Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 7: Xem ra, là nàng được lời rồi !




“Lang quân, cuối cùng chàng cũng đến rồi –” – Úc Phi Tuyết cố ý muốn cho tối nay “khó quên” một chút, chỉ có như vậy, về sau mới có thể yên tĩnh mà sống qua những ngày thái bình của nàng.

Chảng qua là cái giọng ỏn à ỏn ẻn của nàng làm cho chính nàng cũng cảm thấy buồn nôn, Lãnh Dịch Hạo thì càng không phải bàn.

“Cứu mạng với, ta không phải lang quân của ngươi, cứu mạng với –” – Lãnh Dịch Tiêu khóc không ra nước mắt, thảm thiết kêu vang.

“Không phải tân lang ? Vậy ngươi là ai ? Tân lang ở đâu ?” – khuôn mặt tươi cười của Úc Phi Tuyết đột nhiên cứng lại, vẻ nịnh hót trên mặt cũng phủ lên một lớp sương giá, ngay cả giọng nói cũng lạnh dần đi, không phải tân lang chạy tới đây làm trò gì ! Đúng là lãng phí biểu hiện mà !

“Ngũ Ca, mau tới mà mang nữ nhân của huynh đi đi !”

Lãnh Dịch Tiêu hổn hển, khuôn mặt xấu xí này đúng là sẽ làm cho hắn ba ngày ăn không ngon mất!

Đáng tiếc dù sao người ta cũng là Vương phi do Hoàng Đế tứ hôn, là chị dâu của hắn. Đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được, ghê tởm hơn là còn bại dưới tay người ta. Lãnh Dịch Tiêu hướng ra bên ngoài cửa kêu to.

Úc Phi Tuyết ngẩng đầu nhìn đại môn. Cửa tân phòng két một tiếng bị đẩy ra.

Hai tên nô bộc đẩy một cái xe lăn bằng gỗ sơn đỏ tiến vào. Một nam tử sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên xe lăn. Nam tử này mi thanh mày tú, mặt gọn mũi cao, thanh cao tuấn tú, tao nhã thâm trí. Có vài nét tương tự với Lãnh Dịch Tiêu, nhưng lại có thêm vài nét kiên nghị của nam tử.

Úc Phi Tuyết không khỏi ngây ngốc nhìn. Nàng nhìn thấy không ít mỹ nam, nhưng cái người trước mặt này, có một loại khí chất không giống người thường. Nếu không phải bởi vì sắc mặt tái nhợt của hắn, nếu không phải vì hắn ngồi trên xe lăn, nếu không phải vì hơi thở của hắn có vẻ mong manh, hắn thật sự có thể mê chết không ít nữ nhân.

“Ngươi, ngươi là……”.

“Chính là huynh ấy, chính là huynh ấy ! Huynh ấy, huynh ấy chính là phu quân của ngươi, ta đi đây, Ngũ Ca, huynh tự mình bảo trọng!”

Thừa lúc Úc Phi Tuyết còn đang sững sờ, Lãnh Dịch Tiêu từ dưới chân Úc Phi Tuyết chuồn êm ra ngoài, với tốc độ nhanh nhất biến mất trước mắt mọi người, tiện thể cũng không quên mang theo cái mặt nạ đáng sợ của hắn.

Hắn phải đi “trị thương”. Xem ra, chỉ có ở trong Xuân Hương Lầu vài ngày mới có thể trấn an trái tim “thanh tịnh” của hắn !

“Phu quân ?” – Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy khó thở.

Mỹ nam tử “bệnh Tây Thi” trước mặt này chính là phu quân của nàng ? Chắc là vậy rồi, chỉ có điều người trước mặt, không hề xấu chút nào. Không không không, phải nói là, cực kỳ cực kỳ đẹp mới đúng ! Là kẻ nào nói tân lang xấu xí vậy ? Rõ ràng đẹp đến mức làm người ta muốn phát điên lên ! Xem ra, là nàng được lời rồi !