Sau đó, trước khi Úc Phi Tuyết nổi giông bão, hắn nhảy xuống xe ngựa.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” – Úc Phi Tuyết nhảy xuống đuổi theo sát Lãnh Dịch Hạo, nếu Úc Phi Tuyết biết sớm một chút, lần này nàng đã nhảy vào ‘cạm bẫy’ mà Lãnh Dịch Hạo tỉ mỉ sắp xếp, không biết nàng có nguyện ý tiếp tục ở trong xe hay không.
Đoàn xe xung quanh sớm chẳng biết đi đâu, chỉ có Cảnh Thu ở bên hầu hạ. Ngựa của Lãnh Dịch Khánh và Lãnh Dịch Tiêu vẫn còn, nhưng người thì không thấy đâu.
“Vương gia, tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng.” – Cảnh Thu chắp tay cung kính nói.
Lãnh Dịch Hạo chậm rãi gật đầu:
“Cẩn thận mọi việc.”
“Vâng!” – Cảnh Thu nói xong, bắt lấy chiếc xe ngựa quay người rời đi.
“Này này, ngươi đi đâu vậy!” – Úc Phi Tuyết không kịp than khóc cho lớp da giả quen thuộc của mình, vội vã đuổi theo xe ngựa. Nàng cũng không muốn đi bộ từ đây đến Ấp Thành đâu!
Nào ngờ còn chưa đi được hai bước, một bàn tay to đã bắt được chính xác vạt áo sau của nàng:
“Nha đầu, chúng ta có phải nên tính toán nợ cũ trước không ?”
“Tính toán cái gì ?” – không phải hắn định ném nàng lại cái nơi khỉ ho cò gáy này, sau đó để nàng tự sinh tự diệt đấy chứ ? Nếu là như vậy thì hắn cũng quá xem thường Úc Phi Tuyết nàng rồi!
Lãnh Dịch Hạo thả Úc Phi Tuyết ra, lui về phía sau hai bước, lười biếng tựa lưng vào cây đại thụ. Đôi mắt hẹp dài gian ác kia hơi nheo lại, khóe môi gợn lên một nụ cười ám muội, ánh nắng xuyên qua lá cây tí tách rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú làm cho những đường cong trên khuôn mặt trở nên mềm mại, nhìn kỹ lại, thật ra là còn có vài phần “đẹp đến chảy nước miếng”.
“Yêu nghiệt!” – Úc Phi Tuyết thấp giọng mắng, quay đầu đi, cự tuyệt bị mỹ nam kế của hắn dụ dỗ.
Lãnh Dịch Hạo càng phát ra tiếng cười hấp dẫn, vươn tay ngoắc ngoắc Úc Phi Tuyết:
“Lại đây, nợ cũ cần tính quá nhiều rồi, nàng nghe cho kỹ.”
Úc Phi Tuyết nheo mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo, tên biến thái chết tiệt này rốt cuộc muốn làm cái gì ? Nhìn hắn cười gian như vậy, nhất định là không có gi tốt ! Vẫn là cách hắn xa một chút có vẻ tốt hơn.
Úc Phi Tuyết vừa nghĩ như vậy, vừa từ từ lui về phía sau:
“Lãnh Dịch Hạo, ngươi muốn dùng thủ đoạn trước mặt bản cô nương, ngươi…..a……..”
Úc Phi Tuyết dưới chân bị giữ chặt, trời đất quay tròn, cơ thể thoắt một cái bị lộn ngược lại.
“Tên biến thái, thả ta xuống dưới!” – Úc Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực ! Nàng đã sớm biết tên yêu nghiệt này nhất định không có gì tốt mà!
“Nàng gọi ta là gì ?” – Lãnh Dịch Hạo từ từ nhặt một cành cây dưới đất lên, chuẩn bị bắt đầu tính sổ !
Úc Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, cái thứ trẻ còn này mà cũng đòi hù dọa nàng! Cũng phải dùng cái gì to tát một chút mà dọa nàng chứ !
“Tên biến thái!…….Ahh !”
Hắn lại dám đánh nàng! Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn cành cây dài trong tay Lãnh Dịch Hạo đã biến thành hung khí.