nói hợp tình hợp lý.

“Cũng phải.” Vậy mà nàng không nghĩ nhiều như thế: “Vậy mai tỷ gọi đại phu đến kiểm tra cho muội.”

“Đừng! Tỷ không cần lo chuyện này, tự muội lo liệu.” Nàng lấy tay áo lau miệng, dặn dò Nguyệt nhi: “Nhờ phòng bếp nấu cho muội một ít nước ấm, muội muốn tắm.”

“Được.”

Qua khỏi cầu, Nguyệt nhi quay lại nhìn Tiểu Hoa đang đứng ngẩn người tự vào lan can.

Kỳ lạ, dù chưa chứng thực chuyện có thai, nhưng bình thường nữ nhân biết chuyện mang thai có khả năng cao như vậy đều rất vui mừng, sao sắc mặt Tiểu Hoa cô nương lại nặng nề như vậy, giống như muội ấy không phải có khả năng mang thai mà là có khả năng bị bệnh nặng vậy.

Chẳng lẽ Tiểu Hoa cô nương không muốn mang thai?

Muội ấy không muốn gả cho thiếu gia nhờ cái thai sao?

Lẽ nào... Nguyệt nhi sợ hãi cả kinh.

Tiểu Hoa cô nương vốn không yêu thiếu gia?!

Cách một hôm, thừa dịp Nguyệt nhi sơ ý, Tiểu Hoa lén lút ra ngoài, đến y quán trên phố nhờ đại phu chẩn đoán.

“Chúc mừng phu nhân, phu nhân có thai rồi.” Lão đại phu ân cần mỉm cười.

Nghe vậy, Tiểu Hoa thấy trời long đất lở, không nhớ mình về phủ như thế nào.

Nếu chuyện nàng có thai bị các trưởng bối của Đồng gia biết được, dù bọn họ không thích nàng, thì để cho con nối dõi có danh phận chính thức, rất có thể sẽ nạp nàng làm thiếp cho Đồng Tiếu Ngộ.

Trong lòng nàng hiểu rõ, Đồng Tiếu Ngộ vốn không muốn thành thân, lại càng không muốn cưới nàng làm thê tử, hắn đã nói với nàng hết lần này tới lần khác, nếu nàng trở thành thê tử của hắn, sẽ không còn là vật cưng của hắn, đương nhiên hắn sẽ không cưng chìu nàng nữa.

Nếu mất đi sự cưng chìu của hắn, nàng sẽ không còn chỗ dựa ở Đồng gia nữa.

Mất đi sự cưng chìu của hắn, nàng không thể ở bên cạnh, làm nũng với hắn, được hắn yêu thương nữa.

Nếu bị hắn biết được nàng mang thai, nàng sẽ không thể chơi đùa với hắn nữa, còn hắn sẽ xa lánh nàng.

Một gương mặt nhợt nhạt của tiểu hài tử lơ lửng trước mắt nàng, nàng lắc đầu, bịt mắt lại.