Nhìn bóng dáng Lãnh Dịch Hạo rời đi, hắc sa nữ tử buồn bã rơi xuống một hàng lệ..
Nàng chẳng qua chỉ mới nói có mấy câu mà đã thở hồng hộc, mệt không chịu nổi, còn có thể cầm cự qua đêm nay sao ? Cho dù có qua được đêm nay, liệu có đêm mai không ?
Mỗi một lần cổ độc phát tác đều liên tục ba buổi tối, ngày đầu tiên chỉ là một khúc nhạc dạo, ngày hôm sau mới là đau khổ nhất, ngày thứ ba xem như kết thúc.
Ba ngày mỗi năm này, nàng giống như chết đi một lần, nhưng mà năm nay, vì sao mới chỉ qua một ngày, nàng đã cảm thấy mình chết đi mấy lần rồi ?
Xem ra, nàng thật sự sắp không ổn rồi.
Hắc sa nữ tử từ từ nhắm mắt lại. Nàng không muốn chết, nàng còn muốn làm Vương phi. Cho nên, nàng sẽ gắng hết sức.
Cảnh Thu tiến đến bên tai Lãnh Dịch Hạo thấp giọng nói vài câu.
Lãnh Dịch Hạo cau mày: “Lời nói của nha đầu kia cũng có thể tin sao ?”
Cảnh Thu bị một câu nói của Lãnh Dịch Hạo làm cho nghẹn họng, nhìn chằm chằm nửa ngày không nói ra lời.
“Ngươi chỉ để ý theo dõi nàng, cho dù nàng có kêu vỡ trời cũng không cần để ý. Qua ngày mai, ta sẽ tự đi gặp nàng. Có điều nhớ kỹ, mấy ngày này, một chữ cũng không cho phép nói.” – Lãnh Dịch Hạo nói.
“Vâng!” – Cảnh Thu chắp tay lên tiếng, quay người rời đi, vẫn là chủ tử anh minh !
“Sao vậy ? Phiền toái của ngươi đến rồi à ?” – Dược tiên Lăng Nhất Sơn từ cầu thang trúc từ từ đi xuống, tay áo bay bay, phiêu dật như thần lại phong lưu như gió.
Lãnh Dịch Hạo lo lắng nhìn qua bên trong phòng trúc.
“Yên tâm đi, nàng đã ngủ rồi. Chỉ cần nàng ngủ, sét đánh cũng không tỉnh. Trừ phi cổ độc ban đêm phát tác, cho nên ngươi có thể đi gặp cái phiền phức kia của ngươi. Chẳng may nếu như nàng ta bỏ một ít độc vào hồ nước, làm cho mấy con cá nhỏ ngươi yêu thích bị trúng độc chết hết, vậy thì ngươi lỗ nặng rồi!” – Lăng Nhất Sơn biết Lãnh Dịch Hạo luôn rất quý trọng cá ở đấy, bởi vì chúng là do Tiểu Điệp năm đó tự tay nuôi nấng.
Nói đến Ngọc Điệp, nữ nhân này thật sự lợi hại! Rõ ràng biết loại cổ độc này không có dược nào giải được, vẫn hiên ngang lẫm liệt giúp Lãnh Dịch Hạo độ cổ. Biến thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ. Nếu hắn là Lãnh Dịch Hạo, hẳn là cũng sẽ cảm động.
Nhất là một kẻ từ nhỏ không biết tình cảm là thứ gì giống Lãnh Dịch Hạo, một người ngay cả tình thân là gì cũng không hiểu, đột nhiên giữa lúc đó được một nữ nhân dùng sinh mệnh trân trọng, loại cảm động này chắc là rất mãnh liệt.
Cho nên Lăng Nhất Sơn đúng là có thể hiểu được tâm tình Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo lắc đầu:“Bây giờ ta không đến chỗ nào hết.”
“Muốn ta xem giúp ngươi trước không ?” – Lăng Nhất Sơn chỉ vào cổ tay Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo gật đầu, ngồi xuống.
Lăng Nhất Sơn nhắm hờ mắt, tập trung toàn bộ tinh thần vào bắt mạch, nào ngờ vẻ mặt của hắn bắt đầu càng ngày càng nghiêm túc.
“Kỳ lạ.” – Lăng Nhất Sơn đột nhiên cau mày.
“Sao vậy, có phải cổ độc lại biến hóa sâu hơn không ?” – chuyện đã trong dự đoán, Lãnh Dịch Hạo cũng không có thái độ bất ngờ cho lắm.
Lăng Nhất Sơn lắc đầu, mím môi không nói, lại một lần nữa cẩn thận bắt mạch.
“Còn có việc gì có thể làm khó y tiên thiếu niên của chúng ta ?” – Lãnh Dịch Hạo nhíu mày.
Lăng Nhất Sơn tiếp tục không nói, chỉ nhẹ cau mày từ từ chuẩn đoán, sau một lát, đột nhiên hắn hỏi:
“Gần đây có người nào châm cứu cho ngươi không ?”
Lãnh Dịch Hạo nhớ tới Úc Phi Tuyết lúc không có việc gì lại thích cầm ngân châm đâm loạn trên người hắn.
Hỏi nàng đang làm gì, nàng nói cái này chơi vui.
Kêu nàng không được chơi cái trò nguy hiểm như vậy, cái đầu nhỏ của Úc Phi Tuyết lại nhếch lên:
“Không cho ta chơi ta sẽ không ngủ cùng ngươi!”
Nghĩ đến đây, khóe môi Lãnh Dịch Hạo đột nhiên nở một mỉm cười.
“Kỳ lạ, rất kỳ lạ!” – Lăng Nhất Sơn tiếp tục thì thào tự nói.
“Lại sao vậy ?”
“Ta muốn nói, nụ cười của ngươi rất quỷ quái ! Hình như……có chút giống phát xuân !” – Lăng Nhất Sơn tiếp tục bắt mạch nửa thật nửa giả.
“Lăng Nhất Sơn, ngươi muốn chết ta cũng không ngại giúp ngươi đâu.” – ánh mắt Lãnh Dịch Hạo nhất thời trở nên sắc bén. Phát xuân ? Bởi vì nữ nhân điên kia sao ? Làm sao có thể!
“Ngươi không nỡ giết ta đâu, giết ta ai giúp các ngươi trị cổ độc ?” – Lăng Nhất Sơn bắt mạch xong, sửa sang lại quần áo, đứng lên.
“Nói đi.” – Lãnh Dịch Hạo đã chuẩn bị cho điều tệ nhất. Một chuyến đi hái Linh Diên Hủy kia, rơi vào hồ băng, tiêu hao không ít thể lực. Chỉ sợ nước trong hồ băng, sẽ có phản tác dụng đối với loại cổ độc chí âm chí hàn này.
“Nói cái gì ?” – Lăng Nhất Sơn nhíu mày hỏi.
“Rốt cuộc là thế nào ?” – Lãnh Dịch Hạo không còn kiên nhẫn.
“Ta vừa mới hỏi rồi, ngươi còn chưa trả lời. Có phải có người giúp ngươi châm cứu không ?” – Lăng Nhất Sơn thản nhiên hỏi. Dù sao cũng không phải hắn trúng độc, hắn không lo lắng chút nào.
“Phải.” – Lãnh Dịch Hạo thành thật gật đầu.
Lăng Nhất Sơn có chút đăm chiêu nhìn qua tiểu trúc lâu, thấp giọng nói:
“Ngươi theo ta đến đây đi.”
Thần bí như vậy sao ? Không phải nói Tiểu Điệp đã ngủ rồi sao ?
Lãnh Dịch Hạo lo lắng lại quay sang nhìn vào trong tiểu lâu, Tiểu Điệp đúng là còn ngủ. Lúc này mới yên tâm đi đến thư phòng với Lăng Nhất Sơn.
“Ngươi chắc là còn nhiều việc chưa nói cho ta biết.” – Lăng Nhất Sơn đi thẳng vào vấn đề.
Lãnh Dịch Hạo do dự một chút:
“Đúng vậy, đúng là có một số việc chưa kịp nói cho ngươi.”
Không phải hắn không muốn nói, mà nguyên nhân sự tình là Xuân nhật ngưng hương tán, nếu để Lăng Nhất Sơn biết hắn trúng xuân dược của người ta, chỉ sợ miệng cái tên này một tháng cũng không khép lại được.
Vì thế, hắn bắt đầu nói từ Túy Tâm Hoa, đến cổ độc, mắt mù, thậm chí đến một đêm trong hồ băng, Úc Phi Tuyết châm cứu cho hắn.
Chẳng qua hắn cố ý che giấu hành vi tội ác hắn ăn đậu hũ của người ta cả một đêm kia.
“Theo ta được biết, ở Trung Nguyên, Túy Tâm Hoa xuất hiện rất ít, trừ phi là ở trong xuân dược.” – Lăng Nhất Sơn cũng không phải dễ bị đánh lừa. Nếu không y tiên của hắn không phải hư danh sao?
“Vào vấn đề chính đi.” – Lãnh Dịch Hạo nghiêm mặt không trả lời vấn đề của hắn.
“Vấn đề chính là, cổ độc của ngươi đã được người khác giải rồi.” – Lăng Nhất Sơn không nói thì thôi, nói một cái là làm người ta kinh ngạc.