Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 119: Nha đầu, quả nhiên nàng đã đến!




Có lý. Úc Phi Tuyết gật đầu: "Vậy làm sao bây giờ?"

Phong Vô Ngân chỉ nói hai chữ: "Làm như cũ." Rồi liền giơ cánh tay lên, ý bảo thuộc hạ lui ra.

Thuộc hạ hiểu ý lui xuống. Núi Thanh Liên này bốn phía đã bị Phong Vô Ngân bày trận pháp, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không thể đi vào. Ý của Phong Vô Ngân là, bày trận.

Để thuộc hạ lui xuống, Phong Vô Ngân cầm lấy bàn tay Úc Phi Tuyết rồi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Tuyết Nhi, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, nàng đồng ý gả cho ta không?"

Đồng ý không đây?

Nếu là lúc trước, Úc Phi Tuyết sẽ không chút do dự gật đầu, sau đó lớn tiếng tuyên bố, ta đồng ý.

Nhưng nay lại có nhiều thứ bất đồng.

Nàng có thể gả cho tiểu sư phụ sao? Người hoàn mỹ như vậy, siêu thanh thoát tao nhã như vậy, rồi... Không biết nên dùng từ gì để miêu tả về người. Nhưng người chính là vị thần trong lòng nàng. Bất kể lúc nào, chỉ cần nghĩ đến tiểu sư phụ, nàng sẽ cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn. Trước kia là như thế, bây giờ cũng là như thế.

Mặc dù lúc ở bên cạnh Lãnh Dịch Hạo, người nàng nghĩ đến cũng là tiểu sư phụ. Mỗi khi nghĩ đến tiểu sư phụ là nàng lại có thêm sức mạnh. Vậy nên khi đi theo tiểu sư phụ, nàng hoàn toàn đồng ý.

Nhưng gả cho hắn, lại là một chuyện khác.

Úc Phi Tuyết mơ hồ cảm nhận hai người này dường như có điểm khác nhau, nhưng khác ở đâu, nàng nhất thời vẫn chưa biết.

"Tuyết Nhi, nàng không muốn ở cùng ta sao?" Trong mắt Phong Vô Ngân hiện lên một thoáng buồn bã cô đơn.

"Không phải, không phải! Tuyết Nhi đồng ý ở cùng tiểu sư ph!" Úc Phi Tuyết chưa bao giờ thấy ánh mắt của Phong Vô Ngân bi thương như vậy, ánh mắt của hắn của hắn có thể khiến nàng đau lòng, giống như một đồ vật hoàn mỹ có thể bị vỡ vụn. Úc Phi Tuyết vội vã ngăn bi kịch này xảy ra.

Phong Vô Ngân khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, vậy đi theo ta." Hắn dắt tay Úc Phi Tuyết, đi sâu vào trong Lâm Viên.

"Chúng ta đi đâu?" Úc Phi Tuyết hỏi.

"Xuống núi."

"Tại sao phải xuống núi?"

"Một khi Thần Vực tổng đàn bị bại lộ thì cũng không cần tồn tại nữa." Phong Vô Ngân nhẫn lại giải thích.

"Vậy không phải Lãnh Dịch Hạo sẽ mất công toi sao?" Nghĩ tới đây Úc Phi Tuyết cảm thấy rất thoải mái! Lãnh Dịch Hạo rốt cuộc cũng không phải là đối thủ của tiểu sư phụ. Nghĩ đến đây, nàng bỗng thấy đắc ý chút chút.

"Đúng vậy, ngay lúc Lãnh Dịch Hạo phát hiện Thần Vực tổng đàn ở đây, ta đã cho dời đi phần lớn nhân mã. Hiện tại Thần Vực chỉ lưu lại một số người tinh anh, bọn họ sẽ nhanh chóng theo mật đạo rời đi. Cho dù Lãnh Dịch Hạo có tấn công vào cũng không thể thu được gì cả."

"Vậy người vừa mới nói "như cũ" là có ý gì?"

Phong Vô Ngân ngừng lại, chậm rãi xoay người nhìn Úc Phi Tuyết:

"Là bày trận."

Khuôn mặt Úc Phi Tuyết đột nhiên tái nhợt. Trận pháp của tiểu sư phụ là vô địch thiên hạ, không người nào có thể phá được, vào trận tất sẽ vong>"Tuyết Nhi..." Phong Vô Ngân lẳng lặng nhìn Úc Phi Tuyết, hắn đang đợi lựa chọn của nàng.

Phong Vô Ngân bình thản nói: "Phải." Trận pháp Thần Vực tổng đàn, là tâm huyết của hắn, là kết tinh của tất cả những tinh hoa mà hắn đã học được.

Úc Phi Tuyết xoắn xoắn tay, cắn môi, nàng không muốn Lãnh Dịch Hạo chết.

"Tuyết Nhi..." Phong Vô Ngân chần chừ trong chốc lát, hắn biết, cuối cùng Úc Phi Tuyết cũng không nỡ để Lãnh Dịch Hạo chết.

"Đi đi, ta ở chỗ này đợi ngươi." Phong Vô Ngân rốt cục cũng buông lỏng tay ra.

Trong mắt Úc Phi Tuyết hiện lên sự cảm động, tiểu sư phụ quả nhiên là người hiểu rõ nàng nhất.

Nhìn thân ảnh Úc Phi Tuyết biến mất ở trong Lâm Viên, Phong Vô Ngân ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Hương vị rừng xanh từ từ chảy vào khoang ngực, hòa tan đi những phiền muộn.

Quả nhiên đội quân của Lãnh Dịch Hạo bị bao vây toàn bộ.

Trận pháp của Phong Vô Ngân thật danh bất hư truyền. Lãnh Dịch Hạo tỉnh táo phán đoán, bình tĩnh ứng phó, nhưng vẫn không đánh lại môn thuật kỳ diệu của Phong Vô Ngân.

Cảnh Thu bám sát bảo vệ Lãnh Dịch Hạo, vết thương trên người đã chồng chất. Mắt thấy một mũi tên vụt bay đến, Cảnh Thu phi thân lên, một kiếm đỡ tên băn lén, lại bị ám khí bên kia gây thương tích lên ngã xuống mặt đất.

"Cảnh Thu." Lãnh Dịch Hạo muốn lại gần đỡ Cảnh Thu nhưng không cẩn thận chạm phải cơ quan, trong khoảnh khắc vô số tên bắn lén bay về phía Lãnh Dịch Hạo. "Vương gia cẩn thận!" Cảnh Thu hữu tâm vô lực đành trơ mắt nhìn Lãnh Dịch Hạo phi thân lên đỡ tên bắn lén cho hắn.

Lúc này, một nhóm tên khác lại bay đến, Lãnh Dịch Hạo có thể tránh, nhưng nếu hắn đi thì Cảnh Thu phải chết, hắn không đi thì cả hắn và Cảnh Thu sẽ cùng chết. "Vương gia mau đi đi!" Cảnh Thu đẩy Lãnh Dịch Hạo ra nhưng Lãnh Dịch Hạo lại cầm lấy tay Cảnh Thu