Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 89: Độc nhất lòng dạ nam nhân




“Nha đầu, ta vẫn chưa ăn cơm….” – lần này Lãnh Dịch Hạo nói thật. Vì chăm sóc Ngọc Điệp, chính xác là hắn từ đêm hôm qua chưa ăn qua cái gì.

“Liên……” – liên quan gì tới ta! Tốt nhất là đói chết ngươi đi! Úc Phi Tuyết rất muốn quát lại, nhưng đảo mắt suy nghĩ lại thì, rõ ràng ánh mắt cái tên này đã khỏi rồi, còn giả bộ trước mặt nàng! Xem ra không dạy dỗ hắn một chút, hắn lại thật sự coi nàng là kẻ ngốc !

“Được, ta cũng đang rất đói bụng.” – Úc Phi Tuyết đột nhiên đổi lời, sắc mặt cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, làm cho Cảnh Thu vừa mới bước vào cửa sợ tới mức rùng mình một cái, tốc độ thay đổi khuôn mặt Vương phi và Vương gia thật sự không hề khác biệt, đều làm cho người ta khủng bố!

Ăn cơm.

Lãnh Dịch Hạo cứ theo lẽ thường đợi Úc Phi Tuyết đút cơm.

Úc Phi Tuyết cười đến dịu dàng, gắp một miếng hạt tiêu lớn, đưa đến bên miệng Lãnh Dịch Hạo:

“Ngoan, mở miệng ra nào.”

Hạt tiêu là thứ Úc Phi Tuyết thích nhất, Lãnh Dịch Hạo chưa bao giờ ăn.

Lãnh Dịch Hạo do dự một chút: “Ta muốn ăn canh.”

“À, ăn canh phải không ? Được!” – Úc Phi Tuyết múc một bát canh cho Lãnh Dịch Hạo, lại từ từ lấy từ trong lòng ra một bao giấy bột màu vàng, đổ vào trong bát canh, sau đó đưa bát canh đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo.

“Nào, ngoan, ta giúp ngươi uống canh, a….” – Úc Phi Tuyết tươi cười nhìn Lãnh Dịch Hạo.

Nếu há mồm mới là đồ ngốc! Ai mà biết nha đầu kia lại hạ dược gì!

Xem ra tiểu nha đầu này có ý định không cho hắn ăn bữa cơm này!

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, một nữ tử áo xanh xông vào:

“Trời ạ, Vương gia, ngài làm sao có thể ăn mấy thứ này, sao mà……” – bây giờ tất cả đồ ăn trên mặt bàn đều là hạt tiêu!

“Vì sao không thể ăn ?” – Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn một Thanh Hồ Điệp không có việc gì chạy đến gây sự. Nữ nhân này mập mạp thật đúng độ, giống một con sâu bướm màu xanh!

Khi ánh mắt Thanh Điệp phu nhân gặp phải đôi mắt sắc bén của Lãnh Dịch Hạo, giọng nói lập tức mềm đi:

“Vương phi tỷ tỷ, là như thế này, Vương gia luôn sống ở phía nam, ở đây thời tiết nóng, bốn mùa không thể rõ ràng như kinh thành phương bắc được, cho nên ở đây, bọn muội cực kỳ ít ăn cay. Muội tới đây hai năm, cũng chưa bao giờ thấy Vương gia ăn cay. Cho nên……”

“Ngươi không ăn cay sao ?” – Úc Phi Tuyết biết rõ còn cố hỏi.

Lãnh Dịch Hạo nhún vai, chẳng nói chẳng rằng.

“Thanh Điệp, bát canh này thưởng cho nàng, nàng đi xuống đi.” – Lãnh Dịch Hạo không thay đổi thái độ, Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là độc nhất lòng dạ nam nhân! Rõ ràng biết trong canh này có cái gì, bản thân không uống, lại kêu phu nhân hắn uống!

“Cám ơn Vương gia!” – Thanh Điệp bưng canh lên một hơi uống cạn.

Úc Phi Tuyết trước giờ không phải thiện nam tín nữ gì cả, đối với việc này quyết định làm như không thấy. Không phải ta kêu ngươi uống, nếu có chuyện gì, ngươi đi mà tìm chủ của ngươi !

Cơm nước xong, Lãnh Dịch Hạo quả nhiên kêu mọi người trong phủ từ trên xuống dưới lại đây tham kiến Vương phi. Nào ngờ việc đầu tiên Úc Phi Tuyết làm, chính là nhảy lên bàn nói lớn:

“Nếu về sau các ngươi ai ở trước mặt bản vương phi nói cái gì mà hình mẫu dịu dàng hiền thục, thì toàn bộ chờ chết đi!”

Tiếng hít thở liên tiếp ngập căn phòng, chỉ có Lãnh Dịch Hạo nhíu mày mỉm cười.

Úc Phi Tuyết ngược lại nhìn bảy hồ điệp phu nhân:

“Còn nũa, bảy người các ngươi! Là thị thiếp của Vương gia phải không ? Trước kia ta không ở đây, các ngươi thế nào cũng được. Có điều bây giờ ta mới là Vương phi trong phủ, Vương gia nói, hắn giữ lại các ngươi còn có chỗ dùng. Cho nên ta cũng sẽ không đuổi các người đi, có điều, ta là lớn, các ngươi là nhỏ. Về sau thấy ta tốt nhất đi đường vòng! Nếu không chẳng may có cái gì không hay xảy ra người nóng đầu đau, cũng trăm ngàn lần đừng trách bản vương phi ta ra tay không lưu người!”

Tiểu nha đầu được lắm, mở miệng một cái đã đem hắn đi bán rồi. Muốn dùng cách này để châm ngòi ly gián đối phó hắn, cũng quá xem thường Lãnh Dịch Hạo hắn thì phải ? Lãnh Dịch Hạo tiếp tục im lặng cười khẽ.

Vương gia im lặng, tương đương với thừa nhận. Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, đứng thẳng tắp ở đó, nghe tân vương phi giảng quy củ.

Thanh phu nhân nhịn vài lần cuối cùng vẫn không nhịn tiếp được, trong bụng lại một trận quặn đau, Thanh phu nhân thật sự không nhịn được hét thảm một tiếng:

“Vương gia…… Thiếp……thiếp……”

“Làm sao vậy ?” – Lãnh Dịch Hạo biết rõ còn cố hỏi. Hắn chú ý Thanh phu nhân đã nửa ngày. Ăn dược của nha đầu, làm sao có thể không có phản ứng!

“Thiếp muốn đi nhà xí……” – còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng khó nghe phát ra, một mùi khó ngửi nhất thời tràn ngập toàn bộ phòng khách.

Tất cả mọi người bịt mũi, trong ánh mắt chán ghét, Thanh phu nhân hốt hoảng bỏ chạy.

Úc Phi Tuyết nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết rõ ràng, nhìn thấy chưa ? Nàng chính là tấm gương của các ngươi. Đáon chừng nếu là Lãnh Dịch Hạo ăn cái bát dược kia, lấy nội lực của hắn, thật ra vấn đề cũng không lớn. Nhưng Thanh phu nhân này là một nữ nhân bình thường, không có võ công, chỉ sợ phải nằm nửa tháng trên giường. Cho nên có thể nói, còn chưa bắt đầu, nàng đã xử lý xong một người!

Dạy dỗ xong, Lãnh Dịch Hạo lúc này mới đưa Úc Phi Tuyết khí thế hiên ngang, đắc thắng trở về Kỳ Lân Các, nơi chuẩn bị dành riêng cho Vương phi.

“Nha đầu, nàng không giúp ta xem cổ độc ?” – Lãnh Dịch Hạo nghiêng người nằm trên giường.

Úc nha đầu xả hết tức giận trong lòng, bây giờ nhìn qua tinh thần rạng rỡ, vừa chải đầu vừa lẩm bẩm hát. Không biết nếu bây giờ nói đến chuyện Tiểu Điệp với, nàng có đáp ứng không.

Thật ra ở chung với Úc Phi Tuyết lâu như vậy tới nay, Lãnh Dịch Hạo cũng biết nha đầu kia chính là mạnh miệng mềm lòng. Nàng sẽ không từ chối cứu Tiểu Điệp, vấn đề chính là, làm thế nào để nàng xuất hiện trước mặt Tiểu Điệp, lại không làm Tiểu Điệp hoài nghi thân phận của nàng. Việc này cần Úc Phi Tuyết phối hợp.

“Cổ độc của ngươi đâu có liên quan tới ta.” – Úc Phi Tuyết không nể mặt mũi, cầm lấy một hộp son bắt đầu vẽ. Lần đầu tiên tự đánh son, dĩ nhiên đánh vừa không cân xứng lại khó coi! Nàng nhớ rõ lần trước, lại là trước khi thành thân bị người ta cứng rắn đánh son trên mặt.

Lãnh Dịch Hạo không nhịn được cúi đầu cười.

Úc Phi Tuyết khóe môi gợi lên một nụ cười nhẹ:

“Vương gia, ngươi lại đây……”

Lãnh Dịch Hạo nhịn cười tiến đến hỏi:

“Vương phi có gì phân phó ?”

Mặt của nàng bây giờ thật sự rất giống mông khỉ !

Úc Phi Tuyết cười đến đáng yêu, sau đó lúc Lãnh Dịch Hạo sắp tới gần, đột nhiên đâm hai ngón tay qua:

“Ngươi không phải người mù sao ? Ngươi cười cái gì mà cười! Ngươi dám lừa bản cô nương! Nói, ngươi nhìn thấy từ khi nào !”

Lãnh Dịch Hạo bị đánh một cái trở tay không kịp, trên mặt vẫn rất khó tránh bị đâm vài cái, cũng may không bị thương nặng, chẳng qua trên trán bị in vài dấu vân tay xinh đẹp.

Đúng lúc này, bóng Cảnh Thu xuất hiện ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt của hắn lo lắng, không cần hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Lãnh Dịch Hạo bắt lấy tay Úc Phi Tuyết, một tay ấn ngã nàng vào giường, được rồi, bây giờ nàng có thể an phận được chưa ?

“Giúp ta một việc.” – Lãnh Dịch Hạo không có thời gian náo loạn với Úc Phi Tuyết.

“Vương gia cũng có lúc cầu xin người khác sao ?” – Úc Phi Tuyết hầm hừ, không nể mặt.

“Giúp ta cứu một người, từ nay về sau, trong vương phủ mọi việc do nàng quyết địng.” – Điều kiện này thật hấp dẫn, đôi mắt Úc Phi Tuyết sáng lên.