Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 97: Để bản đại vương giúp nàng dễ chịu




” Nhiều năm qua Lãnh Dịch Hạo và Tiểu Thương Sơn chúng ta đối nghịch, khiến huynh đệ chúng ta ngậm đắng nuốt cay ! Ngày hôm nay nữ nhân của hắn rơi vào tay ta, ngươi nói xem, ta nên xử phạt ngươi thế nào đây?” – Tên râu quai nón lông mày rậm rạp, trong mắt lóe lên tia dâm đãng.

“Đừng nên nhắc đến Lãnh Dịch Hạo với ta! Ta không phải nữ nhân của hắn !” – Từ lâu nàng với tên biến thái ấy đã có khoảng cách rồi.

“Lão đại ! Giết ả ta ấy đi !” – Có tên thuộc hạ lỗ mãng kêu lên.

“Giết nàng ta?” – Tên râu quai nón nhìn nét mặt Úc Phi Tuyết với vẻ vô cùng hưởng thụ. Đúng là một thiếu nữ đáng yêu, ngay cả khi tức giận cũng vẫn xinh đẹp như vậy ! Hắn không đành lòng giết nàng! Lãnh Dịch Hạo thật là may mắn, mỗi ngày có thể hưởng thụ tiểu thiên tiên này !

“Không thể giết được! Đại vương, không thể giết nàng!” – Im lặng đứng bên một lúc lâu, “Quân sư quạt mo” đột nhiên kêu lên, lại gần thì thầm bên tai tên râu quai nón mấy câu.

“Có thật không ?” – Trong mắt tên râu quai nón liền lóe lên vẻ hài lòng.

“Chắc chắn sẽ không sai!” – Tên quân sư khẳng định chắc chắn.

“Ha ha ha —— ông trời đúng là có mắt ! Người đâu, đem nha đầu kia đưa về phòng cho ta!” – Tên râu quai nón ra lệnh một tiếng, lập tức có người áp giải Úc Phi Tuyết về phòng.

“Cút ngay ! Các ngươi là một lũ khốn kiếp!” – Sức lực Úc Phi Tuyết bây giờ chỉ đủ mắng người. Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, đều là hắn làm hại nàng !

“Tướng mạo Hoàng hậu. Ngươi nói thật chứ?” – Tên râu quai nón hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn.

“Thiên chân vạn xác ! Đệ theo tiên sư khổ học lâu như vậy, nhất định sẽ không nhìn lầm!” – Quân sư quạt mo vội thề thốt.

Tên râu quai nón đột nhiên cúi đầu hạ giọng:

“Nếu như nàng ta thực sự có tướng mạo hoàng hậu, vậy thì sau đêm nay, bản đại vương chính là hoàng đế rồi?” – Dứt lời, hắn ta lại một lần nữa ngửa đầu cười ha ha.

Có tướng mạo hoàng hậu, dù đúng hay sai cũng không quan trọng, quan trọng là … hắn luyến tiếc tiểu mỹ nhân ! Cho dù thế nào, hắn sẽ không làm chuyện thiệt thòi !

“Làm hoàng đế ! Làm hoàng đế !” – Một đám ô hợp mượn rượu kêu gào.

Tên râu quai nón đưa tay lên : “Được rồi ! Lời này ngày hôm nay coi như là lời nói trong lúc say, nói một chút thì được, nhất định không được để tiên sư nghe được, nếu ta biết được có người tiết lộ nửa câu, bản đại vương ta sẽ cho kẻ đó đầu rơi xuống đất !”

“Vâng !”

Tên râu quai nón lúc này mới thoả mãn gật đầu, lại nhìn qua những mỹ nữa mà trước đó hắn mới ôm, bỗng cảm thấy thật tẻ nhạt. Vì vậy hắn ngửa đầu nốc thêm hai ly rượu, lắc lư đi vào trong phòng. Phía sau hắn, đám thuộc hạ hò hét không ngừng.

Trong phòng, Úc Phi Tuyết vô lực ngã vào trên giường, đầu óc của nàng hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là cơ thể ấy giống như không phải của nàng, không nghe nàng sai khiến.

Làm sao bây giờ ?

Úc Phi Tuyết còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, bên ngoài cửa liền có tiếng bước chân nặng nề đến.

Là tên râu quai nón tới.

Trời ơi, có ai đến cứu nàng không !

Tên râu quai nón mang theo nụ cười dâm đãng, từng bước một tiến tới gần.

“Ta biết ngươi hận Lãnh Dịch Hạo thấu xương, chúng ta làm một giao dịch, được không ?” – Con ngươi Úc Phi Tuyết đảo đảo, nhanh chóng nghĩ cách tự cứu mình.

“Nói xem ?” – Tên râu quai nón vừa cởi quần áo vừa ngắm nàng.

“Thế này… Ta biết ngươi hận hắn, nhưng hắn lại tin tưởng ta, chi bằng như thế này, ngươi thả ta ra, ta mang hắn đến đây cho các ngươi… Ta nghĩ, chúng ta nên kêu hai bầu rượu với vài đĩa đồ nhắm, ngồi xuống bàn bạc chi tiết, được không?” – Úc Phi Tuyết nở nụ cười nịnh nọt.

Nhưng tên râu quai nón đã cởi xong áo ngoài, bước tới sát bên giường.

“Đừng đến gần như thế, sẽ nóng lắm, ngươi xem, thời tiết ở đây thực sự rất nóng, chi bằng chúng ta đi ra ngoài…”

“Rất nóng sao ? Vậy để bản đại vương giúp nàng thoải mái !” – Tên râu quai nón ôm lấy Úc Phi Tuyết, xoay người đem Úc Phi Tuyết đặt ở dưới thân.

“Cho dù ngươi giết ta, Lãnh Dịch Hạo cũng không quan tâm. Trong tim hắn không có ta, ngươi thả ta, ta còn có thể giúp ngươi !” – Úc Phi Tuyết dùng hết sức giãy dụa, đáng tiếc loại giãy dụa này chỉ làm tăng thêm dục vọng trong mắt hắn.

“Tiểu mỹ nhân, bây giờ ta không ngại nàng giúp ta đâu!” – miệng tên râu quai nón sặc sụa mùi rượu thổi vào Úc Phi Tuyết.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, một cước đá bay hắn. Tên râu quai nón vốn định nổi giận, vừa thấy bóng dáng người ấy, lập tức nén giận.

“Tiên cô ? Sao tiên cô lại tới đây, cũng không báo lũ tiểu nhân chúng tôi đón tiếp người !” – Vẻ kiêu căng trước đó biến mất hoàn toàn, giờ chỉ còn lại nụ cười xu nịnh.

Nữ nhân mặc áo đen cúi đầu nhìn Úc Phi Tuyết một chút, không nói một lời xoay người bước ra khỏi cửa. Tên râu quai nón theo sát phía sau.

Úc Phi Tuyết cố gắng xoay người xuống giường, lúc nàng đến bên cạnh cửa, chỉ loáng thoáng nghe được giọng nói của nữ tử bên ngoài cửa:

“Nếu đã biết, vậy ngươi rõ nên làm thế nào rồi chứ?”

“Biết, biết, tiên cô người yên tâm, nếu là người quan trọng với tiên sư, chúng tôi nhất định chăm sóc tốt, nhất định sẽ không để nàng mất đi một sợi tóc.” – mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra hình dạng khúm núm của tên râu quai nón, trong lòng Úc Phi Tuyết cảm thấy khinh bỉ hắn.

Song giọng nói của nữ nhân này rất quen thuộc.

Úc Phi Tuyết đang muốn nghe thêm, âm thanh ngoài cửa đột nhiên biến mất. Tên râu quai nón đẩy cửa bước vào, Úc Phi Tuyết vô ý thức co người lại.

“Cô nương, cô không sao chứ? Cô nương muốn cái gì, cứ việc ra lệnh. Xích Diện Hổ ta nhất định thực hiện.” – Trong mắt tên râu quai nón vẫn còn chút háo sắc, nhưng thái độ đã kính cẩn hơn rất nhiều.

Thì ra hắn là người đứng đầu Tiểu Thương Sơn, Xích Diện Hổ Mã Thiên Ba.

“Đưa ta giải dược!” – Đây là việc cấp bách.

“Vâng vâng. Nhanh lên ! Đưa giải dược cho Úc cô nương !” – Tên râu quai nón ra lệnh một tiếng, lập tức có người đưa giải dược đến.

” Nếu như cô nương còn muốn đi, ta đưa cô nương quay về. Nếu cô nương không muốn đi, hãy ở lại Tiểu Thương Sơn dạo chơi. Ngày mai ta phái người giúp cô nương hái xích luyện thảo, cô nương muốn bao nhiêu cũng có !” – Mã Thiên Ba khúm núm cười nói, so với lúc nãy thái độ giống như là hai người khác biệt.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Úc Phi Tuyết vỗ vỗ ngực. Xem ra nàng thật đúng là phúc lớn mạng lớn. Luôn có người từ trên trời giáng xuống cứu nàng.

Nhưng tiên cô kia là ai ? Tiên sư là ai mà có thể khiến Mã Thiên Ba thay đổi thái độ nhanh như vậy ?

Quay về ? Ở lại ? Đây là một vấn đề. Úc Phi Tuyết uống thuốc giải, cả người lại khỏe mạnh. Nhớ tới Lãnh Dịch Hạo vô tình, nếu như bây giờ nàng quay về, không phải rất mất mặt sao ?