Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 12: Hoàng Thượng giá lâm




“Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch, ta nghĩ đây là một cuộc giao dịch đều có lợi cho cả hai chúng ta.” – giọng Lãnh Dịch Hạo nhẹ như gió tháng tư.

“Giao dịch gì ?” – Úc Phi Tuyết hít sâu, nhanh chóng xóa bỏ những hỗn loạn trong lòng. Vương gia này rất gian ác, nàng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

“Ở trước mặt phụ hoàng, ta vẫn là một hoàng tử bệnh tật, chỉ cần nàng giúp ta giữ bí mật, ta cũng có thể bảo toàn tính mạng cả nhà nàng.” –Lãnh Dịch Hạo thong thả nói.

“Bảo vệ cả nhà ta?” – Úc Phi Tuyết nhất thời không phản ứng.

“Phụ thân của nàng trước mặt phụ hoàng đã nói, nàng là nữ nhi xinh đẹp nhất của hắn. Nàng đoán xem khi phụ hoàng thấy nàng, sẽ xử lý Úc Thừa tướng như thế nào ? Tội khi quân, hình như phải chu di cửu tộc.” – Lãnh Dịch Hạo không thể không nhắc nhở nàng. Xem ra nha đầu này thật sự không biết được thực tế khốc liệt như thế nào.

Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu. Nhất định là phụ thân không nỡ gả ba tỷ tỷ vào đây, cho nên, lừa gạt gả nàng đến đây, hơn nữa lại còn nói dối — ai cũng biết, nàng là một kẻ không được chào đón trong nhà, lại là đứa xấu nhất trong mấy chị em. Lúc đấy phụ thân không biết có nghĩ đến đây là tội khi quân không ?

“Nàng làm theo lời ta, ta có thể bảo đảm sự an toàn cho cả nhà nàng, cũng có thể để nàng làm một Vương phi tiêu dao tự do tự tại ở đây. Đến lúc đó nàng theo ta quay về biên cương, nơi đó trời cao Hoàng Đế xa, không ai quản được nàng. Nàng muốn làm gì cũng được.” – Đừng tưởng rằng Lãnh Dịch Hạo vào trận mà chưa có chuẩn bị, hắn đã sớm lặng lẽ hỏi thăm tính tình cô con gái út của Úc phủ. Cho nên cũng hiểu được vì sao nàng lại ‘ngoại tộc’ như thế !

Quả nhiên, Úc Phi Tuyết vừa nghe xong biết giao dịch này có lời! Có điều –

“Ngươi muốn ta làm cái gì ?” – giao dịch mà lỗ thì nàng không làm.

“Yên tâm, rất đơn giản. Đợi đến ngày mai lúc diện thánh….”

Đôi mắt hẹp dài của Lãnh Dịch Hạo lóe lên tia sáng. Xem ra, không lâu nữa hắn có thể rời kinh thành rồi.

*

Trước kia ba tỷ tỷ đã từng theo phụ thân vào cung, gặp qua rất nhiều vương công đại thần. Cung điện hoàng gia nguy nga hùng vĩ này, cũng là lần đầu tiên Úc Phi Tuyết đến.

Nhưng không nghĩ đến gặp Hoàng Đế lại phải ăn mặc phiền toái như vậy. Từ sáng sớm đã phải dậy tiến cung, chỉ trang điểm thôi đã mất của nàng gần một canh giờ. Xem ra về sau nàng ít gặp Hoàng Đế thì vẫn tốt hơn.

“Nhớ kỹ lời ta nói chưa ?” – Lãnh Dịch Hạo nhìn xéo qua Úc Phi Tuyết đang có chút bất an.

“Yên tâm đi, đây là sở trường của ta !” – Úc Phi Tuyết phẩy phẩy tay, gạt người chứ gì, việc này nàng làm suốt ấy mà. Cho nên một chút này thôi đâu có làm khó được nàng.

“Hoàng Thượng giá lâm –”

Cùng với một tiếng hô the thé chói tai, một người thân mặc hoàng bào, một nam tử mặc dù hai bên tóc mai đã màu hoa râm, nhưng tinh thần nhanh nhẹn bước đi ra, bên cạnh hắn là Đông Hoàng hậu trang điểm rất diễm lệ.

“Phụ hoàng –” Lãnh Dịch Hạo vẫn ngồi trên ghế như cũ, vừa nhìn thấy Hoàng Đế, vốn định đứng dậy hành lễ, lại không nhịn được mà ho khan. Bên dưới bộ quần áo rộng thùng thình kia, thân hình gầy gộc không ngừng run lên, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ tiều tụy suy nhược, đúng là “thấy mà thương”!

Úc Phi Tuyết tiến lên đỡ Lãnh Dịch Hạo:

“Vương gia, Vương gia ngài chậm một chút.” – giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, lại phối hợp với động tác tỉ mỉ chu đáo, trước mặt Hoàng Đế và Hoàng Hậu diễn một bức tranh phu hiền thê thảo.

“Thôi thôi, con thân thể không tốt, miễn lễ đi.” – Hoàng Thượng đau lòng phất tay, nhưng ánh mắt nhanh chóng bị Úc Phi Tuyết bên cạnh Lãnh Dịch Hạo hấp dẫn.